Sở Diễm rời đi không lâu, đại thái giám Lưu Trung liền sai người đưa độc dược tới, đựng trong bình sứ bạch ngọc tinh xảo, cực phẩm Hạc Đỉnh Hồng. Đi cùng hắn là Linh Lung toàn thân phượng bào đỏ thẫm. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, dáng vẻ tiều tuỵ không sao chịu nổi so với sự sáng rực của phượng bào càng thêm trái ngược. “Hạc Đỉnh Hồng phát tác cực nhanh, bất quá có nhiều thống khổ. Tỷ tỷ rất nhanh sẽ được giải thoát rồi.” Linh Lung cúi đầu, nhạt giọng mở miệng. Doãn Hàm Tuyết cười mà không đáp lại. “Linh Lung đã tận lực, nhưng lời của ta nhẹ, cứu không được tính mạng tỷ tỷ. Dưới hoàng tuyền, tỷ tỷ chớ nên trách tội.” Doãn Hàm Tuyết lại cười, ngữ điệu ra khỏi miệng lại không giống ngày trước, “Hiện giờ muội muội đã có địa vị hoàng hậu cao quý, là nữ nhân tôn quý nhất đời này, hà tất vẫn còn hối hận. Xem ra muội muội cũng không để lời ta nói ở trong lòng, nếu như tiếp tục tiều tuỵ như vậy, muội muội muốn lấy cái gì tới tranh cùng Thẩm Thiên Dao?” Linh Lung chua xót cười, nàng hiện giờ mang dáng vẻ này lại còn tranh cái gì. Nàng có thể làm, chính là sắm cho thật tốt vai hoàng hậu, khẩn cầu đế vương nhớ tới có thể liếc nàng nhiều thêm một chút. “Tâm Linh Lung đã chết, còn sống bất quá là thể xác mà thôi, đã không còn tâm tranh thủ tình cảm. Hoàng thượng yêu Thẩm Thiên Dao, đã không cách nào vượt qua, Linh Lung cần gì phải tự rước lấy nhục nhã.” Doãn Hàm Tuyết trào phúng cười to, đồng thời nhấc lên bình sứ bạch ngọc đặt ở một bên, đặt trước mặt Linh Lung. Một cánh tay kia nắm thật chặt cổ tay Linh Lung, “Hoàng hậu nương nương tôn quý của ta, người biết cái gì gọi là chết sao? Đây mới là chết. Muốn chết vô cùng dễ, muốn sống sót ở trong cung mới là khó khăn nhất. Nếu không có hoàng thượng sủng ái, mới đúng là sống không bằng chết.” Doãn Hàm Tuyết tựa đầu dán vào lỗ tai nàng, đôi môi hơi hơi mấp máy, “Nhớ kỹ, chỉ cần khối thể xác này còn sống, tâm không chết được, cũng không thể không tranh. Hậu cung này tuyệt đối không thể trở thành thiên hạ của Thẩm Thiên Dao.” Linh Lung trừng lớn hai tròng mắt nhìn nàng, chỉ thấy Doãn Hàm Tuyết cười một cách tuyệt mỹ, sau đó thong thả mở nắp bình sứ ra, ngửa đầu uống độc dược vào miệng. ‘Xoảng’ một tiếng, bình sứ rơi xuống đất, tạo ra tiếng vỡ vụn thanh thuý. “Doãn Hàm Tuyết!” Linh Lung luống cuống đỡ nàng, cho dù nhìn quen sinh tử, giờ khắc này, trong lòng vẫn không yên. Có lẽ, Doãn Hàm Tuyết hôm nay, chính là kết cục ngày mai của Linh Lung. Doãn Hàm Tuyết giống như nhìn thấu tâm tư nàng, mặc dù trong bụng đau vô cùng lại vẫn không kiêng nể gì cười to, “Sợ sao? Linh Lung, đừng bước theo con đường của ta.” Hốc mắt Linh Lung ửng đỏ, run giọng mở miệng. “Nhưng hắn yêu Thẩm Thiên Dao, ta lại có thể thế nào?” Doãn Hàm Tuyết đau đớn thở dốc, đưa tay run rẩy dò xét vào trong lòng, lấy ra một bình màu đỏ tinh xảo, nhét vào trong tay Linh Lung. “Hắn sủng ái ta, đồng dạng cũng yêu ngươi, tình yêu nam nhân cũng không phải cảnh tượng huyền ảo lướt qua trong giây lát. Chỉ cần diệt trừ nghiệt chủng trong bụng Thẩm Thiên Dao, tuyệt không thể để hài tử của nàng ta bình yên ra đời. Hài tử mới có thể buộc cả đời nam nhân.” Thân thể Linh Lung đều đang run run, lại gắt gao cầm chặt bình màu đỏ trong lòng bàn tay, “Đây, đây là cái gì?” Doãn Hàm Tuyết cười, “Phấn hoa đoạt hồn thảo, vô sắc vô vị, độc tính không hề mạnh, nhưng nếu dùng trong thời gian dài, độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, không có thuốc nào chữa được. Hoàng hậu nương nương, đây là tài cán sau cùng ta làm vì người, còn có can đảm hay không, liền phải xem chính người rồi.” Linh Lung không nói, lại chỉ cảm thấy bình sứ trong lòng bàn tay toả ra nhiệt độ nóng bỏng. “Nương nương trở về đi, Hàm Tuyết còn phải đợi An Thanh Vương gia.” Doãn Hàm Tuyết run giọng mở miệng, đau đến không còn khí lực, chỉ gượng chống một hơi sau cùng. Linh Lung đi rồi, trong điện chỉ còn lại một mình Doãn Hàm Tuyết, không khí giống như chết lặng. Nàng nửa tựa vào trụ hành lang băng lãnh, thân thể xụi lơ như bùn, trên y phục màu sắc rực rỡ che kín vết máu loang lỗ. Mặc dù chật vật như vậy, trên gương mặt nàng lại là một nụ cười thoải mái, nàng sắp chết nhưng bão táp không hề bởi vậy mà kết thúc. Ghen tị của nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên thiên hạ. Nàng dám khẳng định, Linh Lung nhất định sẽ động thủ với Thẩm Thiên Dao. Mà Thẩm Thiên Dao gặp chuyện không may, Sở Diễm tuyệt đối sẽ không buông tha cho Linh Lung. “Thật sự là một nữ nhân ngốc.” Doãn Hàm Tuyết châm chọc cười. Nàng bất quá là một hòn đá ném hai con nhạn, lợi dụng sự ghen tị của Linh Lung để diệt trừ Thẩm Thiên Dao, lại mượn lực Sở Diễm diệt trừ Linh Lung. Doãn Hàm Tuyết nàng không chiếm được cái gì, người khác cũng đừng mơ tưởng. Nàng kịch liệt ho khan, trong dạ dày đau đớn như dời sông lấp biển. Nàng nằm trên đất thống khổ thở hổn hển, mà trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một đôi cẩm giày kim chất. Từ đôi giày nhìn lên trên là tuấn nhan trầm lãnh. Hắn thong thả cúi người, nâng nàng từ mặt đất dậy, ôm vào trong ngực. “Người đã đến rồi.” Nàng yếu ớt cười, lại có máu tươi theo khoé môi chảy xuống. Cái ôm của hắn thật sự vô cùng ấm áp, tuy nhiên lại không phải người mà nàng muốn. Nhưng có thể ở trong lòng hắn mà chết đi như vậy, cuộc đời này cũng không uổng rồi. “Ta biết người nhất định sẽ đến.” Sở Dục ôm chặt nàng, ngực đã bị máu tuơi nhuộm đỏ một mảng lớn, “Hàm Tuyết, kết cục như vậy, nàng có từng hối hận?” Hàm Tuyết an tĩnh tựa vào trong lòng hắn, nhàn nhạt lắc đầu, “Sở Dục, thực xin lỗi, cho dù là giờ khắc này, được người ôm vào trong ngực, trong lòng ta người kia vẫn là hắn.” Sở Dục hơi chua xót cười, đáp án như vậy đã không có chút nào bất ngờ. “Hàm Tuyết, không cần xin lỗi, nàng không làm sai bất cứ điều gì. Chúng ta, chỉ là không cách nào quản thúc được lòng mình thôi.” Hắn cũng từng nghĩ tới, nếu Hàm Tuyết chưa từng gặp Sở Diễm, nếu, hắn chưa từng động tình với Thiên Dao, hiện giờ, sẽ là dáng vẻ như thế nào. Nếu có trách, chỉ trách vận mệnh trêu người. “Nếu không gặp hắn, Hàm Tuyết nhất định sẽ gả cho Vương gia làm thê tử, giúp Vương gia khai chi tán diệp. Hàm Tuyết ghét cuộc sống tranh đấu không ngớt trong cung. Nếu như có kiếp sau, chúng ta làm một đôi phu thê bình thường, có được không?” Doãn Hàm Tuyết vô lực cười nhẹ, bàn tay ôn nhu chạm vào đường cong cương nghị của hắn. Sở Dục nắm bàn tay nàng ở trong lòng bàn tay, nhưng không lên tiếng đáp lại. Nếu thật sự còn có kiếp sau, hắn nguyện ý dùng một đời đi chờ đợi một người nữ tử, chỉ là, người kia không phải Doãn Hàm Tuyết. Nàng là nữ nhân đầu tiên hắn yêu, nhưng mà, hiện tại hắn đã không còn yêu nàng. “Sở Dục, đau, đau quá.” Nữ tử vốn an tĩnh đột nhiên bắt đầu vùng vẫy, một lượng máu lớn trào ra khoé môi nàng, khoé mắt chảy thành dòng. Sở Dục gắt gao ôm nàng ở trong ngực, muốn làm chậm lại chút thống khổ. “Hàm Tuyết, không có chuyện gì, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Giọng nói của hắn mang theo chút nghẹn ngào, trước mắt từ từ trở nên mơ hồ. Bất luận như thế nào, hắn từng yêu nàng. Trong nhất thời, ngực lại mơ hồ đau đớn. “Sở Dục, vĩnh biệt.” Nàng run rẩy ưm một tiếng, nước mắt cùng máu loãng hoà trộn chung một chỗ. “Dưới hoàng tuyền, Hàm Tuyết bồi tội với tỷ tỷ.” Nữ nhân trong lòng từ từ an tĩnh lại, thân thể mềm mại, nhiệt độ cơ thể từ từ trôi đi, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay xanh miết tí tách mà rơi, dưới thân ngưng kết thành một vũng máu lớn. Cánh tay mất đi nhiệt độ của nàng từ trong tay hắn trượt xuống, một sinh mệnh tươi sáng liền trôi qua như vậy. Doãn Hàm Tuyết một đời chính là bi ai, vì đạt được mà không tiếc huỷ diệt, chung quy, bất quá là hại người hại mình. Một giọt lệ nóng bỏng rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Doãn Hàm Tuyết, Sở Dục nhắm chặt hai mắt, đau đớn trong lòng từ từ lan tràn trong miệng. “Hàm Tuyết, nếu như nàng chán ghét hoàng cung, bổn vương mang nàng rời khỏi nơi này, vĩnh viễn ly khai.” Sở Dục ôm thân thể mất đi nhiệt độ của nàng, từng bước một hướng ngoài điện mà đi. La quần sặc sỡ nhuốm máu của Doãn Hàm Tuyết lắc lư lay động trong gió. Chỗ cửa điện, Sở Diễm khoanh tay đứng, toàn thân áo trắng, không nhiễm một hạt bụi. Ống tiêu ngọc bích đặt nơi khoé môi, một khúc nhạc chậm rãi vang lên, lộ ra sự ôn nhuyễn triền miên cùng sầu thương. Sở Dục dừng bước trước mặt hắn, sắc mặt hai người đều không có nửa phần biến hoá. “Trẫm tới tiễn nàng một đoạn đường cuối, nàng tuy có sai, toàn bộ nhưng đều do trẫm mà ra.” “Thất ca không cần tự trách, toàn bộ đều là mệnh số cả. Hàm Tuyết chính xác nên chịu trừng phạt, nếu không, Doãn Hàm U trên trời có linh thiêng, chung quy không thể an tâm nhắm mắt.” Giọng nói Sở Dục ép tới cực thấp, lộ ra ý trong veo mà lạnh lùng. “Thất ca từng nói, nếu như ngày khác đại cục đã định, nguyện ý thả nàng theo thần đệ rời đi. Hiện giờ có thể thực hiện hứa hẹn hay không?” Sở Diễm trầm mặc trong khoảnh khắc, lại mở miệng hỏi, “Đệ muốn dẫn nàng đến nơi nào?” “Rời xa hoàng thành, tìm một chỗ non xanh nước biếc, để cho nàng nhập thổ vi an. Thất ca yên tâm, sau một tháng, Sở Dục sẽ trở về.” Sở Diễm phất tay áo xoay người, vạt áo tuyết trắng khẽ bay trong gió. Bầu trời đổ vài bông tuyết nhỏ vụn, lặng yên bao trùm toàn bộ những điều dơ bẩn. “Đi đi.” Lặng im xong, hắn nhàn nhạt phun ra hai chữ. Tiếng bước chân nặng nề của Sở Dục từ từ đi xa, trong đầu lại chậm rãi hiện lên khuôn mặt cười tươi như hoa của Doãn Hàm Tuyết. Đó là cảnh tượng gặp nhau lần đầu tiên. Nàng đứng ở trên cầu đá, trong tay cầm một cây dù hoa nhỏ, la quần khẽ bay, một cái nhăn mày một nụ cười, sáng rực như hoa đào, giống như bức tranh phong cảnh đạm mạc. Lúc Sở Dục nhìn nàng, trong mắt tràn ngập kinh diễm. Nàng vốn nên là nữ tử được người che chở ở trong lòng bàn tay, là ai thắt dây tơ hồng sai, khiến cho toàn bộ diễn biến trở thành thảm cảnh như ngày hôm nay. Sở Diễm sừng sững đứng ở trong tuyết, giống như một pho tượng đá. Mà bầu trời trên đỉnh đầu lại đột nhiên trong sáng, quay đầu, áo trắng Thiên Dao thắng tuyết, trong tay cầm một cây dù, khoé môi nhàn nhạt nhếch lên ý cười, có một chút chua xót, nhưng là sau cùng an ủi. “Trời lạnh, chúng ta trở về đi.” Nàng ôn nhu mở miệng, vươn bàn tay nhỏ dắt lấy bàn tay dày rộng của hắn. Mà đối với chuyện của Doãn Hàm Tuyết, nhưng lại không hề đề cập tới.