Ở bên cạnh, quận chúa Đông Ca đang gắp một ít rau xanh đặt vào trong chén hắn, ánh mắt lạnh lẽo âm u, trong đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh bắt đầu dậy sóng. Đè thấp thanh âm, tiếng nói lạnh lùng hơi trào phúng. “Hoá ra là nàng ta.” Sở Dục cả kinh, ánh mắt khóa chặt trên người nàng. Mà giờ phút này, Đông Ca đã cúi thấp đầu, thế cho nên hắn hoàn toàn nhìn không thấy biểu tình của nàng. Trên ghế chủ vị, Thiên Dao nửa tựa vào trong ngực Sở Diễm, nói khẽ, “Ta mệt rồi.” “Uhm, để trẫm đưa nàng về.” Hắn kéo nàng qua liền muốn đứng dậy, lại bị Thiên Dao ngăn lại, “Thiên Dao tự mình hồi cung là được, ta không có mảnh mai như hoàng thượng nghĩ đâu.” Sau khi Sở Diễm khẽ suy xét mới gật đầu, “Trẫm lệnh Lưu Trung cùng Xích Diễm hộ tống nàng trở về.” Thiên Dao mới vừa đi ra khỏi chủ điện, chưa đi ra cửa cung liền bị người trước mắt cản đường. Nhìn kỹ, thực ngoài ý muốn chính là quận chúa Đông Ca – An Thanh Vương phi. Xem ra, đã chờ ở cửa cung lâu rồi. “Dao quý phi.” Khoé môi Đông Ca nhếch lên ý cười, tượng trưng cúi người thi lễ. “Thân thể Vương phi có nhiều bất tiện, không cần đa lễ.” Thiên Dao nhạt giọng nói. “Nơi đây là hoàng cung, thân phận Quý phi cao quý, thần thiếp chỉ là làm theo lễ tiết mà thôi.” Đông Ca chậm rãi nói nhẹ, “Dao phi đại giá, Đông Ca chờ đã lâu.” Ánh mắt Thiên Dao hơi trầm xuống, trong lòng đã từ từ sáng tỏ.Chỉ là không ngờ tới, bất quá chỉ gặp mặt một lần, huống chi sự tình đã qua lâu như vậy, nàng vậy mà còn ghi nhớ trong lòng. “Không biết Vương phi tìm ta có chuyện gì?” Đông Ca vẫn chưa đáp lại, mà dùng ánh mắt liếc qua đám người Lưu Trung và Xích Diễm ở sau lưng Thiên Dao. Thiên Dao cười, mở miệng nói. “Đều lui xuống trước đi.” “Chuyện này…” Đám người Lưu Trung có chút chần chờ, nhưng vẫn cung kính lui xuống. “Vương phi có chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi.” Thiên Dao mỉm cười, nhạt giọng mở miệng. Mà đổi lấy nhưng là tiếng chất vấn cuồng loạn của Đông Ca. “Ngươi đừng giả bộ, là ngươi, là ngươi có đúng không? Vị công tử tiêu sái trong mai lâm năm đó chính là ngươi!” Cảm xúc của Đông Ca dao động kịch liệt, bỗng trào phúng cười to, “Ta thật sự là đứa ngốc nhất thiên hạ, trái tim thiếu nữ cùng tín vật định tình, vậy mà lại không biết đối phương chính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.” Thiên Dao cứng đờ tại chỗ, nhưng không cách nào biện bạch, “Thực xin lỗi, việc này, ta thật sự xin lỗi. Nhưng An Thanh Vương văn thao võ lược, tuấn tú lịch sự, cùng quận chúa cũng là ông trời tác hợp cho. Hiện giờ quận chúa là người có mang, cũng coi như thời cơ chín muồi.” Đông Ca vẫn càn rỡ cười như cũ, trong mắt đã có ánh nước sáng trong veo chảy xuống. “Vì đạt được sự ủng hộ của phụ vương, Sở Dục dùng đủ thủ đoạn, hao tổn tâm cơ để ta cam tâm gả cho hắn làm thê tử. Nhưng hắn chung quy đều không phải thiệt tình. Mặc dù hắn chưa từng lạnh nhạt với ta, nhưng ta lại tìm không được ấm áp từ trên người hắn. Đây không phải, không phải điều ta muốn. Đều là ngươi, khiến toàn bộ mọi chuyện biến thành như vậy!” “Đông Ca…” Thiên Dao muốn lên tiếng an ủi, lại thấy sắc mặt Đông Ca tái nhợt như tờ giấy, tay che bụng dưới, trên trán đổ mồ hôi lạnh. “Quận chúa Đông Ca, cô làm sao vậy?” “Đau, đau quá a!” Đông Ca lớn tiếng la, bàn tay gắt gao bám lấy cánh tay Thiên Dao, cơ hồ muốn xé rách da thịt của nàng. Thiên Dao ép buộc bản thân trấn định, đầu ngón tay nắm lấy phía trong cổ tay nàng. Một lát sau, hoảng sợ nói, “Đông Ca, hài tử muốn chào đời rồi.” Cách đó không xa, truyền đến tiếng bước chân vội vàng nhỏ vụn, đám người Sở Diễm cùng Sở Dục đi nhanh tới, nhìn thấy tình hình lúc này đều kinh hãi. “Thất tẩu, đã xảy ra chuyện gì? Nàng có thương tổn đến tẩu không?” Sở Dục kinh hoảng xoa nhẹ thân thể Đông Ca, lo lắng mở miệng. Mà lúc này, Sở Diễm đã ôm Thiên Dao vào lòng. “Hoàng thượng, mau truyền ngự y cùng bà đỡ tới, chỉ sợ Vương phi sinh non rồi.” Thiên Dao cuống quít nói. “Chuyện này…” Sở Dục cả kinh, vội ôm Đông Ca đang đau đớn không thôi đi nhanh về hướng thiên điện. Trong thiên điện, đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày. Không khí cũng đặc biệt khẩn trương. Bọn thị nữ ra ra vào vào, mang từng chậu lại từng chậu máu loãng. Đám người Sở Diễm cùng Sở Dục đợi ở phòng kế bên, thỉnh thoảng có ngự y tới thông báo tình hình bên trong. Tình huống tựa hồ không hề lạc quan, trọn vẹn hai canh giờ qua đi, hài tử vẫn không có dấu hiệu sinh. Mới đầu, Sở Dục còn hết sức giữ bình tĩnh, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn cũng bắt đầu trở nên nôn nóng bất an. Từ khi có đứa nhỏ này, thân thể Đông Ca liền gầy yếu rất nhiều, vừa nãy xúc động mạnh như vậy, cực kỳ dễ dàng khó sinh. Đây là một xác hai mạng, há có phải chuyện đùa. “Sợ?” Sở Diễm bình thản hỏi. Sở Dục khẽ gật gật đầu, bàn tay dưới ống tay áo sớm nắm chặt thành quyền. “Chung quy là đệ phụ nàng.” Lại là im lặng kéo dài, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng của thái giám, cửa điện bị đẩy ra, đại thái giám Lưu Trung vẻ mặt vui mừng, khom người cúi đầu nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, vương gia, An Thanh vương phi sinh ra một vị tiểu hoàng tử, mẫu tử bình an.” Sở Dục vui mừng, vội vàng đi vào căn phòng bị ngăn lúc trước. Sở Diễm nhẹ cười, theo sát phía sau. Trong phòng, mặc dù bận rộn, nhóm bà đỡ nhưng lại ngay ngắn trật tự. Đẩy cửa vào, Thiên Dao đang tính đi ra, sắc mặt nàng đặc biệt trắng xanh, mặt mộc mệt mỏi, trên trán rịn mồ hôi, một đôi mắt lại sáng trong. Nhìn thấy Sở Dục, khẽ cười, “Chúc mừng Vương gia.” “Làm phiền thất tẩu.” Sở Dục cung kính hoàn lễ, trên mặt đều là vui sướng khi lần đầu làm phụ thân. Bên cạnh đã có bà đỡ đem tiểu thế tử vừa sinh ra đưa vào trong ngực hắn, “Đông Ca như thế nào?” “Hôn mê ngất lịm, thân thể vẫn cực kỳ suy yếu, điều dưỡng cho tốt sẽ từ từ khá hơn.” Giọng nói Thiên Dao mềm mại, bàn tay vuốt ve trán, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng. Sở Diễm nhanh tay lẹ mắt ôm nàng vào lòng. “Trẫm dẫn nàng hồi cung, mệt nàng rồi.” Sở Diễm ấm giọng nói. Thiên Dao cười, an thuận dựa vào trong ngực hắn. Đông Ca khó sinh, ngự y vì tị hiềm tất nhiên không dám giúp Vương phi đỡ đẻ. Hài tử rất lâu không sinh ra được, khí lực Đông Ca hao hết, nhóm bà đỡ cũng luống cuống tay chân. Nếu không có Thiên Dao tự mình chẩn mạch cho Đông Ca, lại phân phó bà đỡ đâu vào đấy, mẫu tử Đông Ca chỉ sợ thật sự gặp nguy hiểm rồi. Trong Vị Ương cung, Thiên Dao vừa ngủ liền ngủ tới 3 canh giờ. Sở Diễm vẫn canh giữ bên người nàng. Trong phòng ánh sáng nhàn nhạt cùng mùi đàn hương. Phụ nữ có thai vốn không nên thấy máu, nếu không phải tình huống hôm nay khẩn cấp, Sở Diễm sẽ không để cho nàng vất vả. Lúc tỉnh lại, đêm đã khuya. Ngoài cửa sổ bóng đêm buông xuống, ánh sáng từ vầng trăng tròn rọi vào khung cửa sổ, trong veo mà lạnh lùng. “Ngủ ngon không?” Sở Diễm khẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhạt giọng hỏi. Thiên Dao khẽ gật đầu, ánh mắt nhưng lại lưu luyến bên ngoài cửa sổ. “Hoàng thượng dẫn Thiên Dao ra vườn ngắm trăng được không?” “Được.” Sở Diễm mỉm cười đáp ứng, đem áo choàng màu trắng khoác lên trên vai nàng, ôm nàng ngồi trong ghế đá trong vườn. Trên bàn đá bày bánh Trung Thu đủ màu vị cùng mấy loại trái cây, trong bầu rượu bạch ngọc là loại rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng nhất. Sở Diễm rót hai ly rượu, khoé môi nhếch lên nụ cười, rất là thích ý. “Dao Nhi không cùng ta uống một chén sao? Đây là Trung Thu đầu tiên sau khi chúng ta thành thân.” “Thiên Dao không thể uống rượu.” Ngón tay thon dài của Thiên Dao cầm ly rượu, dịu dàng mỉm cười. “Không sao.” Sở Diễm ôn nhu nói, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, lại từ tay Thiên Dao, uống cạn ly rượu của nàng. “Nàng gả cho ta khi đó là một ngày mùa thu, hoa bay đầy trời, rất đẹp.” “Uhm.” Thiên Dao gối đầu lên ngực hắn, nhạt giọng đáp lại. “Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã một năm.” Thiên Dao khép hờ hai tròng mắt, khoé môi hiện lên nụ cười lúm đồng tiền như có như không. “Một năm này với Thiên Dao mà nói, giống như một đời dài đằng đẵng.” “Đồ ngốc, thời gian của chúng ta còn rất dài.” Hắn gắt gao ôm nàng, sủng nịch nói. Thiên Dao nhẹ cười, “Có lẽ vậy.” Vừa dứt lời, bên hông đột nhiên đau xót. Hắn không có ý tốt ở bên eo nàng nhéo một cái, Thiên Dao bị đau, mở to cặp mắt sáng trừng mắt hắn. “Không được nói bậy.” Sở Diễm nhẹ giọng trách cứ. “Đường đường nhất quốc chi quân, vậy mà cũng kiêng kỵ những thứ này.” Thiên Dao giễu cợt nhẹ cười, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời. Hai người tương đối trầm mặc, gió đêm xuyên thấu qua lá cây tạo ra tiếng xào xạc. Thiên Dao khẽ khép mắt, tận hưởng nhiệt độ do ánh trăng tản mác trên người. Sở Diễm rũ mắt ngóng nhìn nàng, vô ý thức xoè bàn tay ra vuốt ve đôi má như ngọc của nàng. “Trên Thiên Sơn cũng từng vô số lần tưởng tượng ra bộ dáng của nàng.” “A…? Có phải khiến cho hoàng thượng cực kỳ thất vọng?” Thiên Dao lạnh nhạt mà cười, lông mi thon dài hơi hơi rung động. Ánh trăng trong veo mà lạnh lùng, ánh sáng trong mắt chớp động, đẹp đến câu hồn nhiếp phách. Khoé môi Sở Diễm gợi lên ý cười, hai ngón tay nắm cằm nàng, ở trên môi nàng khẽ hôn nhẹ một cái. “Rất đẹp, so với tưởng tượng của ta còn đẹp hơn. Thật sự rất đẹp, chỉ muốn đem nàng giấu đi, ngoại trừ ta, không ai có thể nhìn trộm vẻ đẹp của nàng.” “Muốn kim ốc tàng kiều?” Thiên Dao bĩu môi, hài hước nói. “Sẽ không.” Sở Diễm nghênh đón ánh mắt của nàng, chân thành nói, “Dao Nhi không nguyện làm chim hoàng yến, ta cũng không nhẫn tâm chặt đứt cánh của nàng. Chẳng qua, cho dù nàng có bay xa nữa, cũng đều thuộc về riêng mình ta. Nếu như có nam nhân nào dám mơ ước nàng, trẫm liền móc mắt hắn ra.”