Thiên Dao im lặng không nói, giống như hoàn toàn rơi vào trong thế giới của mình. Ánh mắt co lại, lông mi thon dài nhiễm một ít nước tinh mịn, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể chảy xuống, nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống. Liền giống như tâm tư nàng giờ phút này, xoắn xuýt. Thiên Dao nghĩ, có lẽ nàng không nên cứu Sở Diễm. Nếu lúc trước để Sở Diễm tự sinh tự diệt, liền không có chuyện Hàm U mạo danh thế thân, Hàm U sẽ không chết. Chung quy, nàng khó thoát trách nhiệm, chung quy, là nàng hại Doãn Hàm U. Yên lặng rất lâu, Thiên Dao cứng ngắc cuộn mình trong góc, thân thể vẫn duy trì trạng thái cứng còng. Mà Sở Diễm ngồi bên người nàng, ánh mắt lãnh triệt thâm sâu ngóng nhìn. “Thiên Dao muốn yên lặng một mình, mời hoàng thượng rời đi, có thể chứ?” Môi mỏng của nàng khẽ nhúc nhích, ánh mắt vẫn như cũ mờ mịt rơi ở một góc. Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng, lại đột nhiên đứng dậy, lạnh lẽo bỏ lại một câu. “Được.” Giờ phút này, nàng đã hoàn toàn rơi vào trong thế giới của chính mình, không nguyện ý tỉnh lại, hắn nói cái gì đều là uổng công, chẳng bằng cho đôi bên không gian yên tĩnh. Chỉ là, Sở Diễm vẫn chưa hiểu rõ Thiên Dao, bây giờ xoay người, nàng lại tính toán vĩnh viễn không gặp lại. Trong Vĩnh Hoà cung, Doãn Hàm Tuyết mới vừa bước vào cửa cung, thị nữ bước nhanh nghênh đón, cũng bẩm báo Hoa phi nương nương đã chờ lâu. Nàng đi vào trong điện, chỉ thấy Linh Lung ngồi bên cạnh ghế chủ vị, vô cùng thích ý uống tách trà xanh, thấy nàng đi vào, cũng ảm đạm cười. “Trà của tỷ tỷ hương vị không tệ.” Doãn Hàm Tuyết ôn hoà hừ một tiếng, ngồi xuống ghế chủ vị. “Đáng tiếc a, giả vĩnh viễn không thực được, bắt chước cho giống thì sao chứ!” Linh Lung khẽ ngây ngốc trong khoảnh khắc, sau đó lạnh lùng cười, “Hoá ra Lệ phi tỷ tỷ đi tìm Thẩm Thiên Dao là vì việc này. Nàng hiện tại tất nhiên không dễ chịu rồi.” Doãn Hàm Tuyết thầm cười, trái lại mang theo vài phần đạt được. “Thẩm Thiên Dao là người trọng tình, bị người thân cận nhất phản bội, trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên không tiếp nhận được. Hoàng thượng không phải đã đến Vị Ương cung sao? Xem ra sự tình náo nhiệt không nhỏ.” “Chuyện năm đó, rốt cuộc như thế nào?” Linh Lung mở miệng hỏi, thật là có chút tò mò. Doãn Hàm Tuyết hừ cười, mang theo vài tia trào phúng. “Bất quá là náo loạn một hồi thành sai lầm lớn mà thôi. Thẩm Thiên Dao trộm U Minh chí bảo cứu hoàng thượng, bị sư phụ của nàng trách phạt. Vừa khéo, trong lúc nàng bị phạt, Doãn Hàm U ở trong nhà gỗ liền gặp hoàng thượng đến tìm người.” Ánh mắt nàng lưu chuyển, lơ đãng rơi vào một chỗ, khoé môi lúm đồng tiền châm chọc vô cùng. “Vị hoàng thượng này của chúng ta, trời sinh liền là chủ nhân trêu chọc hoa đào. Doãn Hàm U nhất thời bị ma quỷ ám, giả danh Thiên Dao, được hoàng thượng dẫn về đế đô. A, cái tỷ tỷ kia của ta, không có mỹ mạo, liền là quả hồng mềm, sự tình làm đều đã làm, lại cả ngày thấp thỏm lo âu, mà lại sinh ra ý nghĩ nói ra sự thật. Khi đó phụ thân rất không dễ dàng bám víu thái tử điện hạ, có thể nào dễ dàng tha thứ việc này phát sinh, liền nửa bức nửa dỗ đem việc này giấu đi. Chuyện sau này, cô cũng rõ ràng, Doãn Hàm U bị ** mà chết. May mà nàng đã chết, nếu không, sự tình cũng không kéo đến nông nỗi như thế này mới bại lộ.” “Cô đối với vị tỷ tỷ này tựa hồ cảm tình không sâu?” Linh Lung yêu kiều cười, tách trà trong tay khẽ xoay. “Nàng là nữ nhi vợ cả, thuở nhỏ nhận muôn vàn sủng ái, ta tất nhiên không thể so sánh được. Huống chi, thân thể nàng yếu kém nhiều bệnh, từ nhỏ đã bị đưa lên Thiên Sơn, chính xác là không có cảm tình gì.” Doãn Hàm Tuyết tuỳ ý trả lời. “Hiện giờ chuyện tình Doãn Hàm U bại lộ, hoàng thượng chỉ sợ giận chó đánh mèo lên người tỷ tỷ.” Ánh mắt Doãn Hàm Tuyết đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, căm giận nói. “Ta sớm không hy vọng xa vời hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, chỉ là, ta không chiếm được, nàng ta cũng đừng mơ tưởng.” Linh Lung nhẹ cười, lại hỏi, “Tỷ tỷ có tính toán gì không?” Doãn Hàm Tuyết liếc mắt, âm lãnh mở miệng. “Trước mắt còn không có, bất quá còn nhiều thời gian, tổng hội sẽ tóm được chỗ yếu của nàng ta.” “Nương nương, không hay rồi, hoàng thượng đang đi về phía Vĩnh Hoà cung.” Tiểu cung nữ lỗ mãng chạy vào, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, không kịp thở bẩm báo. Doãn Hàm Tuyết vẫn như cũ an ổn ngồi ở ghế chủ vị, châm chọc hừ cười. “Nếu không có chuyện như vậy, chỉ sợ hắn vẫn không nguyện bước vào đại môn Vĩnh Hoà cung của ta.” “Hoàng thượng chỉ sợ là tới hưng sư vấn tội, tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận là hơn.” Linh Lung đứng dậy, thản nhiên nói. Quả thật, trong lời nói cũng không có mấy phần ý tứ quan tâm. “Muội muội không tiện ở lâu, xin được cáo lui trước.” Doãn Hàm Tuyết phất tay xuống, trong lòng lại thầm nghĩ, Linh Lung này quả nhiên là người tỉnh táo, lại sợ liên luỵ. Ngoài ý liệu, loan giá của Sở Diễm vẫn chưa tiến vào trong Vĩnh Hoà cung, mà là đi đường vòng mà qua, thẳng đến Ngự thư phòng, chỉ để Đại tổng quản Lưu Trung vào truyền chỉ. Lòng Doãn Hàm Tuyết chua xót, tuy nói ơn cứu giúp của Doãn Hàm U là giả, nhưng trong Đông cung, bọn họ ngày đêm triền miên, tình ý nhưng một chút cũng không giả, hắn quả thật vô tình như vậy. “Nương nương, tiếp chỉ đi.” Giọng nói bén nhọn của Lưu Trung vang lên, mở thánh chỉ minh hoàng ra. Doãn Hàm Tuyết lạnh giọng cười, lộ ra sự ngạo mạn vô lễ. “Hoàng thượng giáng bản cung xuống làm phẩm vị Tần, cũng nên có lý do. Bản cung mặc dù không dám tự xưng hiền lương thục đức, nhưng mà tin tưởng cũng không có lỗi lầm gì.” Lưu Trung không ôn hoà không nóng giận, diện dung mỉm cười như cũ, cực kỳ hiển nhiên, cử động lần này của Doãn Hàm Tuyết sớm ở trong dự liệu của ông, hay là nói, trong dự kiến của Sở Diễm. Ông khom người cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, trong sáng nói, “Hoàng thượng để cho lão nô chuyển cáo nương nương một câu: ‘Nếu như nương nương lại không biết an phận, liền không chỉ đơn giản là hạ phẩm vị như vậy’.” Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt tuyệt mỹ của Doãn Hàm Tuyết lúc hồng lúc trắng, không cam lòng tiếp nhận thánh chỉ trong tay ông, lạnh lùng nói một tiếng. “Nô tỳ tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế.” Lưu Trung mỉm cười, chắp tay lại nói, “Nương nương hay là nghe lão nô khuyên một câu, hậu cung này là hậu cung của hoàng thượng, gió thổi cỏ lay tuyệt không trốn thoát được ánh mắt bệ hạ. Nương nương hà tất tự mình chuốc lấy khổ. Có một số người không thể trêu vào, nương nương hà tất lại phải đi trêu chọc.” Doãn Hàm Tuyết châm biếm mà cười, lạnh lùng từ giữa hàm răng phun ra mấy chữ, “Bản cung đa tạ Lưu tổng quản chỉ điểm.” Vào đêm, trong Vị Ương cung truyền ra tiếng đàn tiêu điều, đứt quãng, kể ra vô tận thê lương. Thiên Dao đuổi hết cung nhân liên can, một mình một người ngồi trước cửa sổ, bạch ngọc tỳ bà trong tay, dây đàn khẽ rung động. Chẳng biết từ lúc nào, phía sau lưng xuất hiện thêm một bóng đen cao lớn, từ trên xà nhà rơi xuống, lặng yên không tiếng động. Một khúc kết thúc, Thiên Dao buông tỳ bà trong tay ra, đứng dậy tuỳ ý đóng lại song cửa sổ, quay đầu, đối với người phía sau mỉm cười. “Huynh đã đến rồi…. đại ca.” Tư Đồ Phong tháo khăn đen trên mặt xuống, nhạt giọng đáp lại một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. “A Dao vội vã gọi ta là có chuyện gì? Muội ở trong cung có gì không tốt sao?” Thiên Dao chua xót cười, như thế nào là tốt, làm sao lại không tốt, không ai thích bị nhốt trong nhà giam. Nàng chậm rãi tiến lên, cơ hồ không cho Tư Đồ Phong thời gian suy nghĩ, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói, “A Dao thỉnh đại ca giúp muội rời xa đế đô.” Tư Đồ Phong kinh ngạc, một tay ôm lấy nàng đứng lên. “A Dao, không phải đại ca không muốn giúp muội, mà là lúc này rời khỏi đều không phải là thượng sách. Vinh Thân Vương thất bại, Tư Đồ gia ít nhiều bị liên luỵ, thái hậu lại vừa mới mất, hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ động thủ với Tư Đồ nhất tộc. Nếu như muội ở trong cung, hoàng thượng ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kỵ.” Thiên Dao chăm chú nhìn hắn, con ngươi trong suốt từ từ nổi lên chút lạnh lẽo. Một lát sau, khoé môi thoáng hiện nụ cười khổ. “Hoá ra đây là tính toán của Tư Đồ Hầu gia, một tia thương hại sau cùng của hoàng thượng đối với Thiên Dao hoàn toàn bị ông lấy ra làm tấm bùa che chở cho Tư Đồ gia.” Nàng có chút thống khổ nhắm chặt hai mắt, cái gọi là tình thân hữu tình bất quá như vậy, nàng chung quy nhờ không đúng người. “Tối nay, đại ca coi như chưa bao giờ gặp qua A Dao, huynh đi đi.” Thiên Dao băng lãnh xoay người, cánh tay giương lên mở song cửa sổ ra, đây là ý đuổi người. Chỉ là, ngay sau đó, song cửa sổ theo tiếng mà đóng lại, nhưng là Tư Đồ Phong gây nên. Hắn vẫn không nỡ thấy muội muội chịu khổ. “Lần này ta đến phụ thân cũng không biết. A Dao cho ta một lý do thuyết phục, Tư Đồ Phong mặc dù liều cả tính mạng này cũng sẽ đưa muội rời xa đế đô.” Tư Đồ Phong từ phía sau nắm lấy bả vai nhỏ bé và yếu ớt của Thiên Dao, ngực lại một trận đau nhói. Thiên Dao xoay người, lặng im chăm chú nhìn hắn rất lâu, trong lòng vùng vẫy khổ sở. Nàng không biết chính mình có nên tin tưởng hắn hay không, dù sao cũng liên quan đến an nguy của hài tử trong bụng. “A Dao.” Tư Đồ Phong lặp lại một lần nữa. Thiên Dao than nhỏ, nhưng vẫn tin máu mủ tình thâm. “Muội, muội có thai.” Lời này vừa nói ra, thân thể Tư Đồ Phong cũng chấn động, ánh mắt di chuyển qua lại trên người Thiên Dao vài lần mới miễn cưỡng tìm về giọng nói. “Hoàng thượng hắn…” Lời chưa nói hết liền biết không tất yếu phải tiếp tục. Sở Diễm tất nhiên không biết, nếu không cũng không để cho nàng có cơ hội thoát đi. “Vì sao lại giấu hắn? Đứa nhỏ này là đứa con nối dòng đầu tiên của hoàng thượng, là bùa hộ mệnh của A Dao.” Thiên Dao lắc đầu cười khổ, trong lòng chua xót khó nhịn. Nếu như hắn biết Doãn Hàm U chết như thế nào, hẳn sẽ không chắc chắn như vậy. “Đại ca biết ta là nữ nhân Tư Đồ gia, hoàng thượng có thể hay không muốn lưu giữ huyết mạch Tư Đồ gia, còn chưa rõ. Mặc dù hắn không đành lòng tự mình động thủ, trong thâm cung này, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu như hoàng thượng không muốn giữ đứa nhỏ này, nó chỉ có một con đường chết. Thiên Dao không thể lấy sinh tử của hài tử tới đánh cược. Cho nên, muội nhất định phải rời khỏi.”