Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 141
Đêm, lạnh bạc như nước.
Trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng. Thiên Dao lạnh nhạt ngồi trước cửa sổ, tiếp tục bức tranh thêu vẫn chưa xong kia, uyên ương thành đôi, hiện giờ xem ra, bất quá là một cơn mộng tưởng xa không thể chạm. Liên Tinh nửa quỳ bên người Thiên Dao, chỉ điểm những đường may bị sai.
Đêm yên tĩnh, đột nhiên bị một tiếng ‘ầm’ của cửa mở cắt ngang. Thiên Dao khẽ nâng mắt, chỉ thấy Sở Diễm một thân minh hoàng, bước đi lảo đảo, khi hắn tiếp sát, mùi rượu xông thẳng vào mũi.
“Hoàng, hoàng thượng.” Liên Tinh hiển nhiên bị doạ sợ không nhẹ, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất.
“Cút ra ngoài.” Sở Diễm rống to một tiếng.
“Nô, nô tỳ tuân mệnh.” Liên Tinh cơ hồ là trốn chạy, nửa quỳ nhanh chóng lui ra ngoài, cũng ‘ầm’ một tiếng khép cửa phòng lại.
Thiên Dao vẫn an ổn ngồi trước cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt, hai ngón tay cầm kim, tiếp tục thêu bức tranh. Chỉ có trái tim trong ngực nhảy loạn cào cào biểu hiện sự bất an của nàng giờ phút này. Sở Diễm rất ít khi tức giận, càng rất ít uống rượu, dáng vẻ của hắn giờ phút này, giống như một con sư tử đang phẫn nộ, nói không hoảng sợ tuyệt đối là giả.
Trên bàn, ánh nến hơi lay động, đầu ngón tay Thiên Dao cầm kim khẽ xuyên qua vải gấm. Mà ngay sau đó, cổ tay bị hắn bóp chặt, cánh tay hắn dùng lực, liền kéo nàng vào trong ngực.
“Buông.” Thiên Dao vùng vẫy, trong lúc giằng co, bức tranh thêu rơi xuống đất, kim mảnh nhỏ cắt qua lòng ngón tay, máu đỏ tươi theo lỗ kim nhỏ trào ra. “Đau quá.” Thiên Dao theo bản năng thấp giọng nói, mi tâm xinh đẹp nhíu chặt lại một chỗ.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười băng lãnh, cánh tay hắn vây bên hông nàng, lại buộc chặt thêm. “Đau? Thẩm Thiên Dao, nàng cũng biết đau sao?” Hắn bắt cổ tay nàng, mạnh mẽ áp lên ngực mình, “Vậy nàng có biết hay không, nơi này đang rỉ máu.”
“Thì sao? Có quan hệ gì với Thiên Dao đâu chứ.” Nàng trào phúng cười, dùng lực hất cánh tay hắn ra. Bởi vì vùng vẫy quá độ, vết thương lại nhỏ xuống vài giọt máu, nhiễm lên trên váy áo tuyết trắng, càng chói mắt.
Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, sự băng lãnh cùng lửa giận từ từ dịu đi, mà ra ngoài dự đoán đó là hắn cầm lấy cổ tay ngọc mảnh khảnh của nàng, đem đầu ngón tay chảy máu ngậm vào trong miệng, cái lưỡi trơn ấm nhẹ nhàng liếm láp vết thương, hương vị ngái ngai lan tràn giữa răng và môi hắn.
“Dao Nhi, còn đau không?” Một đôi mắt phượng sáng quắc nhìn nàng, chớp lóe lưu động, trong vô thức lại càng câu hồn phách người, Thiên Dao giống như bị mê hoặc, nhàn nhạt lắc đầu.
Khoé môi Sở Diễm mỉm cười, tựa hồ ôn nhu vô hại. Tay nhẹ vỗ về đôi má nhẵn nhụi của nàng, ánh mắt nóng bỏng rơi trên làn môi đỏ hồng, đầu chậm rãi cúi thấp.
Mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, Thiên Dao nhíu chặt mi tâm, ánh mắt hiện lên lãnh ý, theo bản năng nghiêng đầu né tránh. Bờ môi lạnh lùng của Sở Diễm sượt qua bên má nàng. Mà sự né tránh lúc này lại một lần nữa khơi dậy lửa giận ngập trời của hắn. Ánh mắt Sở Diễm đột nhiên lãnh trầm, hai tay nâng má nàng, không nói gì, hôn xuống, mang theo sự trừng phạt bá đạo, dùng lực gặm cắn cánh môi mềm mại của nàng, lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, quấy động trong miệng nàng.
Thiên Dao chỉ cảm thấy khó thở, dường như bị hắn rút hết tất cả không khí trong miệng. Nàng phản kháng vùng vẫy, lại chỉ đổi lấy sự trừng phạt nặng hơn của hắn.
Hắn ấn nàng trên vách tường băng lãnh chỗ cửa sổ, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy ánh trăng trong veo mà lạnh lùng ngoài kia. Trán kề trán, hắn gần như không cho nàng cơ hội thở dốc. “Nàng muốn đi cùng hắn, có phải hay không? Gấp rút như vậy muốn rời khỏi ta?”
Hoá ra, hắn là vì vậy! Thiên Dao chua xót cười, trong giọng nói xen lẫn băng sương rét lạnh, “Nếu ta nói ‘phải’, hoàng thượng liền đồng ý thả ta đi sao?”
“Thẩm Thiên Dao, nàng mơ tưởng.” Sở Diễm rống lên một tiếng, hoàn toàn bị nàng chọc giận. Thiên Dao chỉ nghe ‘roẹt’ một tiếng giòn vang, sa y trước ngực đã bị hắn xé vụn. Ngực nàng kịch liệt lên xuống, phẫn hận đối diện với ánh mắt của hắn.
“Sở Diễm, ngươi thật sự điên rồi.”
“Cho dù là điên, cũng là bị nàng bức điên. Thẩm Thiên Dao, ta nói cho nàng biết, nàng sớm nên vứt bỏ phần tâm tư này đi, ta sẽ không thả nàng, tuyệt đối không.” Trong ánh mắt đen như mực là ngọn lửa hừng hực bùng cháy, Sở Diễm dùng lực xé, quần lót dưới thân Thiên Dao liền hoá thành mảnh vụn trong tay hắn. Cảm giác mát lạnh đột nhiên ùa tới khiến cho nàng theo bản năng run rẩy, thân thể hơi hơi cuộn mình.
Trong nháy mắt, nàng trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn.
“Nói nàng sẽ không rời khỏi ta, ta sẽ bỏ qua cho nàng.” Hắn nằm ở bên tai nàng dồn dập thở dốc, tư thế như vậy, đối với bọn họ mà nói đều là một loại hành hạ.
Thiên Dao gắt gao cắn môi, quật cường lắc đầu, nước mắt im lặng chảy.
“Thẩm Thiên Dao, là nàng tự chuốc lấy.” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đè ở trên người nàng, một tay cởi ra cẩm bào trên người.
Thiên Dao thừa dịp cắn lấy cánh tay hắn. Sở Diễm bị đau, trong lúc luống cuống buông lỏng lực kiềm chế với nàng. Thiên Dao vùng vẫy muốn chạy trốn, mới vừa bước được nửa bước liền chạm phải y phục bị xé nát trên đất, ngã vào một bên giường.
Sở Diễm theo sau đi tới, thuận thế từ phía sau đè nàng ngã xuống giường. Thiên Dao thống khổ kêu ưm, nhưng không cách nào tránh thoát.
“Gấp gáp như vậy muốn lên giường của ta?” Giọng nói tà mị của hắn vang ở bên tai.
“Ta không có, Sở Diễm, buông tha ta đi.” Thiên Dao bất lực khóc, thậm chí mang theo chút khẩn cầu. Nhưng hắn làm sao có thể buông tay.
“Không còn kịp rồi.” Hắn nặng nề mở miệng.
“Sở Diễm, đừng mà, đau quá.” Nước mắt trong suốt óng ánh từng giọt từng giọt rơi trên đệm chăn minh hoàng mềm mại, ẩm ướt một mảnh.
Sở Diễm cảm nhận được thân thể nàng cứng ngắc, vẫn chưa vội vã đòi lấy, hai tay di chuyển nhẹ nhàng theo đường cong lưng nàng, nụ hôn vụn vặt rơi trên đầu vai mẫn cảm của nàng, hôn lấy từng tấc da thịt của nàng.
Thiên Dao thống khổ thở dốc rên rỉ, thân thể cũng không khống chế được đi theo tiết tấu của người nam nhân. Nàng chán ghét chính mình như vậy, chán ghét thân thể bị hắn mê hoặc.
“Dao Nhi, đừng rời khỏi, trẫm không cho nàng rời khỏi, tuyệt đối không cho.” Hắn ở bên tai nàng không ngừng nỉ non, trong giọng nói trầm thấp ám khàn tràn đầy đau đớn.
Thiên Dao bị khống chế, chỉ có thể tuỳ ý hắn đoạt lấy phát tiết. Đúng vậy, Sở Diễm đích xác là phát tiết, phát tiết lửa giận, cũng phát tiết tình yêu.
Mẫu hậu từng nói, lúc con gặp một người như vậy, sẽ hiểu được cái gì gọi là yêu. Sở Diễm nghĩ, giờ phút này, hắn đã hiểu được…. Cảm giác yêu chính là đau, đau triệt nội tâm.
Một đêm đòi hỏi vô độ, mãi đến khi Thiên Dao ngất dưới thân hắn, Sở Diễm mới bằng lòng dừng tay. Nhưng mặc dù là ngủ, hắn cũng ôm nàng vào trong ngực, hắn không hỏi kiếp trước, cũng không quản kiếp sau, chỉ là đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là nữ nhân của Sở Diễm hắn, cho dù là chết, hắn cũng muốn cùng nàng chôn chung một chỗ.
Lúc Thiên Dao tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng. Nàng nhìn chằm chằm đỉnh đầu giường, ánh mắt có khoảnh khắc mờ mịt, sau đó cảm thấy quanh thân bủn rủn đau đớn, khẽ nhúc nhích thân dưới mới phát hiện bên hông có một cánh tay rắn chắc.
“Muốn đi đâu hử?” Người bên gối mở mắt, lộ ra chút băng lãnh.
Thiên Dao chỉ chỉ nội thất, cật lực chống đỡ thân thể, dùng chăn mỏng bao lấy da thịt trần trụi. Trên người vẫn đặc sánh như cũ, trong phòng tràn ngập khí tức sau khi hoan ái. Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, hai cánh môi mỏng nhếch lên.
Hoá ra là muốn tắm rửa, Sở Diễm cười, cánh tay từ phía sau vòng lên eo nàng, tựa đầu để trên bả vai nàng, ở bên tai nàng ái muội nói, “Trẫm cùng nàng?”
“Không, không cần.” Thiên Dao bối rối đứng dậy, giống như chạy trốn đi vào phía trong nội thất, phía sau lưng là tiếng cười thoải mái của Sở Diễm, thật lâu không dứt.
Trong phòng tắm, hơi nước tràn ngập, thân thể mềm mại của Thiên Dao như ẩn như hiện trong hồ nước rải đầy cánh hoa hồng. Hai tay nàng ôm ngực, lưng dựa sát bờ hồ, mu bàn tay che miệng, không tiếng động nghẹn ngào khóc. Da thịt trắng nõn nà bị nàng chà xát đỏ hồng một mảnh, lại xoá không được dấu vết Sở Diễm lưu lại, hương hoa hồng dày đặc cũng không lấn át được hơi thở còn sót lại của hắn.
Nàng không muốn, không muốn rơi vào cục diện bị động như vậy, không muốn cứ nằm một cơn ác mộng hết lần này tới lần khác. Mỗi một lần, hắn đều chỉ biết mãnh liệt đoạt lấy để giải quyết vấn đề. Thiên Dao thừa nhận, nàng chống cự không được sự thô bạo của hắn, chống đỡ không được sự hấp dẫn của hắn. Nhưng mà, khuất phục không phải là cam nguyện.
Mạnh mẽ hoan ái làm vết thương nơi đầu vai bị nứt ra, chuyển động một chút liền đau đớn thấu xương. Thiên Dao dùng nước rửa máu thấm qua đầu vai, đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve qua chỗ vết sẹo thâm sâu. Một kiếm kia của Huyễn Ảnh đâm vào thân thể đau đớn vẫn rõ ràng trong đầu, bóng lưng Sở Diễm cuống quít ôm Linh Lung rời đi từ lâu khắc ở trong lòng, nàng làm sao có thể quên.
“Mẫu thân, Thiên Dao đau quá.” Thiên Dao vùi đầu vào trong nước, mái tóc khẽ trôi nổi trên mặt nước, màu đen xen lẫn với cánh hoa hồng, quỷ mị mà lại đẹp. Trong nước, Thiên Dao run rẩy khóc, trong miệng phun ra liên tiếp những bọt khí nhỏ vụn.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
140 chương
52 chương
81 chương
493 chương
29 chương
8 chương
78 chương