Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 127
Thiên Dao trầm mặc không nói, giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ. Hắn vẫn là biểu ca của nàng.
“Vương gia đã biết bỏ qua, thì nên buông tay.” Thiên Dao lạnh lùng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo không một tia nhiệt độ.
Ánh mắt Sở Hạo dính chặt trên người nàng, tản ra sự băng lãnh khiến người ta sợ hãi. “Nàng vốn nên thuộc về ta, vô luận phải trả giá lớn như thế nào, bổn vương nhất định phải có được nàng, bất kể là thân hay là tâm.” Hắn bước nhanh tới trước giường, đẩy Thiên Dao ngã nhào xuống, gắt gao áp dưới thân.
Nàng không hề phản kháng, hoặc nói là, nàng căn bản không có năng lực phản kháng. Nàng khẽ nghiêng đầu, mắt to xinh đẹp mờ mịt mà trống rỗng. “Vương gia nhất định muốn ngọc nát đá tan sao?”
“Vậy thì ngọc nát đá tan, bổn vương không quan tâm.” Say rượu xen lẫn lửa giận, giờ phút này Sở Hạo hoàn toàn mất khống chế. Hắn điên cuồng xé rách sa y trên người Thiên Dao, mà thân thể mềm mại dưới thân lại như tượng gỗ, thân thể băng lãnh cứng ngắc, khoé mắt đọng một giọt lệ trong suốt lạnh lẽo.
Sở Hạo vùi đầu vào giữa cổ nàng gặm hôn, lại bị một mùi hương nồng đậm kích thích thần kinh. Mày kiếm của hắn chau lại, như gặp phải hồng thuỷ mãnh thú, lảo đảo thối lui, sắc mặt lạnh tới cực điểm. “Thẩm Thiên Dao, nàng thoa gì trên người vậy hả?”
Thiên Dao không nhanh không chậm đứng dậy, lưu loát khép lại vạt áo trước ngực, trong veo mà lạnh lùng mở miệng. “Vương gia không phải cực kỳ ghét hương phấn sao? Mùi hương nồng như vậy, chẳng lẽ không đoán được?”
“Thẩm Thiên Dao!” Sở Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, dùng lực bắt lấy cánh tay nàng. Lực đạo to lớn, hận không thể bóp nát xương cốt nàng.
Thiên Dao khinh thường cười lạnh, không chút nào khiếp sợ nghênh đón ánh mắt của hắn. “Vương gia tính buông tha Thiên Dao, hay là, vẫn muốn tiếp tục?”
Sở Hạo tà mị cười, “Thẩm Thiên Dao, thôi nào, Bổn vương có rất nhiều thời gian tiêu hao cùng nàng.” Dứt lời, hắn buông lỏng tay ra. Thiên Dao đột nhiên mất đi chống đỡ, lảo đảo ngã xuống đất.
“Người đâu, gột sạch hết hương vị khó ngửi này cho bổn vương.” Sau khi Sở Hạo phân phó một tiếng, liền phẫn nộ phất tay áo bỏ đi.
Thiên Dao quỳ trên mặt đất giá lạnh, khoé môi thoáng hiện ý cười giễu cợt. Tạm thời an toàn, không phải sao?
Sở Hạo đi rồi, mấy ma ma thân cường thể tráng liền đi nhanh vào, thùng tắm đổ đầy nước ấm cũng được nâng vào.
“Thỉnh cô nương tắm rửa.” Mặc dù lời nói cung kính, trên mặt mấy ma ma lại không có nửa phần cung kính.
Thiên Dao vùng vẫy từ trên đất đứng dậy, thân thể mảnh mai, lưng lại thẳng tắp. Nàng tự nhiên sẽ không quên, vương phủ này là thiên hạ của Như Yên, những ma ma này chỉ sợ là người của nàng, tự nhiên sẽ không thân thiện với nàng.
“Thiên Dao tự mình tắm, mời các vị ma ma ra ngoài cho.”
Vài vị ma ma hừ lạnh một tiếng, “Nhóm lão nô phụng mệnh Vương gia, chuyện này chỉ sợ không phải do cô nương quyết định rồi.” Dứt lời, mấy ma ma xăn tay áo, tay chân vụng về kéo Thiên Dao vào trong thùng tắm. Thân thể Thiên Dao vốn yếu ớt, làm sao chịu được, cái kéo giằng này, nàng tính nàng cũng tính vùng vẫy thế nhưng khi này mới phát hiện sức lực của bản thân lại yếu ớt như vậy. Kết quả phản kháng đó là uống mấy ngụm nước. Hơi nước bốc lên, đôi má Thiên Dao ướt một mảnh, đã nhận không rõ đâu là nước đâu là lệ.
Nàng sao lại quên được chứ? Không có võ công, nàng sớm là một phế nhân. Thẩm Thiên Dao kiêu ngạo không ai bì nổi kia, sớm một đi không trở lại.
Lực đạo của mấy ma ma cũng không nhẹ, vẫn tiếp tục xé rách y phục trên người nàng. Thiên Dao không chịu nổi nhục nhã như vậy, ra sức giãy dụa phản kháng, da thịt trắng nõn bị mấy vị ma ma cấu véo tới xanh tím. Giờ này khắc này, Thiên Dao đã không cảm thấy được đau đớn, chỉ có nhục nhã, tự tôn của nàng, kiêu ngạo hết thảy đều bị người khác giẫm đạp dưới chân.
Phen này lăn qua lộn lại đã gần sáng. Thiên Dao co rút trong góc giường, dùng chăn mỏng bó chặt thân thể, hai tay ôm đầu gối, hơi hơi run rẩy. Trong mắt tràn đầy lệ quang, cũng đã khóc không thành tiếng. Nàng vẫn luôn nghĩ, chính mình vì sao phải lưu lạc tới hoàn cảnh như vậy, là nàng yêu quá mức hèn mọn, mới cho Sở Diễm một lần lại một lần có cơ hội thương tổn nàng.
Nàng rốt cục cảm nhận được cảm thụ của mẫu thân, yêu khắc cốt mới có thể càng đau triệt nội tâm.
Ác mộng vẫn như cũ sẽ tiếp tục, hơn nữa, nhìn không thấy tận cùng. Tránh được bây giờ, như thế lần sau, còn lần sau nữa, lại làm như thế nào? Sở Hạo hao hết tâm tư không phải là vì muốn nàng sao? Nàng rốt cuộc phải như thế nào mới có thể bảo vệ chính mình, có phải chỉ có cái chết mới có thể kết thúc toàn bộ hay không.
Như vậy tinh lực cạn kiệt, Thiên Dao mỗi một ngày lại gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, bất lực làm cho người thương tiếc.
Khi Tư Đồ Phong nhìn thấy Thiên Dao yếu ớt như vậy, ngực đau kịch liệt. Thân thể nàng héo rút, thậm chí còn hơi hơi run rẩy. Lúc nhìn thấy hắn, mắt to xinh đẹp trống rỗng một mảnh. Môi nàng hơi hơi rung động, yếu ớt hỏi, “Đại ca, huynh đến dẫn Thiên Dao rời khỏi ư?”
Hắn ôm lấy nàng vào trong lòng, rốt cuộc một câu cũng nói không nên lời.
Tựa vào trong ngực Tư Đồ Phong, Thiên Dao mới dám khóc, tất cả uỷ khuất cùng không cam lòng ở một khắc này có thể phát tiết. Nàng nên nghe lời sư phụ, tình yêu vốn không bền vững, Sở Diễm, quả thật là mộ phần của nàng.
“Đại ca, dẫn A Dao rời khỏi có được hay không? Van cầu huynh, đừng bỏ lại A Dao.” Nàng cầm chặt cánh tay hắn, bộ dáng bất lực cực kỳ giống hài tử còn nhỏ tuổi. Giữa lúc hoảng hốt giống như quay trở về mười năm trước, Thiên Dao bị đưa lên Thiên Sơn, trước khi chia tay, nàng cũng nắm chặt cánh tay hắn, khẩn cầu hắn dẫn nàng về nhà.
Tư Đồ Phong đau lòng lau nước mắt hai bên má nàng, “A Dao, quên Sở Diễm đi. Muội là nữ nhân Tư Đồ gia, hắn sẽ không đối xử tử tế với muội. Sở Hạo, hắn là thật tâm yêu muội, cho hắn một cơ hội, không tốt sao?”
Thiên Dao có khoảnh khắc ngu ngơ, trong mắt lại ánh lên lệ quang trong sáng. Nàng thống khổ lắc đầu, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Nàng không phải tượng gỗ, có thể tuỳ ý người khác bài bố, nàng là người có máu có thịt, có cảm tình! Nếu có thể dễ dàng quên, làm sao có thể gọi là yêu.
“Huynh đi đi.” Nàng run rẩy phun ra ba chữ, dựa thân thể vào vách giường cứng rắn, mỏi mệt không chịu nổi khép mắt lại.
Nàng mệt chết, thật sự mệt chết đi được, chỉ hy vọng cứ nằm ngủ như vậy, không tỉnh lại.
Tư Đồ Phong an tĩnh ngồi tại mép giường của nàng thật lâu, nàng ngủ thật sự sâu. Hắn biết nàng thật sự mệt mỏi, không đành lòng ầm ĩ đến nàng, liền nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa đi ra.
Ngoài cửa, Sở Hạo khoanh tay đứng, trong veo mà lạnh lùng đón ánh mặt trời, “Nàng như thế nào?”
Tuấn nhan Tư Đồ Phong mang theo một chút tức giận, ôn hoà mở miệng, “Nếu quan tâm tới muội ấy như vậy, vì sao không tự mình đi xem.”
Sở Hạo giễu cợt cười, thấp giọng nói. “Nàng hẳn là không muốn nhìn thấy bổn vương.”
Tư Đồ Phong lạnh lùng, nghĩ thầm: ‘Sớm biết hôm nay trước kia hà tất phải như vậy. Hắn không hề đồng ý Sở Hạo dùng thủ đoạn ghê tởm như vậy để đạt được Thiên Dao.’ “Người nếu như thật tình muốn lưu lại muội ấy thì không nên đem muội ấy biến thành cái dạng này, mất đi kiêu ngạo Thiên Dao sẽ không còn là Thiên Dao nữa rồi. Chẳng lẽ Vương gia chỉ muốn một thể xác mỹ lệ thôi sao?”
Sở Hạo trầm mặc không nói, bàn tay ẩn dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền. Gió sớm thổi bay vạt áo cẩm sắc của hắn, tăng thêm vài phần bi thương.
“Võ công của A Dao, là do người phế bỏ?” Mày kiếm Tư Đồ Phong nhíu lại, mạnh mẽ áp chế phẫn nộ. Nếu như Sở Hạo thừa nhận, hắn tuyệt đối sẽ đánh cho một quyền.
“Không phải.” Sở Hạo nhẹ thở hai chữ. Mặc dù không phải hắn đích thân phế bỏ, hắn cũng là người khởi xướng. Chỉ là, hắn không muốn lại chọc giận Tư Đồ Phong.
Cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị đang ở thời điểm mấu chốt, tuyệt không thể có thêm phiền toái, càng không thể có lục đục nội bộ.
Tư Đồ Phong buông tiếng thở dài, hắn ít nhiều có thể thông cảm cho tâm tình của Sở Hạo. Hắn xuất thân tôn quý, rất ít có cái gì mà không chiếm được, mà Thiên Dao lại là một ngoại lệ. Cầu mà không thể có, người khó tránh khỏi sẽ làm ra một chút hành vi cực đoan.
“Hoàng thượng bệnh cũ tái phát, Vương gia nên lập tức vào cung mới phải, để tránh sự tình có biến.”
Sở Hạo vẫn trầm mặc như cũ, đứng yên tại chỗ, mang theo ánh mắt lo lắng cùng mong đợi, phảng phất như muốn xuyên thấu qua cửa phòng của Thiên Dao.
Tư Đồ Phong lại thở dài một tiếng, sau đó lại mở miệng, “Sở Diễm đã canh giữ ở Cảnh Dương cung, người không cần phải lo lắng nhiều, ta sẽ ở lại trong phủ, sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội mang A Dao đi.”
“Uhm.” Sở Hạo lạnh nhạt đáp lại, đi nhanh vào trong phòng Thiên Dao. Phụ hoàng bệnh nặng, không biết còn có thể kéo dài bao lâu. Hắn đối với nàng rốt cuộc không thể buông tay như vậy. Ngày thường mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng có thể canh giữ ở bên nàng gần như vậy, mà hiện giờ, mới đúng là chịu đựng nỗi khổ phân ly.
Hóa ra có được, thì cuối cùng không nỡ buông tay.
“Sở Hạo, nếu không muốn muội ấy chết, cũng đừng tiếp tục bức bách muội ấy.” Phía sau lưng truyền đến giọng nói thanh lãnh của Tư Đồ Phong.
Sở Hạo dừng cước bộ, mới duỗi cánh tay chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Trên giường, Thiên Dao ngủ say. Đã liên tục nhiều ngày, nàng cơ hồ hao hết tâm lực, rơi vào đường cùng, Tư Đồ Phong mới điểm huyệt ngủ của nàng.
Sở Hạo bất đắc dĩ than nhẹ, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, xúc cảm da thịt mềm nhẵn như tơ gấm, làm cho người ta tâm ngứa khó nhịn.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
140 chương
52 chương
81 chương
493 chương
29 chương
8 chương
78 chương