Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 120
Kiếp trước, Liên Y không nên khăng khăng cố chấp như vậy, thế cho nên bọn họ đành bỏ lỡ nhau. Vậy kiếp này thì sao? Nàng không muốn bỏ lỡ, có lẽ, nên cho Sở Diễm một cơ hội, cũng là cho bản thân một cơ hội.
Quay về bên cạnh hắn, suy nghĩ này bắt đầu dâng lên trong lòng, điên cuồng dâng lên trong lòng giống như cỏ dại, không cách nào áp chế.
Mặc dù nàng bị vây ở hành quán của Thác Bạt Nguyên Hồng nhưng lại chưa bị giam cầm tay chân. Có thể là Sở Hạo quá mức tự phụ, cho rằng thật sự có thể chế trụ nàng.
Với công phu của Thiên Dao cộng thêm sự trợ giúp của Loan Âm, nàng dễ dàng có thể rời khỏi hành quán. Chỉ là, xuất cung không dễ, muốn vào trong cung khó càng thêm khó. Vì vậy, Thiên Dao đến phủ Thừa tướng, đưa nàng quay về bên cạnh Sở Diễm đối với Vân Kiếm mà nói dễ như trở bàn tay.
Vân Kiếm an bài cho nàng ở trong biệt viện tại tướng phủ, cũng vô cùng thật lòng hỏi nàng, “A Dao, muội thật sự nghĩ rõ ràng chưa? Huynh hiểu rõ tính cách của Sở Diễm, bỏ qua lần này, chỉ sợ hắn sẽ không để muội rời khỏi nữa đâu.”
Thiên Dao nhẹ cười, gật đầu. “Vân Kiếm ca có lẽ cũng hiểu Thiên Dao, muội sẽ không dễ dàng ra quyết định, nhưng một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi.” Mặc dù con đường này gian nan hơn so với trong tưởng tượng, mặc dù có thể bị đâm đến đầu rơi máu chảy, nàng cũng không thay đổi.
“Thân thể hoàng thượng đã như đèn cạn dầu, cuộc tranh giành của điện hạ cùng Vinh Thân Vương lại chưa rõ ràng. Hiện giờ, vạn nhất Sở Diễm thất bại, muội còn có thể toàn thân rút lui. Nếu như trở về bên cạnh hắn…”
“Hắn sẽ không thua.” Thiên Dao gượng gạo cắt ngang lời hắn, cảm xúc thoáng kích động, đôi mắt trong veo sáng quắc kiên định. Có thể ý thức được bản thân mình không khống chế được, Thiên Dao bình tâm lại, một lát sau lại nói, “Nếu hắn thua, Thiên Dao bằng lòng cùng hắn gánh vác hậu quả.”
Hậu quả này chính là chết, bọn họ hiểu trong lòng nhưng không nói ra. Vân Kiếm không tiếp tục nhiều lời, khẽ thở dài, thản nhiên nói, “Được rồi, hôm nay muội nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai ta sẽ an bài cho hai người gặp nhau.”
“Ừm.” Thiên Dao gật đầu.
Vân Kiếm phất tay mà đi, đi tới cửa, giọng nói Thiên Dao lại vang lên sau người.
“Loan Âm công chúa, tỷ ấy…” Làn môi Thiên Dao rung rung vài cái, lời nói ra khỏi miệng cơ hồ không thể nghe được.
“Cái gì?” Vân Kiếm hơi mờ mịt nhìn nàng.
“Không, không có gì.” Thiên Dao lại lắc đầu, ở trong lòng hắn, từ trước tới giờ Loan Âm đối với hắn bất quá là cảm xúc nhất thời, tùy hứng mà làm. Lại không biết, đó lại là tất cả chân tâm của một nữ tử. Thiên Dao nghĩ, việc đã đến nước này, hắn không biết cũng tốt, ít nhất, sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Vân Kiếm cười nhạt một tiếng, ôn nhu dặn dò, “Sớm nghỉ ngơi đi.”
Vân Kiếm hẹn hắn đến biệt viện trong phủ, Sở Diễm thực sự tìm không được đầu mối. Phụ hoàng trước nay kiêng kị hoàng tử cấu kết trọng thần trong triều, thế cho nên, mặc dù là cậu, hắn cũng rất ít gặp. Vân Kiếm cũng không phải không biết điều này, hiện giờ diễn kịch là đang diễn tuồng nào?!
“Sư huynh hẹn Thất ca tới tướng phủ dùng trà, đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy người, quả thật không hiểu vì sao.” Sở Dục vô vị thưởng thức chén trà xanh trong tay.
“Là đệ cứ đòi theo tới, biểu ca vẫn không bày Hồng Môn Yến đối với bổn vương, có gì mà không an tâm.” Sở Diễm vô tình đáp một câu, cầm chén sứ thanh hoa trong tay nhẹ uống một ngụm, hương trà tỏa khắp bốn phía. Một bộ vân đạm phong khinh, tựa hồ cực kỳ hưởng thụ.
Sở Dục tự làm mất mặt, liền không nhiều lời nữa.
“Điện hạ, Vương gia, công tử nhà nô tỳ chưa hồi phủ, sợ hai vị chờ lâu phiền muộn, không bằng an bài ca cơ xướng điệu hát dân gian nghe một chút.” Đại nha đầu trong phủ khom người dò hỏi.
Sở Dục lập tức mất tính khí, lại nổi cáu. “Sư huynh quả thật nhàm chán. Bổn vương cũng không có thời gian rảnh ở đây nghe khúc.” Hắn đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Mấy ngày gần đây, quận chúa Đông Ca thường xuyên về nhà thân mẫu, khuôn mặt già của Dự Nam Vương còn kéo dài hơn cả núi Trường Bạch, hậu viện đều đã náo lên, hắn đâu còn tâm tình nghe khúc.
Sở Dục rời đi xong, nha đầu cũng cực kỳ thức thời khom người lui ra ngoài. Sở Diễm thảnh thơi ngồi tại chỗ, tay cầm chén trà, khóe môi nở nụ cười. Ngăn cách bởi một bức rèm che thủy tinh, ca cơ ngồi trong rèm, giọng nói trầm nhẹ kiều mỵ, nghe được xương cốt cũng muốn rụng rời.
“Điện hạ muốn nghe gì?”
“Tùy ý.”
“Thực xin lỗi, nô tỳ không biết khúc ‘Tùy ý’ này.” Nữ tử trong mành không nóng không lạnh trả lời.
Ý cười trên môi Sở Diễm càng sâu, lại mở miệng. “Ngươi biết khúc nào thì xướng cái đó đi.”
Im lặng trong khoảnh khắc, trong mành truyền ra tiếng đáp lại. “Vâng.”
“Có lẽ là người kiếp trước, có lẽ là duyên kiếp sau, sai ở kiếp này tương kiến, lại thêm một đoạn ân oán không kết quả. Cùng thế sự hóa mây khói, đợi biển xanh hóa ruộng đồng, lại chúc đoạn tình duyên này, lại chúc đoạn tình duyên này.”
Một khúc kết thúc, nữ tử ấm áp chưa động, tỳ bà bạch ngọc trong tay sáng bóng thanh lạnh cũng thanh ngạo như chủ nhân của nó vậy. “Điện hạ tin có kiếp trước không?”
Mi tâm Sở diễm nhíu lại, trong lúc hoảng hốt trong đầu hiện ra lại là bức họa bích khắc đá cổ xưa trong Già Diệp tự, với ánh mắt mong mỏi của Thiên Dao, nhàn nhạt hỏi một câu, “Ngươi còn nhớ sao?”
“Có lẽ có đi, nhưng bổn vương không tin cái này.” Sở Diễm thanh lạnh đáp lại một câu.
Đã là kiếp trước, là những gì đã xảy ra, không cách nào thay đổi, hà tất phải phí tâm tư. Hắn không tin số mệnh, chỉ tin chính mình.
Nữ tử trong mành lắc đầu bật cười, đây mới là Sở Diễm. Hắn không tin thần phật, hắn bẩm sinh chí khí vương giả, nhất định là hắn muốn đem toàn bộ giẫm dưới chân.
Bức rèm lắc lư, phát ra âm hưởng thanh thúy, Thiên Dao y trắng hơn tuyết, mái tóc đen dài tung bay bên eo, giữa tóc cài một cây trâm ngọc xanh, dưới ánh nến le lói phát ra vẻ lấp lánh lóa mắt. Tất cả như chưa từng thay đổi, phát sinh có lẽ chỉ là nỗi nhớ điên cuồng của nàng đối với Sở Diễm.
Sở Diễm nhẹ cười, đứng dậy đi tới trước người nàng, đưa tay nâng cằm của nàng lên, mắt phượng tuyệt mỹ thâm thúy, thậm chí mang theo vẻ cân nhắc, làm cho người ta không phân biệt được cảm xúc của hắn lúc này. “Đã chịu quay về bên cạnh bổn vương?”
Thiên Dao cười, nhàn nhạt gật đầu. Ngay sau đó người đã bị hắn trói chặt vào lòng. Chóp mũi quanh quẩn mùi mực trúc quen thuộc. Hơi thở ấm áp phả bên tai, ngứa ngáy lại mang theo tê dại.
“Thiên Dao, ta nhớ nàng.”
Ngàn câu vạn chữ đều không chống lại một câu ngắn ngủn ‘Ta nhớ nàng’ của hắn, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mê hoặc mà ái muội. Ngực Thiên Dao tê rần, cánh tay mềm mại vòng lên eo hắn. “Ừm.” Nàng nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt sáng trong nhòe nước.
Hắn lại hôn thắm thiết trên môi nàng, trầm giọng nói: “Thật sự nghĩ kỹ muốn quay về bên cạnh bổn vương sao? Bổn vương nói qua, không có lần nữa, bổn vương tuyệt sẽ không buông tay.”
Hắn đã cho nàng tự do bay lượn, là nàng vứt bỏ trời xanh bay trở về bên cạnh hắn. Bỏ qua lần này, hắn sẽ không cho nàng cơ hội thoát đi nữa. Sở Diễm giờ phút này đương nhiên không biết, vì yêu hắn, Thiên Dao đã bẻ gẫy cánh chim bay lượn.
Thiên Dao dịu dàng cười, bàn tay nhỏ ấm lạnh nắm lấy bàn tay dày rộng của hắn. “Sẽ không buông tay nữa, bất luận con đường phía trước thế nào, Thiên Dao sẽ cùng chàng đi. Sở Diễm, hãy để ta đến yêu chàng.”
Sở Diễm cười, đôi mắt thâm thúy khẽ dậy sóng, ý cười trong vắt cùng sự ái muội không chút che giấu. “Dao Nhi đến yêu ta thế nào, hửm?” Hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt tùy ý đoạt lấy trong miệng nàng, hận không thể tận hưởng tất cả sự ngọt ngào đẹp đẽ này.
Nỗi khổ phân li lâu ngày, một nụ hôn nhiệt tình hiển nhiên không thể thỏa mãn hắn. Bởi vì đang ở khách đường phủ Thừa tướng, cũng không có giường êm rộng rãi. Tay áo Sở Diễm quét qua, chén sứ trên bàn trà đều bị hất rơi xuống đất. Hắn khom người bế nàng lên, ấn xuống mặt bàn cứng bóng loáng.
“Đừng, nơi, nơi này không được.” Thiên Dao bối rối phản đối, nhiệt độ cực nóng bỏng trên người hắn làm cho nàng kinh hãi.
“Vì sao không được, bổn vương bây giờ muốn nàng.” Hắn bá đạo đáp lại một câu, một nụ hôn mạnh bạo đặt xuống, lưu luyến triền miên. Thiên Dao chống không nổi lực đạo của hắn, tình trong như đã mặt ngoài còn e, tùy theo tâm ý hắn.
Thiên Dao bị hắn hôn đến không cách nào thở được, vùng vẫy, vặn vẹo thân thể, da thịt chạm thân mật càng gây kích thích dục vọng của nam nhân. Sở Diễm không những không buông tay, ngược lại tấn công càng mãnh liệt. Thiên Dao giơ bàn tay nõn nà, chống vào ngực hắn, mà đối với Sở Diễm mà nói, không có chút lực sát thương, ngược lại càng quyến rũ đưa tình.
Sở Diễm giày vò cả một đêm, Thiên Dao ngất trong ngực hắn. Khi bình minh tới, vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Sau khi hoan ái kịch liệt xong, đôi má ửng hồng, hàng mi thon dài phủ bóng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
140 chương
52 chương
81 chương
493 chương
29 chương
8 chương
78 chương