Cẩm Sắt lắc đầu bật cười, “Muội muội có lòng rồi, nhưng tỷ không muốn rời khỏi đế đô.” Thiên Dao biết, nàng không rời khỏi đế đô là vì đang đợi một người. Cẩm Sắt cũng từng xuất thân nhà quan, thuở nhỏ có một vị hôn phu chỉ phúc vi hôn, trải qua cuộc sống nhung gấm lụa là. Về sau, phụ thân nàng phạm vào kiện cáo, gia đình lụi bại, mẫu thân lại nhiễm trọng bệnh, mới phải lưu lạc phong trần. Vị hôn phu của nàng từng hứa hẹn sẽ quay lại tìm nàng, chỉ là, một đi không trở lại. Từ xưa nam nhân khinh bạc chữ tín, dại dột oán trách chỉ là nữ nhân mà thôi. “Tỷ tỷ vẫn còn nhớ người trong lòng sao?” Cẩm Sắt cười khổ, lại lắc đầu. “Bây giờ Cẩm Sắt đã là tàn hoa bại liễu, căn bản không xứng với chàng. Ta chỉ là muốn bảo vệ lời thề này, mặc dù nó chỉ là mộng ảo.” Thiên Dao im lặng không nói, cái nàng ấy muốn nàng có thể hiểu được. Rời khỏi phòng Cẩm Sắt, Thiên Dao quay về phòng mình. Trong phòng không đốt đèn tối đen một mảnh, đưa tay không thấy rõ năm ngón. Mệt mỏi, nàng cũng không có tâm tư đi châm lửa, dựa vào trí nhớ đi đến bên giường, cởi vớ và trường bào xoay mình nằm lên giường nhỏ. Mà vòng eo đột nhiên lại bị một đôi tay vòng lên, thậm chí không kịp phản ứng đã bị vây trong một lồng ngực rắn chắc. Hôn, một nụ hôn ngập trời ngập đất kéo đến, mùi rượu nồng nặc cùng với mùi trúc hương, trong lúc này làm cho người ta ý loạn tình mê, thậm chí quên giãy giụa. Nụ hôn nóng bỏng cứ giày vò trên môi nàng, đầu lưỡi dài ngang ngược xông vào tách răng nàng ra, thậm chí mang theo một chút tức giận, bá đạo hút hết tất cả không khí trong miệng nàng. Mười ngón tay Thiên Dao bấu chặt trên sống lưng rộng lớn của hắn. Nụ hôn hỗn độn tựa hồ như không muốn dừng lại, dọc theo xương quai xanh thẳng một đường xuống dưới. Trên ngực một cơn lạnh kéo tới, y phục trước ngực đã bị hắn kéo ra, trong nháy mắt tiếp theo, nụ hôn nóng hầm hập đã rơi trên bầu ngực mềm mại. “Đừng, Sở Diễm!” Hô hấp của Thiên Dao hỗn độn, lớn tiếng mở miệng. Hắn quả thực ngừng lại, trong bóng tối khóe môi giương lên nụ cười quỷ dị. “Bổn vương còn tưởng rằng nàng cực kỳ bằng lòng tiếp tục.” Hắn xoay người đứng lên, tùy ý chỉnh lại cẩm bào trên người. “Vì sao không phản kháng?” Thiên Dao hừ cười một tiếng, “Coi như báo đáp điện hạ giải vây cho Thiên Dao đi.” Quả thật, nàng không thừa nhận chính mình nhất thời ý loạn tình mê. “Vì sao không trở về Thiên Sơn, không đành lòng xa bổn vương?” Trong giọng nói có hơi ái muội, bàn tay vuốt ve đôi gò má mềm mại của nàng. “Điện hạ nghĩ quá rồi.” Thiên Dao lạnh nhạt đáp một câu. Sở Diễm khẽ cười, đối với sự lạnh lùng của nàng dường như đã thành thói quen. “Nếu như không trở về Thiên Sơn thì đến phủ Vân tướng quân, biểu ca sẽ che chở cho nàng. Bây giờ Vương tử Tây Hạ đang theo dõi nàng, nơi này không nên ở lâu.” Ngữ điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng lại khiến người không thể bỏ qua. “Vương tử Tây Hạ kia chỉ sợ không đơn giản như hắn biểu hiện bên ngoài.” Thiên Dao mở miệng lần nữa, chau mày lại. Sở Diễm lại cười, “Đã nhìn ra?” Thiên Dao trầm mặc, ánh mắt thăm dò nhìn thẳng vào hố mắt sâu thâm thúy của hắn. Đôi mắt đen như mực tuyệt mỹ như hàn đàm, sâu không đáy. “Sở Hạo bao năm qua đều đến các các nước du ngoạn, sớm đã âm thầm cấu kết với Hung Nô, Tây Hạ. Vương tử Tây Hạ lần này tới hòa thân, mục đích cũng không đơn thuần, đội ngũ tùy hôn của hắn đang lập trại tạm thời ngoài thành đế đô.” Một vạn binh mã, muốn phá được đế đô, quả thực viển vông, có điều, có thể gây chút rối loạn vẫn lại thừa sức. Sở Diễm vừa hay nắm được nhược điểm, trước mặt phụ hoàng vạch tội hắn. “Vinh Thân Vương có chuẩn bị mà đến, điện hạ mọi sự cẩn thận là hơn.” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt khẽ động. “Nàng lo lắng cho ta?” Sở Diễm cười tà mị, cúi người xuống khẽ hôn lên môi nàng. Thiên Dao hơi cứng ngắc đẩy hắn ra, lạnh giọng nói, “Điện hạ tựa hồ đã quên, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi.” Trong nháy mắt rơi vào im lặng, Thiên Dao thậm chí có thể cảm giác được từng cơn lãnh ý từ thân thể hắn phát ra. “Thẩm Thiên Dao, đừng có xuất hiện trước mặt bổn vương. Sau này, bổn vương cũng không dám đảm bảo có thể buông tha nàng.” Giọng nói không chút nhiệt độ phá tan bầu không khí trầm mặc, hắn xoay người đứng lên, cửa phòng phát ra một tiếng đóng mở nhẹ nhàng. Sau đó trong phòng lại khôi phục lại sự yên lặng chết người. Hắn cứ như vậy biến mất, thật giống như lúc xuất hiện, cứ như vậy không chút báo trước. Nếu không phải trên ngực còn sót lại những dấu hôn nông sâu không giống nhau, nàng còn cho rằng chuyện này bất quá chỉ là một giấc mộng vớ vẩn. Vốn tưởng rằng có thể tiêu sái mà rời đi, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Tú bà thu được một lượng bạc lớn từ Vương tử Tây Hạ, tính kế Thiên Dao và Cẩm Sắt. Cẩm Sắt bị cản trở không còn lựa chọn nào khác, mà Thiên Dao tuy biết là cạm bẫy nhưng cũng không nhẫn tâm bỏ lại Cẩm Sắt một mình. Các nàng bị vây ở trong trạm dịch dừng chân tạm thời của Vương tử Tây Hạ ngoài đế đô. Thác Bạt Nguyên Hồng đối với Thiên Dao coi như cung kính, ngược lại Cẩm Sắt bị gọi đi thị tẩm mấy lần. Trong sân, Thiên Dao khoanh tay đứng, nghênh đón hoa xuân đang nở, đóa hoa mềm mại rơi trên mái tóc đen như mực, phiêu dật xuất trần. Bất luận người ở nơi nào, nàng vĩnh viễn lạnh nhạt, tựa hồ địa ngục chỗ Thiên Dao ở cũng trở thành tiên cảnh. “A Dao.” Một tiếng gọi nhẹ ở phía sau vang lên. Thiên Dao chầm chậm quay đầu, phía sau là ba nam nhân cao lớn, hoa phục gấm vóc, ngọc thụ lâm phong. Lần lượt là Sở Hạo, Thác Bạt Nguyên Hồng và Tư Đồ Phong. Mở miệng gọi nàng là A Dao, đương nhiên ngoài Tư Đồ Phong ra không còn có thể là ai khác. Trên mặt Thiên Dao vẫn một vẻ lạnh nhạt, theo suy luận của Sở Diễm, ở đây nhìn thấy Sở Hạo cùng Tư Đồ Phong tựa hồ không hề kỳ lạ. Quả nhiên, rắn chuột một ổ, cùng một giuộc. “Hình như gọi nàng là ‘biểu muội’ thì thích hợp hơn.” Sở Hạo dẫn đầu đi tới trước người nàng, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng cơ hồ có thể chảy ra nước. “Xưng hô mà thôi, Thiên Dao không quan trọng.” Ánh mắt Thiên Dao thanh lạnh, tùy ý đáp lời, lại chuyển hướng về phía Tư Đồ Phong. “Đại ca, huynh có thể đưa A Dao và Cẩm Sắt tỷ tỷ rời đi không?” Tư Đồ Phong hơi áy náy lắc đầu, “A Dao rời khỏi Đông cũng cũng tốt, muội là nữ nhân Tư Đồ gia, ở lại bên cạnh Sở Diễm vốn không phải kế sách lâu dài. Chỗ Vương tử Nguyên Hồng ngược lại lại thanh tịnh, A Dao cứ ở chỗ này dưỡng thương đi.” Lý do cực kỳ rõ ràng, Thiên Dao lạnh lùng cười, không tiếp tục nhiều lời. Trước mắt, nàng vẫn đoán không ra mục đích bọn họ giam nàng ở chỗ này, hoặc là nói, giam nàng ở chỗ này là dự tính ban đầu của ai. “Vương gia, thuốc của A Dao cô nương đã sắc xong rồi.” Thị nữ thanh tú bưng chén thuốc bằng sứ trắng, cung kính đứng ở một chỗ không xa. “Để xuống đi.” Sở Hạo đáp lại một câu, lại nhìn về phía Tư Đồ Phong và Thác Bạt Nguyên Hồng bên cạnh. “Bổn vương có mấy lời muốn nói với A Dao, các ngươi về trước đi.” “Ừm.” Tư Đồ Phong gật đầu, xoay người rời đi. Ngược lại Thác Bạt Nguyên Hồng vẻ mặt trêu tức, cợt nhả mở miệng, “Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này hóa ra là người trong lòng Vương gia, chẳng trách không cho phép Nguyên Hồng đụng vào.” Sở Hạo mỉm cười, bưng chén thuốc trên bàn lên, nhẹ nhàng thổi. “Thác Bạt Nguyên Hồng, lời của ngươi nói có phải hơi nhiều không. Ngũ muội của bổn vương cũng không phải người dễ chọc, đại hôn sắp tới, ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ kế sách ứng đối đi.” “Không phải chỉ là một nữ nhân sao, lại còn cho có thể cho nàng chạy thoát.” Thác Bạt Nguyên Hồng cười hừ một tiếng, xoay người rời đi. Trong vườn, chỉ còn lại hai người Sở Hạo và Thiên Dao. Nàng yên lặng đứng tại chỗ, bóng dáng thanh lạnh cao ngạo, ánh mắt mờ mịt nhìn xa xa phía chân trời, giống như trong thế giới của nàng chỉ có mây với gió, Sở Hạo bất quá chỉ là không khí vô hình mà thôi. “Uống thuốc đi.” Hắn đi tới, cầm chén thuốc đưa đến trước mặt nàng. Khóe môi khẽ cười, lại quen thuộc như vậy khiến cho Thiên Dao có khoảnh khắc hoảng hốt. Đúng vậy a, bọn hắn cùng chung huyết mạch, đều từ nam nhân cao cao tại thượng kia. “Cảm ơn.” Thiên Dao nhận lấy, miệng nhỏ uống vào. Dược cực kỳ đắng, mi tâm xinh đẹp hơi nhăn lại. Sở Hạo thản nhiên nhìn nàng, theo bản năng, đưa tay vuốt lên mi tâm đang cau chặt của nàng. “Vương gia, xin tự trọng.” Thiên Dao yên lặng lui về phía sau, tránh được cái đụng chạm của hắn. Sở Hạo bất đắc dĩ cười, có chút xấu hổ buông tay xuống. “Bổn vương lại không nhận được đối đãi của nàng sao, tốt xấu gì chúng ta cũng gọi là thân thích.” “Thiên Dao họ Thẩm, không phải họ Tư Đồ. Huống hồ, Thiên Dao và Vương gia không mấy quen biết, chẳng qua là người xa lạ mà thôi.” Thiên Dao tùy ý ngồi xuống cạnh bàn đá, trên mặt bàn đặt một bàn cờ, quân trắng quân đen lần lượt giao thoa, tán loạn vô chừng. Cảm xúc của Sở Hạo có chút lên xuống, tính tình hắn luôn không tốt, cũng chỉ có ở trước mặt Thiên Dao mới miễn cưỡng nén xuống được. “Thiên Dao nên biết, bổn vương thích nàng.” “Vậy sao?” Nàng mỉm cười, đặt quân cờ trắng cầm trong tay trên bàn cờ. “Đó là chuyện của Vương gia, có quan hệ gì với Thiên Dao đâu.” Chẳng lẽ chỉ vì hắn thích nàng, liền tùy ý giam nàng ở đây, hành vi như vậy không khác gì cường đạo. “Nghe Tư Đồ Phong nói, trên Thiên Sơn bốn mùa băng tuyết bao phủ. Nàng thuở nhỏ lớn lên tại U Minh cung, chẳng lẽ tình cảm cũng đóng băng hay sao? Bổn vương thích nàng, liền coi như không có cảm giác?” Sở Hạo giương mày kiếm lên, có chút không vui. Hắn xuất thân cao quý, từ lúc biết chuyện đến nay, cái gì muốn đạt được chưa bao giờ không nắm trong tay. Thẩm Thiên Dao, nàng là ngoại lệ duy nhất. Thiên Dao mất hứng cầm chặt quân cờ ngọc trong tay, ánh mắt u lãnh tao nhã nhìn hắn. Một lát sau mới chậm rãi nói, “Thích thì nhất định phải đạt được sao?” “Đương nhiên.” Sở Hạo cơ hồ không cần nghĩ ngợi trả lời. Thiên Dao bật cười đứng dậy, nhàn nhạt nhìn hoa nở hoa tàn trong vườn, sa y như tuyết theo gió phất lên, nhẹ nhàng không giống nhân gian. “Hóa ra, tình yêu trong suy nghĩ của Vương gia lại nông cạn như vậy. Yêu không phải là muốn đạt được, yêu cũng không phải là lý do chiếm hữu.” Nàng yêu Sở Diễm như thế nhưng vẫn xoay người mà đi. Nếu như yêu chỉ còn lại thương tổn, vì sao lại không buông tay tự do. “Vương gia tính khi nào thì thả Thiên Dao rời đi? Hay là lại muốn giam ta cả đời?” Nàng nhẹ cười khinh thường, nếu như nàng phải rời khỏi, người nào cũng không có cách giam được nàng. Cho đến nay, chân chính có thể giam cầm được nàng chỉ có tình yêu. Mà nàng đối với Sở Hạo không có tình yêu. Sở Hạo từ chỗ Tư Đồ Phong đại khái biết được năng lực của nàng, vì vậy mới đưa Cẩm Sắt vào nhốt chung. Thác Bạt Nguyên Hồng tuy không phải kẻ háo sắc, nhưng cũng không chịu cô đơn, liền thỉnh thoảng kéo Cẩm Sắt lên giường tiêu khiển. Tiểu quốc Tây Hạ cho tới nay, đó là dựa vào Đại Hàn hoàng triều sinh tồn. Hắn đối với Thiên Dao tất nhiên là không dám xằng bậy. “A Dao tính quay về U Minh cung sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi, Thiên Dao vẫn trầm mặc không nói. Sở Hạo thở dài lại nói. “Rời khỏi một thời gian cũng được, chờ ngày khác đại cục đã định, bổn vương sẽ phong quang nghênh nàng hồi kinh.” Mi tâm Thiên Dao nhíu chặt, có vẻ đăm chiêu. Thông minh nhanh nhạy như nàng sao lại không đoán ra thâm ý trong đó. Sở Hạo cùng Tư Đồ nhất tộc huyết mạch thân duyên, Tư Đồ Tẫn hứa hẹn với Sở Hạo thân càng thêm thân cũng là phải. Chỉ là, một nữ nhân như nàng sao có thể gả cho hai nam nhân, Thiên Dao tuyệt đối sẽ không theo gót mẫu thân nàng. “Thỉnh cầu Vương gia chuyển lời cho Tư Đồ Hầu gia, để cho ông đừng quên mẫu thân ta vì sao mà chết.” Thiên Dao thanh lạnh để lại một câu, xoay người đi vào trong nhà, tựa hồ như nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng bước. Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu nhàn nhạt xuống gương mặt tuyệt mỹ của nàng. “Cẩm Sắt và Thiên Dao không thân cũng chẳng quen, Vương gia không cần dùng nàng uy hiếp, Thiên Dao nếu như muốn rời đi, không ai có thể ngăn được ta.” Sở Hạo cười, đối với bóng lưng cao ngạo nhỏ xinh của nàng nói, “A Dao, bổn vương sẽ khiến nàng chết tâm với Sở Diễm.” Bước chân Thiên Dao khẽ ngừng, hừ lạnh nở nụ cười. “Vậy sao? Thiên Dao mỏi mắt trông chờ.” Mùa xuân tháng ba, cỏ dài cuối xuân. Ngày hoa bay đầy trời, Vương tử Tây Hạ Thác Bạt Nguyên Hồng nghênh cưới Ngũ công chúa Loan Âm. Hỉ kiệu đỏ thẫm một đường từ trong cung đi ra, tiếng chiêng trống động trời, pháo nổ linh đình, dân chúng ven đường nhao nhao quỳ lạy rất náo nhiệt. Loan Âm ngồi ngay ngắn trong kiệu lớn tám người khiêng, khăn cưới đỏ tươi bị đặt sang một bên, gương mặt tinh xảo lạnh lùng. “Hạ kiệu.” Lễ bộ Thị Lang hắng giọng hô. Cỗ kiệu chậm rãi hạ xuống, Loan Âm dưới cái dìu của hỉ nương chậm rãi bước vào nội đường. Bước chân của hỉ nương đột nhiên dừng lại, đem bàn tay mềm mại của nàng đặt vào trong một bàn tay to dày rộng. Bàn tay này, dày rộng mà ấm áp. Loan Âm chưa bao giờ nắm tay nam tử, không biết tay của nam nhân có phải đều như vậy hay không. Lòng bàn tay đột nhiên lạnh, Loan Âm tránh đi vài lần ngược lại lại bị hắn cầm càng chặt hơn. Mi tâm nàng nhíu chặt, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến nụ cười trêu tức. “Lão hoàng đế của nàng còn ngồi trên đại đường, nếu không muốn náo loạn thì ngoan ngoãn một chút.” Hai người dựa theo phong tục Đại Hàn, bái Thiên Địa xong, hỉ nương đưa Loan Âm vào trong hỉ phòng. Trong phòng lặng ngắt như tờ, Loan Âm tự vén khăn voan lên, đánh giá toàn bộ bốn phía. Không thể nói là xa hoa, nhưng cũng không mất phẩm cấp. Ngoài phòng, tùy tùng Tây Hạ giữ ở ngoài cửa, xem ra, Thác Bạt Nguyên Hồng cũng không yên tâm đối với nàng. Loan Âm đi đến bên cạnh bàn, chậm rãi lấy ra bao thuốc bột trong tay áo, sau đó đổ vào trong bầu rượu, nhẹ nhàng đong đưa. Phân lượng không hề ít, không màu không vị, đủ để cho hắn ngủ tới sáng mai.