Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 113
Loan Âm cầm thánh chỉ minh hoàng trong tay đặt trên ngọn nến, châm lửa đốt cháy thành tro. Ánh mắt nàng mờ mịt nhìn tro đen rơi lả tả trên mặt đất, trong mắt khẽ ngấn nước. Vân Kiếm, vĩnh biệt rồi, người ta yêu nhất.
“Hoàng tỷ, chẳng lẽ không hối hận sao?”
“Nếu như đệ không lên ngôi được, bổn cung mới hối hận. Đến lúc đó, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.” Loan Âm phất tay áo một cái, bộ dáng giả vờ ngang ngược. “Bổn cung mệt rồi, đệ cũng sớm trở về đi. Hành sự cẩn thận chút, đừng để mẫu phi ta tóm được cán chuôi.”
“Những gì hoàng tỷ làm cho Sở Diễm, Sở Diễm khắc cốt ghi tâm.” Sở Diễm chắp tay cúi đầu, xoay người mà đi.
Ngay lúc cửa vừa đóng lại, nước mắt Loan Âm rơi như mưa. Giữa tình thân và tình yêu, nàng chọn cái đầu. Giữa đại nghĩa và tư tình, nàng vẫn chọn cái đầu. Nàng tin tưởng, Sở Diễm sẽ là một hoàng đế tốt.
Loan Âm đứng dậy, từ trong tủ lấy ra một hộp gấm tinh xảo, trong hộp là một con châu chấu bằng tre khéo léo. Nàng tùy ý đặt vào lòng bàn tay ngắm nghía. Đây là lễ vật sinh nhật của nàng, là Sở Diễm vào cung năm đó tận tay làm cho nàng. Nàng nhận được rất nhiều lễ vật sinh nhật, trong đó không thiếu kỳ trân dị bảo. Nhưng những cái đó đều là đồ vật băng lãnh không có sinh mệnh, nhưng con châu chấu cỏ này lại làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
“Diễm Nhi, Ngũ tỷ tin tưởng đệ nhất định sẽ thành công.”
--- ------ ------ ----
Khi Sở Diễm trở lại Lăng Tiêu điện, trời đã gần sáng. Cơ hồ là vô ý thức, hắn đi vào kim ốc.
Trong phòng, Thiên Dao an tĩnh ngủ trên chiếc giường vàng, khuôn mặt tuyệt thế nhỏ nhắn trắng như tuyết. Hắn ngồi xuống bên giường nàng, bàn tay ấm áp nhẹ vuốt đôi mắt tuyệt mỹ đang nhắm của nàng, cực kỳ dịu dàng, giống như vuốt ve trân bảo.
Thiên Dao ngủ không sâu, hàng mi dài rung động vài cái, liền mở mắt ra. “Là ngươi.” Nàng lạnh nhạt nói một câu, có chút gắng sức ngồi dậy, Bởi vì bướng bỉnh không chịu uống thuốc, thân thể của nàng so với ban đầu càng hư nhược. Sở Diễm không phải không đau lòng, chỉ là, đối với nàng thực sự thất thủ vô sách, tóm lại không thể việc gì cũng dùng sức mạnh ép nàng. Nàng chán ghét, hắn cũng mệt mỏi.
“Đã là giờ nào rồi?” Thiên Dao nheo mắt lại, nhàn nhạt hỏi. Trong kim ốc không có ban ngày hay ban đêm, nàng cơ hồ sắp quên đi ánh nắng mặt trời là như thế nào.
“Canh năm rồi.” Sở Diễm thuận miệng trả lời, đột nhiên duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng, khóe môi tà mị cong lên, dịu dàng nói bên tai nàng, “Dao Nhi nếu đồng ý thuận theo, bổn vương sẽ thả nàng ra ngoài, hửm?”
Thiên Dao cười thanh lạnh, mang theo chút châm chọc. “Thuận theo? Thuận theo cái gì, điện hạ nếu như muốn cưỡng bức, Thiên Dao sao có thể phản kháng.”
“Lại muốn chọc giận bổn vương?” Ánh mắt Sở Diễm hơi trầm xuống, giọng điệu vẫn như cũ không mất đi sự dịu dàng. Trên đôi môi mềm mại của nàng khẽ hôn xuống. “Dao Nhi, ở lại bên cạnh bổn vương không tốt sao? Có bổn vương sủng nàng, yêu nàng.”
Ánh mắt sáng ngời của Thiên Dao chớp động nhưng lại lạnh lẽo. “Điện hạ hứa cho Hàm U hậu vị, hứa cho Linh Lung muôn vàn sủng ái, lại có thể hứa cho Thiên Dao cái gì chứ?”
Ngón tay Sở Diễm xuyên qua mái tóc xõa của nàng, đột nhiên xoay người đè nàng ở phía dưới, khóe môi ý cười càng sâu. “Dao Nhi muốn cái gì?”
Thiên Dao trầm mặc. Nàng muốn rời khỏi đây, hắn đồng ý cho nàng tự do sao?
“Dao Nhi, sinh hài tử cho ta đi.” Hắn tựa đầu nằm trên ngực nàng, hôn lên làn da trắng mịn của nàng, đầu ngón tay thon dài như ngựa quen đường cũ đẩy sa y tuyết trắng trên người nàng ra. Trong trí nhớ, ngoài giá y nhuốm máu kia, nàng chưa bao giờ mặc một màu khác. Cũng không có gì so được với màu trắng thánh khiết, càng thích hợp với sự thanh cao của nàng.
Thiên Dao bị hắn đè ở bên dưới như khúc gỗ, bộ dạng thấy chết không sờn. Bất luận là hắn ôm hôn, khiêu khích thế nào, thân thể của nàng cũng không chút phản ứng, đôi mắt tuyệt đẹp mở to trống rỗng nhìn chằm chằm một mảng sắc vàng chói mắt trên đầu.
“Hận bổn vương đến như vậy sao?” Hắn đột nhiên lật người lại, nhanh nhẹn mặc lại y phục vừa mới cởi ra, khóe môi hiện lên nụ cười tự cao. Sự lạnh nhạt của nàng như cơn mưa trút nước xối lên dục vọng vừa mới cháy lên của hắn.
Thiên Dao lạnh lùng từ trên giường bò dậy, động tác chậm chạp kéo vạt áo che ngực lại, hừ lạnh một tiếng. “Không phải hận, chỉ là không yêu thôi.”
“Thật sự không yêu sao?” Hắn nghiêng người tới đưa tay nâng cằm nàng lên, cũng không mất đi sự dịu dàng, khóe môi cười tà mị.
“Đúng.” Ánh mắt nàng lạnh nhạt lại không hề nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sở Diễm hừ cười, bá đạo mở miệng, “Bổn vương sẽ khiến nàng yêu lại một lần nữa.”
Thiên Dao trầm mặc, bàn tay ẩn dưới ống tay áo nắm chặt lấy chiếc chăn sắc vàng.
“Trong khoảng thời gian bổn vương rời đi, nàng chắc hẳn đã xem xét kim ốc một lần? Xem ra, không thu hoạch được gì!” Sở Diễm khẽ cười, ngữ điệu thật là tùy ý, ngả ngớn.
Thiên Dao tiếp tục im lặng, đúng vậy, nàng đã kiểm tra mỗi ngóc ngách của kim ốc nhưng vẫn không tìm được gì. Đây là ‘nhà giam’ hoàn mỹ cơ hồ không chê vào đâu được. Nàng thuở nhỏ thông hiểu ngũ hành bát quái lại vẫn không thể nhìn ra được quy luật trong đó.
Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba tháng, ba năm nàng cũng đừng mơ thoát ra khỏi, trừ phi…
“Điện hạ không phải hỏi Thiên Dao muốn cái gì sao? Có phải ta muốn gì điện hạ cũng đều sẽ cho hay không?”
Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, có vẻ đăm chiêu. Sau đó trầm giọng nói: “Nếu nàng muốn, bổn vương có thể cho.”
Thiên Dao cười, trong sự tuyệt mỹ lại mang theo vẻ thê lương vô hạn. Đầu ngón tay trắng nõn đặt trên ngực hắn, “Ta muốn trái tim của ngươi.” Ngữ điệu tản mạn kéo dài.
Khóe môi Sở Diễm mỉm cười, bàn tay ấm áp nắm lấy ngón tay băng lãnh của nàng, kéo lên bên môi khẽ hôn. “Được.” Vừa dứt lời, mi tâm hắn đột nhiên chau lại, cúi đầu, ngực đã cắm một cây trâm gài tóc. Nắm chặt cây trâm đích thị là một bàn tay trắng nõn thon thả, mà chủ nhân của bàn tay này, thân thể hơi run rẩy, ánh mắt sáng quắc nhưng kiên định.
Máu đỏ tươi đang theo trâm cài tóc từng giọt rơi xuống, thậm chí nhuộm đỏ ngón tay trắng nõn của nàng. Trắng đỏ giao nhau có loại cảm giác đẹp lộng lẫy.
Mặt Sở Diễm không đổi sắc, thậm chí nở nụ cười còn sâu hơn. Hắn cầm lấy tay nàng, dùng lực đâm cây trâm của nàng vào sâu hơn. Giống như đau đớn thương tổn đều không phải nằm trên người hắn.
“Như vậy không quả quyết, ngược lại không giống nàng rồi. Phải đâm sâu mới có thể móc tim ra được.” Hắn giơ tay lên, vuốt ve đôi má mềm nhẵn của nàng, động tác nhẹ nhàng như tơ. “Dao Nhi muốn trái tim của bổn vương? Hay là muốn biết trong lòng bổn vương có nàng hay không?”
Thiên Dao yên lặng, lưu quang lấp lánh dao động trong ánh mắt. Nàng cắn chặt răng, nhẫn tâm rút cây trâm ra khỏi ngực hắn, cũng mang theo cả một cột máu.
“Điện hạ có thể rời đi chưa? Thiên Dao mệt rồi.” Nàng lạnh lùng đứng dậy, xoay lưng lại, quanh người tản ra sự lạnh lùng xa cách. Ở góc Sở Diễm không thể nhìn tới, nước mắt rơi lã chã.
Sở Diễm trầm mặc, mắt đen thâm thúy gợn sóng. Sau đó đầu ngón tay khẽ điểm nhẹ lên vai nàng, thân thể Thiên Dao liền mềm nhũn ngã xuống. Hắn ôm nàng vào lòng, trong đôi mắt sâu thẳm khó biết. “Dao Nhi, Dao Nhi…” Hắn đau lòng nỉ non.
Thiên Dao an tĩnh nằm trên giường, xung quanh yên lặng như tờ. Hàng mi dài hơi rung rung, chầm chậm mở hai mắt ra, trong mắt thanh tỉnh. Tính toán bây giờ hẳn là giờ Sở Diễm vào triều sớm, cũng là thời cơ tốt nhất rời khỏi.
Thiên Dao xoay người xuống giường, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất sắc vàng lạnh băng, trên nền đất còn vương vết máu chưa khô. Nàng lần theo vết máu đi đến tận cùng vách tường lạnh giá.
Vết máu liền biến mất ở đây, lòng bàn tay mềm mại của Thiên Dao chạm vào vách tường băng lãnh làm bằng vàng ròng, mặt tường bóng loáng đến mắt thường nhìn không chê vào đâu được, tinh tế chạm vào lại cảm nhận được vết tích tiềm tàng. Khóe môi Thiên Dao hơi động, hóa ra đó chính là cửa ra của nơi này. Nàng lui về phía sau hai bước, bàn tay khẽ giương lên, thầm vận nội lực mà ngực lại truyền đến một trận co rút đau đớn. Nàng theo bản năng dùng tay giữ ngực, mi tâm xinh đẹp nhíu lại.
Tâm mạch bị thương ở trên dốc núi vẫn chưa khôi phục, bây giờ lại vận nội lực, ngực liền đau đớn chịu không nổi. Trán Thiên Dao lấm tấm mồ hôi lạnh, cắn chặt răng gắng sức vận công. Hàn khí giữa bàn tay tụ lại đánh vào vách tường cứng, một tiếng ‘ầm’ vang thật lớn, vách tường vàng sụp đổ, ánh mặt trời bất ngờ ập vào mặt khiến hai mắt đau đớn. Thiên Dao theo bản năng dùng bàn tay che mắt lại, mặt nhăn lại.
Ở trong bóng tối quá lâu khiến nàng cơ hồ quên đi ánh mặt trời ấm áp. Hoà hoãn rất lâu cuối cùng mới thích ứng được. Chậm rãi mở mắt ra, chiếu vào đôi mắt đích thị là bóng hình cao lớn anh tuấn của Sở Diễm. Hắn khoanh tay đứng, ánh mắt thâm thúy làm cho người không phân biệt rõ được cảm xúc. Máu trên ngực chưa khô, cực kỳ rõ ràng, hắn vẫn chờ ở chỗ này.
Đôi mắt đẹp của Thiên Dao nheo lại, khóe môi hiện lên nụ cười trào phúng. Tự cho mình là đúng bây giờ rốt cuộc có thể thoát khỏi hắn, kết quả là, trong mắt hắn bất quá chỉ là chuyện cười. Hà tất mỗi lần cho nàng một hi vọng lại dứt khoát làm nó vỡ vụn.
Nàng trầm mặc xoay người trở vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh nhàn nhạt không chút cảm xúc. Mà vòng eo lại đột nhiên bị lực giữ lấy, tấm lưng đụng vào bộ ngực rắn chắc. Mùi trúc hương quen thuộc vây lấy nàng, hơi thở ấm áp vờn bên tai.
“Nhất định phải rời khỏi sao?” Hắn nhạt giọng hỏi, bởi vì đưa lưng ra sau, Thiên Dao nhìn không thấy vẻ mặt không nỡ cùng sự đau lòng không cách nào che dấu trong mắt hắn.
“Đúng vậy.” Thiên Dao gật đầu, cơ hồ không cần nghĩ ngợi.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài như có như không, sau đó, một viên thuốc đỏ đặt bên môi. Thiên Dao không hề nói gì, há miệng nuốt viên thuốc vào. Bị nhốt mấy ngày nay nàng bướng bỉnh không chịu uống thuốc, Sở Diễm lại cho nàng ăn đan hoàn có tiếng là dược vật tinh luyện, thuốc trị thương tốt nhất. Nàng cũng cần dưỡng thân thể cho tốt, mới có sức lực bỏ trốn.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
140 chương
52 chương
81 chương
493 chương
29 chương
8 chương
78 chương