“A Lang, vô luận nàng làm sai chuyện gì, nàng vẫn là phi tử của Bổn vương. Có Bổn vương ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được động đến nàng.” Sở Diễm khoanh tay đứng, không giận tự uy. A Lang và Tháp Na huynh muội tình thâm, lúc này sớm mất đi lý trí. Hắn nắm chặt bảo kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Sở Diễm. “Nữ nhân lòng dạ rắn rết này, tội không thể tha. Nếu như sư huynh vẫn cố ý bảo vệ nàng, chớ trách A Lang đối với sư huynh vô lễ.” Sở Diễm lãnh ngạo cười. “Dựa vào ngươi cũng xứng động thủ cùng Bổn vương sao?” Đầu ngón tay hắn chế trụ mũi kiếm, nhẹ nhàng bắn ra, tia lửa loé lên, thân kiếm liền bị đứt thành hai đoạn. A Lang bị nội lực Sở Diễm làm dao động, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mới có thể đứng vững. “A Lang, chớ có làm càn.” Mông Cổ Vương quở mắng, sai người đỡ A Lang sang một bên. Ông phải lấy đại cục làm trọng, dù sao nội loạn chưa bình, ông vẫn còn phải dựa vào lực lượng của Sở Diễm. “A Dao, muội có biết chính mình đang nói gì không?” Vân Kiếm đi nhanh tới trước người Thiên Dao, cánh tay nắm lấy vai nàng, ánh mắt ngưng trọng nhìn nàng. Vân Kiếm hiểu rõ tính tình Thiên Dao, nàng nhìn giống như lạnh lùng nhưng lại vô cùng lương thiện hồn nhiên. Bất luận như thế nào hắn vẫn không tin nàng lại có thể làm ra chuyện thương tổn Tháp Na. “Vân đại ca, Thiên Dao vốn là nữ tử có tính đố kỵ. Thiên Dao không có tốt như trong tưởng tượng của Vân đại ca như vậy đâu.” Thiên Dao đạm mạc, dường như không có cảm xúc gì nói, giống như người đang nhắc tới là một người ngoài không quan trọng. Sở Dục đứng bên cạnh Vân Kiếm, đầu ép tới cực thấp, không dám nhìn Sở Diễm, lại càng không dám đối diện với ánh mắt Thiên Dao. Ẩn trong ống tay áo, bàn tay nắm chặt thành quyền, thậm chí còn phát ra tiếng khớp xương va chạm vào nhau. Hoá ra, biện pháp vạn toàn của Thất ca chính là muốn Thiên Dao gánh tội thay, đích xác, chỉ có Thẩm Thiên Dao đứng ra, Thất ca mới có thể danh chính ngôn thuận bảo hộ nàng. Mà lúc này, Doãn Hàm Tuyết giả trang nam tử, đứng ở một góc. Không khí trong lều lớn ngưng trọng, giờ phút này, cũng chỉ có nàng là người duy nhất cười được. Có thể nói sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng, thậm chí có thể nói là còn tốt hơn so với tưởng tượng. Sở Diễm chẳng những bảo vệ nàng, thậm chí không tiếc hy sinh Thẩm Thiên Dao. Trong lòng nàng, giờ phút này, Sở Diễm nhìn như vô tình, kỳ thực lại thâm tình. Mông Cổ Vương buông tiếng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, một lúc sau mới mở miệng lần nữa. “Công chúa Tháp Na của Bổn vương mặc dù không dám xưng Kim Chi Ngọc Diệp, nhưng cũng là viên minh châu trên đại thảo nguyên của ta, hiện giờ bị huỷ trong tay vương phi, điện hạ phải như thế nào để cho Bổn vương một cái công đạo đây?” Chưa đợi Sở Diễm mở miệng, Thiên Dao đã bước lên trước một bước, hơi hơi cúi đầu trước Mông Cổ Vương và Vương tử A Lang. Quyền lực của Sở Diễm hoàn toàn có thể ngăn chặn người Mông Cổ, như vậy người Mông Cổ nhất định có lòng không phục, ngày khác nhất định sinh hiềm khích, mà phương thức giải quyết tốt nhất, đó là… “Ai làm người đó gánh, Thiên Dao hy vọng câu trả lời này có thể khiến Vương gia cùng Vương tử A Lang hài lòng.” Dứt lời, chỉ thấy ống tay áo trắng nhanh nhẹn, thân hình nàng nhanh như vậy, chỉ trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh A Lang, rút ra bội kiếm bên hông hắn hướng phía cổ mà cắt xuống. Mà Sở Diễm dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, mọi người căn bản chưa thấy rõ hắn xuất thủ như thế nào, một đoá hoa quỳnh trắng đã bay ra khỏi cổ tay áo, không nghiêng không lệch ngăn lại thân kiếm. ‘Keng’ một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất, thân kiếm nhiễm vài giọt máu đỏ tươi. Trên cần cổ trắng như tuyết của Thiên Dao vẽ ra một đường máu nhợt nhạt, cũng không đáng lo ngại. Sở Diễm một tay bảo hộ nàng ở sau người, mâu quang đột nhiên rét lạnh, trầm giọng mở miệng. “Nàng là nữ nhân của Bổn vương, vô luận nàng làm sai chuyện gì, Bổn vương nguyện một mình gánh chịu.” “Vậy xin hỏi sư huynh Tháp Na phải an trí như thế nào đây?” Vương tử A Lang mở miệng, trong giọng nói vẫn như cũ khó nén tức giận. “Mông Cổ Vương đã đem Tháp Na công chúa gả cho Bổn vương, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng đã là người của Bổn vương. Bổn vương sẽ dẫn nàng hồi kinh, cũng hướng phụ hoàng thỉnh chỉ sắc phong làm phi.” Như vậy, toàn bộ lại khôi phục như ban đầu. “Hơn nữa, Bổn vương đồng ý, nội trong mười ngày, nhất định bình định thế lực phản loạn A Lặc Xích Chân, đem lại thái bình cho Mông Cổ.” Câu sau cùng này đối với người Mông Cổ mà nói đích xác rất có lực hấp dẫn. Mông Cổ Vương trầm tư hồi lâu, rốt cục gật đầu. Sở Diễm ôm Thiên Dao rời khỏi lều lớn của Mông Cổ Vương, dọc theo đường đi, sắc mặt của hắn rất khó coi. “Bổn vương đã nói sẽ bảo vệ nàng chu toàn, ai cho phép nàng tự chủ trương!” Lông mi thon dài của Thiên Dao rung rung vài cái, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, lạnh nhạt mở miệng. “Thiên Dao chỉ là muốn giúp Điện hạ thoát khỏi tình huống phiền toái không cần thiết mà thôi. Huống chi, một kiếm này, Thiên Dao nghĩ muốn hoàn lại sự thương tổn mà công chúa Tháp Na đã phải chịu đựng, chẳng thế thì, Thiên Dao không thể vượt qua cửa ải này rồi.” Sở Diễm trầm mặc, thật lâu không nói. Nếu như nàng không phải lương thiện hồn nhiên như vậy, hắn sao lại đối với nàng muốn buông mà không được. ————- Chuyện công chúa Tháp Na thất trinh, bị Sở Diễm khéo léo sử dụng. Người nam nhân này, tổng có biện pháp đem nguy cơ hoá giải. Hắn giả bộ bị Vương tử A Lang ra tay quá nặng, đại quân Đại Hàn rút khỏi biên cảnh Mông Cổ. Mặt ngoài nhìn vào, hoàng tộc Mông Cổ lúc này đúng là yếu ớt, là thời cơ tốt nhất để vây công. A Lặc Xích Chân quả nhiên trúng kế, mang theo người ban đêm tập kích lều lớn bộ lạc Mông Cổ. Vương tử A Lang giả vờ chống cự, dụ nhân mã A Lặc Xích Chân vào trong núi Tang Điền. Cũng tại đây tiêu diệt địch, chỉ có một số ít kỵ binh của A Lặc Xích Chân chạy thoát, còn lại toàn bộ hầu như chết không còn ai. Mông Cổ đại thắng, thật đáng kinh ngạc. Sau khi chiến tranh kết thúc, nhân dân Mông Cổ vừa múa vừa hát, chúc mừng Đại Hàn tướng sĩ cùng dũng sĩ Mông Cổ chiến thắng trở về. Chuyện của công chúa Tháp Na tựa hồ sớm đã bị vứt sau đầu. Nhân tình ấm lạnh, bất quá là vậy. Không có kẻ nào có trách nhiệm gánh vác thương thế của ngươi mà đau khổ. Điều này làm cho Thiên Dao đột nhiên nhớ tới một câu: ‘Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.’ Sau khi gặp chuyện không may, đây là lần thứ hai Thiên Dao đi vào lều của Tháp Na. Nàng tựa hồ không được tốt lắm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như huyết quỷ ẩn nấp trong bóng tối không thấy ánh mặt trời. Khi thấy Thiên Dao tới, cũng không có phản ứng quá khích gì, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác. “Ta biết người không muốn nhìn thấy ta, ta chỉ là muốn đến thăm người mà thôi. Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ rời đi. Mông Cổ cách Đại Hàn ngàn dặm, người phải chăm sóc bản thân thật tốt mới có thể rời đi.” Thiên Dao ngồi xuống bên giường Tháp Na, nhàn nhạt mở miệng. Đã từng, nàng thật sự coi Tháp Na là bằng hữu, đáng tiếc, về sau xảy ra quá nhiều chuyện, cắt đứt tình hữu nghị vừa mới nảy sinh. Tháp Na hừ lạnh một tiếng. “Các ngươi làm ta thảm hại như vậy, lại không hề áy náy xoay người rời đi. Chẳng lẽ đây gọi là phong phạm của một quốc gia lớn sao? Ta sẽ không đi cùng các ngươi, cho dù là chết, ta cũng phải chết trên thảo nguyên.” Ánh mắt Thiên Dao co lại, như có như không thở dài. “Tháp Na, đừng tuỳ hứng, rất nhiều chuyện, chúng ta không thể lựa chọn.” Tháp Na đột nhiên điên cuồng cười to, nước mắt lại theo gò má chảy xuống. “Vậy ư, không có lựa chọn nào khác. Các ngươi làm chuyện tàn nhẫn với ta, nhưng mà, vì cái gì lại hạ dược trong rượu, vì cái gì lại để cho ta nhìn thấy bộ dáng của A Bố Ca, vì cái gì để ta cho rằng chính mình đang ở trên thiên đường, đến khi tỉnh lại mới phát hiện, hoá ra đó là địa ngục.” Sau khi khàn giọng kêu khóc, cảm xúc của Tháp Na từ từ bình tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt tuyệt mỹ của Thiên Dao, gằn từng chữ, đặc biệt nói rõ ràng. “Ta biết không phải là ngươi làm, ngươi biết rõ Tháp Na đã có nam nhân trong lòng, nhất định sẽ không cùng ngươi tranh giành tình cảm. Ngươi không có lý do xuống tay với ta, bởi vì ta đối với ngươi căn bản không tạo được uy hiếp. Ta chỉ là không nghĩ ra, ngươi vì sao phải đứng ra gánh tội thay, vì sao phải bao che cho hung phạm!” Thiên Dao im lặng, không nói gì phản bác. “Từ xưa vô tình nhất là bậc đế vương, có một số việc, không phải do ta nói không.” Thiên Dao, bất quá là thân bất do kỷ. Sau đó lại là sự im lặng kéo dài, ánh mắt Thiên Dao mờ mịt rơi ở một góc, trong đầu trống rỗng. Tháp Na nửa tựa ở trên giường, giống như tượng gỗ, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm màn trướng nơi đỉnh đầu. “Ngươi đi đi, ta không cần người Trung Nguyên các ngươi thương hại.” Sau một hồi, Tháp Na mở miệng phá vỡ sự trầm mặc. Thiên Dao im lặng đứng dậy, đi ra ngoài. Có lẽ, nàng vốn không nên tới, nàng không có cách nào thay nàng trừng trị hung phạm, thậm chí, cái gì cũng không thể làm vì nàng. Cổ tay trắng nõn chạm vào trên cửa lều, phía sau đột nhiên vang lên lời nói lạnh nhạt của Tháp Na. Nàng nói, “A Dao, sự tình cũng chưa có chấm dứt.” Thiên Dao đưa lưng về phía nàng, thế cho nên không nhìn thấy được sự lạnh lùng nghiêm nghị loé lên trong mắt Tháp Na. Chưa có chấm dứt? Bốn chữ này khiến cho Thiên Dao mờ mịt. Mà màn đêm buông xuống, công chúa Tháp Na nhảy hồ tự sát. Ngày thứ hai được người Mông Cổ vớt lên, khi đó đã là một thi thể cứng ngắc lạnh như băng. Ngâm trong hồ băng một đêm, thân thể bành trướng, dường như hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm. Nhìn thấy thi thể kia của nàng, Thiên Dao mới giật mình tỉnh ngộ. ‘Chưa có chấm dứt’, Tháp Na ngụ ý chính là chuyện này. Người nào từng nghĩ tới, nữ tử tươi đẹp tựa như bầu trời kia, vậy mà lại lựa chọn phương thức kết thúc sinh mệnh của mình quyết tuyệt như vậy. Hiện giờ, mới chân chính tính là kết thúc, cũng là giải thoát. Chuyện xảy ra bất ngờ, đám người Sở Diễm lát sau đi tới, nhìn thấy gương mặt vô tội của Doãn Hàm Tuyết khi đó, Thiên Dao rốt cuộc đè nén không được lửa giận. Nàng đi qua, ngoài dự kiến của mọi người, đưa tay tát Hàm Tuyết một cái. Lực đạo rất lớn, Hàm Tuyết chống đỡ không được, lảo đảo té ngã trên đất, khoé môi dính một tia máu. Nàng trừng lớn hai mắt, căm giận nhìn chằm chằm Thiên Dao. Sở Diễm, Sở Dục tất nhiên là hiểu rõ nguyên nhân trong đó, đều trầm mặc không nói. Vân Kiếm hơi kinh ngạc, nhưng hắn là người thông minh, không bao lâu liền nghĩ thông suốt huyền cơ trong đó. Trong lúc này, biểu tình của mọi người khác nhau. Nhưng không ai tiến lên ngăn trở. Người Mông Cổ lại càng thêm mờ mịt, Thái tử phi vô cớ xuất thủ với một thị vệ, mặc dù nghi hoặc, nhưng không ai nguyện xen vào việc của người khác.