Bạo Quân Độc Sủng
Chương 39
Bởi vậy, nàng yêu cầu với mỗi diễn viên múa rất cao nghiêm khắc, bởi vì càng nghiêm khắc thì mới càng xuất sắc.
Lăng Vô Hương đã hoàn thành điệu nhảy xuất sắc, có thể nói là hoàn mỹ.
Tấm lụa mỏng che khuôn mặt đẹp, kỹ thuật nhảy nghiên nước nghiêng thành, trêu chọc quyến rũ lòng người, nàng ấy và vũ nam nóng bỏng cuồng dã, hỗ trợ kích thích hương diễm, cùng múa trên đài, dưới đài bầu không khí sôi trào.
Lăng Vô Hương này, ai cũng đều biết, cả nam tử toàn thành đều mô muội với cô gái kiều diễm, hoàn toàn xứng đáng là vũ khôi, thắng được phần đông sự truy đuổi cuồng nhiệt của nam tử, lại càng khiến cho không ít nữ tử oán hận.
Dĩ nhiên thân thế nàng ấy giờ không giống trước đây nữa, dù sao đã tới ba vạn lượng rồi. Ba vạn lượng, chỉ là bảng giá tiếp rượu nửa canh giờ mà thôi.
***
Lúc mà ca múa biểu diễn, Diệp Vũ chưa từng tới đại đường, lần nào cũng đều ở lầu hai quan sát. Từ cửa hông lầu Tiêu Tương rời đi, xe ngựa dừng trước cửa, lại có một hán tử đi tới, nói với nàng, “Diệp cô nương, chủ nhan cho mời”
Chủ nhân? Vậy hẳn là Sở Minh Phong rồi.
Để hán tử tuỳ ý đi trước, lên một chiếc xe ngựa xa hoa, người trong xe đúng là Sở Hoàng.
Màn che lại, trong xe tối om, ánh đèn bên ngoài hắt vào mới có chút ánh sáng le lói.
Nàng ngồi đối diện, cúi đầu, tạo ra bộ dạng kính cẩn nghe lời.
Sở Minh Phong dựa vào trên gối thêu cao, lười biếng hỏi, “nghe nói lầu
Tiêu Tương mỗi đêm đều hết chỗ, đêm bốc lửa, xem ra ngươi làm lão bản đằng sau rất có tác dụng”
“Bệ hạ chê cười rồi, là do bà con cô bác cổ động thôi. Thêm nữa, đây cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ”
“Hả? Nói thế là sao?”
“Nếu không có bệ hạ anh minh, cần cho triều chính, Đại Sở ta cũng sẽ không mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu không như thế, thành Kim Lăng sao có cảnh tượng phố phường phồn vinh chứ? Sao có cảnh tượng trăm nghiệp hưng vượng chứ? Lầu Tiêu Tương cũng sẽ không có được khí thế rầm rộ như thế, bởi vậy đây là do bệ hạ có cách trị quốc đó”
Lời nói này tuy chỉ là lời khen đầu môi trót lưỡi, nhưng cũng là sự thật.
Nhưng hắn lại chẳng thấy thích thú, “Một lời a dua nịnh hót như thế, nghĩ một đằng lại nói một nẻo rồi”
Diệp Vũ lại không nghĩ nhiều, hỏi ngay, “Ban đêm bệ hạ ra cung có chuyện gì quan trọng cần sai bảo sao?”
Truyện khác cùng thể loại
1991 chương
49 chương
25 chương
23 chương
263 chương