Bạo Quân Độc Sủng
Chương 204
“Đại tướng quân, yến tiệc này bệ hạ tổ chức để đón gió tẩy trần cho ngài, không nhắc chuyện cũ nữa, chỉ nói chuyện nay thôi” Một lão thần nói, “Uống rượu!”
“Bệ hạ, thần ngu dốt, thần muốn biết tiên hoàng băng hà thế nào ạ” Diệp Chí Bằng cũng không bỏ qua, “Xin bệ hạ báo cho thần biết ạ”
Trong lòng Sở Minh Hiên đã tức rồi, không rõ vì sao ông ta lại nhắc tới chuyện này, nhưng thấy ông ta tâm ý đã quyết đành nói, “Tiên hoàng nghỉ ở điện Trừng Tâm bất ngờ bị cháy, đã chết cháy mấy cung nhân, lúc ấy, tiên hoàng đang nghỉ ở tẩm điện bên cạnh, nên bị chết cháy theo trận hỏa hoạn này”
Mắt Diệp Chí Bằng mở to long lên nói, “Thì ra là thế. Nhưng thần lại nghe nói, điện Trừng Tâm bị cháy là không phải bất ngờ, mà có người phóng hỏa, mưu đồ gây rối ạ”
Quân thần biến sắc, thì thầm nho nhỏ. Sắc mặt Sở Minh Hiên nặng trịch, hỏi trầm giọng, “Đại tướng quân nghe thấy từ đâu vậy?”
“Nghe thấy từ đâu, chỉ là vớ vẩn thôi ạ, mấu chốt là, vì sao bệ hạ không tra rõ ạ?”
“Trẫm dĩ nhiên là tra rõ rồi, song không tra ra cái gì, điện Trừng Tâm bị cháy là ngoài ý muốn”
“Thật không?” Diệp Chí Bằng toàn thân toát lên luồng khí nghiêm nghị, “Như vậy, thần ở tận biên cảnh xa xôi, vì sao lại nghe nói, điện Trừng Tâm bị cháy không phải bất ngờ là bởi vì sao?”
Một đại thần nói căm giận, “Đại tướng quân nói vậy là ý gì? Trách bệ hạ bất lực không tra rõ ra, hay còn gì nữa hả? Bệ hạ coi trọng ngài, coi ngài như thượng khách, ngài làm thần tử của người, phải có bộ dáng thần tử chứ, mà không phải vì chuyện vớ vẩn này chất vấn bệ hạ được”
Tiếp đó có mấy triều thần phụ họa theo, đều giận dữ Diệp đại tướng quân nắm quyền trng tay tựkiêu tự ngạo đầy ương ngạnh, lấy hạ phạm thượng.
Sở Minh Hiên xua tay ngăn cảnsự tranh chấp của mọi người, coi như không thèm để ý tới chất vấn của Diệp đại tướng quân, “Đại tướng quân lòng vẫn còn nghi vấn, dĩ nhiên sẽ muốn hỏi cho bằng được rồi. Đêm nay là tiệc rượu, sẽ không bàn tới chuyện này nữa. Hay như vậy đi, ngày mai ngươi tới ngự thư phòng, trẫm sẽ kể lại cho ngươi nghe”
“Bệ hạ, thần không phải lấy hạ phạm thượng mà chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi” Diệp Chí Bằng thề không bỏ qua ra vẻ không phải làm càn quấy mà lấy chính nghĩa làm chỗ dựa, ‘Mọi chuyện đều có nhân chứng, bệ hạ ở trước mặt văn võ trong triều, giải sự nghi hoặc của thần đi ạ”
“Vậy đại tướng quân còn có nghi hoặc gì nữa?” Sở Minh hiên nén lửa giận, kết luận ông ta tối nay cố ý tra tìm.
“Xin hỏi bệ hạ, tiên hoàng có thật đã băng hà không ạ? Hay sự thật không phải như thế ạ?”
“Cả văn võ trong triều có thể làm chứng” Sở Minh Hiên lo lắng đập mạnh, vì sao hắn lại hỏi vậy nhỉ?
Diệp Chí Bằng chỉnh lại gương mặt đen, hai mắt bắn ra suất khí của vị tướng trên sa trường, “Thần trên đường hồi kinh, có gặp một nam tử có bộ dạng giống tiên hoàng như đúc ạ”
Quần thần biến sắc, có nam tử có bộ dạng giống tiên hoàng như đúc sao? Sao có thế thế được?
Thần sắc Sở Minh Hiên cũng thay đổi, hai tay khẽ run lên, bất giác nghĩ, chẳng lẽ ông ta đã gặp được người là hoàng huynh sao?
Diệp Chí Bằng nói, “Bệ hạ, tuy thần không có ở gần suốt ngày bên tiên hoàng, nhưng thần tuyệt đối không nhận lầm người ngoài là tiên hoàng đâu. Vì thế thần đã mang người đó về Kim Lăng, để cho bệ hạ và cả văn võ trong triều gặp một lần ạ”
Có người hỏi, “Hiện người đó đang ở đâu?”
Sở Minh Hiên kinh hồn táng đởm, hoàng huynh đã trở lại rồi ư? Thật sự là hoàng huynh đó sao?
Đừng có sợ… Dù hoàng huynh có trở về, hắn cũng không phải sợ… Giờ hắn đã là hoàng đế Sở quốc, thiên hạ đã quy phục, dù hoàng huynh có cố ý đoạt vị, cả văn võ trong triều cũng không cho phép!
Văn võ trong triều bỗng chú ý tới nam tử có râu ria trên mặt kia, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn, Sở Minh Hiên cũng nhìn về phía hắn, tâm thần hoảng loạn.
Sở Minh Phong xé toạc râu ria, lông mi dày đen và vết sẹo giả ra, lại trở lại bộ dạng ban đầu, đi lên trước mấy bước, để cho mọi người cùng nhìn, Sở Hoàng ngày trước rõ ràng đang đứng trên đại điện. Quần thần kinh hô, chỉ trỏ, thì thào nho nhỏ.
Sở Minh Hiên cả kinh nghẹn họng trân trối, thân hình căng thẳng bất giác thả lỏng mềm nhũn xuống. Người này quả thật là giống hoàng huynh như đúc. Hắn thật sự là hoàng huynh đó sao?
Sở Minh Phong bắn ánh mắt lạnh băng về phía quần thần, lại quét qua đương kim Sở Hoàng, “Hoàng đệ, đã lâu không gặp ha. Không ngờ trẫm vẫn còn sống chứ hả”
Tiếng nói, giọng giệu ấy giống nhau như đúc, điều này còn giả nữa h ay sao?
Giờ khắc này, Sở M inh Hiên không biết mình có cảm giác gì nữa, khiếp sợ, khó hiểu, hơi sợ…
“Điện Trừng tâm bị cháy có ngoài ý muốn hay không,sự thật thế nào, xin bệ hạ cứ nói ra, để cho văn võ trong triều được rõ nội tình trong đó ạ” Diệp Chí Bằng cung kính nói với Sở Minh Phong.
“Hoàng đệ vốn không có dã tâm đoạt vị, nhưng lại chỉ vì một nữ tử mà dám nổi lòng xấu xa giết huynh đoạt vị” Trong mắt Sở Minh Phong ngập tràn ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt mọi người. “Hoàng đệ trù tính đã lâu, mọi chuyện đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, thừa lúc trẫm nghỉ tạm ở tẩm điện, phóng hỏa đốt cháy trẫm. Thẩm Chiêu có lòng xót thương, đã âm thầm cứu trẫm ra, mang trẫm tới Dương Châu, ngăn cản trẫm hồi kinh. Chưa đến mấy ngày, hoàng đệ rốt cuộc cũng biết trẫm chưa chết, nên sai người đuổi giết trẫm. TRẫm và những kẻ áo đen này giao đấu đã nhiều lần, trên người bị thương không ít. Trời xanh thương xót, trẫm mệnh chưa tuyệt, lưu lạc Ngụy quốc, may mà có quý nhân tương trợ, có thể trở lại Sở quốc, gặp được đại tướng quân”
Cả văn võ triều thần nghe xong lời này, nửa tin nửa ngờ, thì thào to nhỏ với nhau. Sở Minh Phong bắn ánh mắt lạnh lẽo qua mặt quần thần, cứ như tay hắn vả vào mặt họ vậy, “Hoàng đệ biết Thẩm Chiêu âm thầm cứu trẫm, nên dưới cơn giận đã giết chết Thẩm Chiêu”
Quần thần ồ lên.
“Hắn không phải tiên hoàng! Hắn cải trang thật lợi hại, chư vị ái khanh đừng bị hắn lừa” Sở Minh Hiên hoàn hồn, đứng lên, ánh mắt trợn to, nói lạnh lùng, “Hoàng huynh băng hà đã nhiều tháng, sao còn sống chứ? Hắn chính là giống tiên hoàng quá thôi, nên đến mạo nhận làm tiên hoàng gây ngụy hại cho Đại Sở quốc ta đó”
“Hoàng đệ, năm ngươi mười tuổi ấy, trẫm mưới tám tuổi” Sở Minh Phong nhìn thẳng hắn, ánh mắt như mũi tên, bắn thẳng vào ót hắn, “Mẫu hậu thưởng cho trẫm một cây trâm Bạch Ngọc, đệ rất thích, cầu xin mẫu hậu thưởng cho đệ. Mẫu hậu niệm đệ còn nhỏ tuổi, đã bảo trẫm tặng chiếc trâm Bạch Ngọc ấy cho đệ. TRẫm không phản đối, đã đem trâm Bạch Ngọc tặng cho đệ, nhưng đệ mới đeo có hai ngày thì đã vứt trâm Bạch Ngọc xuống đất rồi”
Sở Minh Hiên lùi ra sau từng bước, thần sắc chấn kinh đã nói rõ cho quần thần thấy, người này chính là tiên hoàng năm trước đã “băng hà”, Sở Minh Phong.
Sở Minh Phong đi qua, nhéo lấy áo long bào của hắn, con ngươi đen giận dữ, “Ngươi dám làm còn không dám nhận sao? Ngươi dám đốt cháy trẫm, còn không dám nhận sao, ngươi là con cháu họ Sở sao?”
Văn võ đại thần kinh hồn táng đởm, lo lắng hắn sẽ xuống tay với bệ hạ.
“Dù bệ hạ đã làm việc này, chuyện đã đến nước này rồi còn làm thế nào nữa? Giờ bệ hạ đã là hoàng đế Sở quốc, không thể sửa đổi…” Một lão thần nói.
“Vì sao không thể sửa đổi được?” Diệp Chí Bằng cả giận nói, “Lần này Diệp mỗ hồi kinh, đó là bình định, bệ hạ đã trở về, đáng ra phải trọng chưởng gian sơn xã tắc Đại sở ta chứ! Tấn vương tâm thuật bất chính, giết huynh đoạt vị, đại nghịch bất đạo, nhân thần công phần, y đáng bị trừng trị”
Lại có lão thần nói, “Bệ hạ chưởng quốc, cần chính yêu dân, là minh quân nhân hậu, chẳng giống tiên hoàng lạm sát kẻ vô tội, tay đầy máu tanh. Thần chỉ thờ phụng bệ hạ là hoàng đế Sở quốc thôi”
Một nửa đại thần phụ họa, chỉ biết Sở Minh Hiên là bệ hạ. Sở Minh Hiên đẩy tay hoàng huynhra, thở một ngụm hơi ác, ánh mắt sắc bén, “Không có bằng chứng, dựa vào cái gì bảo trẫm giết huynh đoạt vị chứ? Hoàng huynh, ngươi chớ cuồng ngôn, không tiếc vu hãm trẫm. Nhưng may ánh mắt chư vị ái khanh sáng như tuyết, họ biết ai trung ai gian”
Sở Minh Phong cười lạnh lẽo, “Nếu là thế, trẫm sẽ không khách sáo nữa!”
Diệp Chí Bằng nói với đám đại thần ủng hộ Sở Minh hiên, “Thuộc hạ của Diệp mỗ đã bắt gia đình con cái của các ngươi rồi, nếu các ngươi kiên trì phụ giúp ngược đời thế, vợ con các ngươi sẽ chết ngay tại chỗ! Tinh binh Diệp mỗ đã vậy chặt điện Duyên khánh rồi, mọi người trong điện đừng có mơ mà chạy!”
Lời vừa dứt, ngoài điện đã truyền tới tiếng dao mác đụng nhau loảng xoảng, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một lát sau, hơn mười người áo đen xâm nhập đại điện, bảo đao vung ra ánh đáo bức người, ánh sáng lập lòe. Tất cả Triều thần chẳng dám động đậy, kích động, sợ hãi, sốt ruột.
“Trong cung có ngàn cấm quân, không chấp nhận cho các ngươi dính vào!” Một võ tướng nói.
“Hai vạn tinh binh của |Diệp mỗ đóng ngoài thành, chỉ cần Diệp mỗ phát tín hiệu, họ sẽ tấn công thành đồng loạt!” Diệp Chí Bằng nói.
Nghe vậy quần thần hoảng sợ, không ngờ Diệp đại tướng quân vì giúp cho Sở Minh Phong đoạt lại đế vị, không tiếc gây chiến.
Quân coi giữ thành Kim Lăng và quân trong cung cấm so với hai vạn tinh binh dưới trướng Diệp Chí Bằng, lực tác chiến không thể bằng quân đóng ở biên cảnh nhiều năm, dũng mãnh thiện chiến.
Mặt Sở Minh Phong lạnh như thép, ánh mắt như ngọn đao,. “Hoàng đệ, hôm nay nếu ngươi kiên quyết cùng trẫm ngươi sống ta chết, cả vợ con văn võ trong triều đều nhờ ngươi mà chết, trong cung sẽ gặp cảnh máu chảy thành sông, thành Kim Lăng sẽ có xương chất như núi đó!”
Mặt Sở Minh Hiên tái xám lại, hết lực cãi. Đại thế đã mất, còn ai dám giãy dụa nữa chứ?
“Ngươi…” Mắt Sở Minh Hiên híp lại, lệ khí cuồn cuộn trong mắt.
“Vương gia xưa nay nhân hậu, táng mạng vô số người chỉ trong một ý nghĩ của người thôi” Diệp Chí Bằng nói. Ánh mắt Sở Minh Hiên sáng lên, chưa đầy nước mắt bi khuất…
Trời xanh đã để cho hắn đoạt vị, giang sơn dễ dàng, cũng không cho hắn chiếm được cô gái mình yêu, lại khiến cho hắn dễ dàng mất đi đế vị, giang sơn đã đoạt được… Ông trời ơi, ông đang đùa ta đó sao?
Thôi thôi, nếu chiếm được đế vị, giang sơn, mà cũng không chiếm được Vũ Nhi, vậy mọi quyền thế, phú quý đều chẳng là gì hết. Hắn hạ mình bái phục, “thần đề, nguyện chuyển vị, chỉ cầu hoàng huynh bỏ qua cho mọi người”
Quần thần chấn động, không thể ngờ được bệ hạ lại dễ dàng buông tha cho đế vị.
Bệ hạ thật biết đùa quá.
“Tấn vương đại nghịch bất đạo, tâm thuật bất chính, trẫm niệm thành tâm hối cải, ngay hôm quá giam vào địa lao, không có khẩu dụ của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không thể hỏi thăm!” Giọng Sở Minh Phong nặng trịch.
“Tạ hoàng huynh tha chết cho thần đệ” Sở Minh Hiên nản lòng thoái chí nói.
“Giải đi”
Lúc này có hai thị vệ tiến vào điện, áp Tấn Vương rời khỏi điện Duyên Khánh. Thỏ chết hồ lặng, quần thần nhìn bệ hạ biến thành tù nhân, sau thổn thức thì bắt đầu lo lắng cho tánh mạng cả nhà mình.
Ánh mắt Sở Minh Phong lãnh khốc, bễ nghễ nhìn chúng thần, “Ngươi chờ trung với triều đình, toàn tâm toàn ý phụ tá trẫm, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu sau này có chút dị tâm, trẫm tuyệt đối không tha!”
Quần thần cùng đồng thanh hô to, “Tạ bệ hạ long ân! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Diệp Chí Bằng vừa lòng gật đầu, bệ hạ không giết một ai, lần này chuyện đoạt đế vị không có máu tanh xảy ra, hẳn là như tính toán trong đầu hắn. Nếu anh em tương tàn, cung biến nội loạn, hẳn đó là trợ giúp ngược đời.
***
Đêm nay, Sở Minh Phong nghỉ ở điện Duệ Tư.
Sáng sớm hôm sau, cung nhân hầu hạ hắn thức dậy. Lại mặc vào bộ quần áo long bào màu vàng tượng trưng cho quyền lực kia, hắn cảm khái vạn lần.
Chỉ ngắn ngủn có mấy tháng, mất đi đế vị, giang sơn, lưu lạc Ngụy quốc, trở thành kẻ tù tội, giờ lại được ngồi trên đế vị, giang sơn, biến có như thế, thật phấn khích truyền kỳ làm sao.
Vũ Nhi, sẽ nhanh thôi có thể đón nàng trở về, chúng ta có thể nắm tay sống với nhau tới già.
Bên trên vẫn là gương mặt quen thuộc, có nhiều việc khởi tấu, chẳng có thời gian nói chuyện phiếm. Tối qua đám lão thần vẫn đang ủng hộ Sở Minh Hiên, cũng không thể nề hà, an phận thủ thường mới có thể bảo vệ dược cả gia đình họ.
Đưa mắt nhìn cả Kim điện, Sở Minh Phong bỗng cảm thấy mất mát. Nơi đây, thiếu đi một người, một thần tử từng được nể trọng, giờ chỉ tưởng nhớ tới thần tử.
Thẩm Chiêu.
Không thể ngờ được Thẩm Chiêu thông minh tuyệt đỉnh, sẽ bị chết trong tay Sở Minh Hiên.
Sau khi lâm triều xong tới ngự thư phòng, hắn mới đổi lại toàn bộ cung nhân hầu hạ, chọn vài cung nhẫn thuận mắt dễ coi.
Tới gần trưa, Diệp Chí Bằng cầu kiến. Sở Minh Phong rời khỏi ngự án, tiến lên nghênh đón.
Diệp Chí Bằng cũng không còn tự cao tự đại giống tối qua nữa mà rất đúng mực, vẫn cung kính hành lễ như cũ, “thần tham kiến bệ hạ”
“Đại tướng quân miễn lễ” Sở Minh Phong tự mình đỡ ông dậy, sai cung nhân pha trà.
“Bệ hạ, đại cục trước mắt đã định, nói vậy Tấn vương và mấy lão thần kia cũng không dám động tâm tư nữa tồi”
“Hy vọng là thế”
“Qua hai ngày nữa, thần sẽ rời kinh về Dương Châu” Diệp Chí bằng ánh mắt đen lại như có điều gì tiếc nuối.
“Đại tướng quân khó về kinh một lần, hay ở lại hai ngày, bồi cùng người nhà” Sở Minh Phong cười nói.
“Tạ long ân bệ hạ” Diệp Chí Bằng như có điều khó nói, “Bệ hạ, tối qua, nội tử có nhắc tới Vũ Nhi….”
Tóm lại cứ nhắc tới Vũ Nhi, ánh mắt Sở Minh Phong tối sầm lại, “TRẫm coi Vũ Nhi như người vợ, đại tướng quân yên tâm, trẫm sẽ đối xử nàng ấy thật tốt. Nhưng hiện giờ nàng ấy không ở Sở quốc”
Diệp Chí Bằng kinh hãi, “Vũ Nhi giờ đang ở đâu?”
Cong ngươi Sở Minh Phong đen thẫm, giọng đầy kiên quyết tha thiết, “Đại tướng quân yên tâm, trẫm dĩ nhiên sẽ dốc toàn lực để đón Vũ Nhi về”
Như thế Diệp Chí Bằng cũng không hỏi nhiều nữa, bởi vì ông tin tưởng bệ hạ.
Sở Minh Phong chợt nhớ tới một chuyện, “Đại tướng quân có một thân vệ tên là mạc Thất, trẫm thấy hắn có võ nghệ cao siêu, khinh công rất cao, đại tướng quân có thể bỏ được những thứ yêu thích không?”
Diệp Chí Bằng cười sảng khoái, “Bệ hạ nhìn trúng mạc Thát, là phúc của hắn”
Chẳng bao lâu có một hán tử chừng ba mươi tuổi, cao lớn ngang tàng, mặt chẳng chút thay đổi bước vào đại điện, cung kính hành lễ.
“Mạc Thất, bệ hạ rất thích ngươi, hứa cho trọng trách, còn không mau tạ ơn?” Diệp Chí Bằng cười nói.
“Ty chức tạ long ân bệ hạ” Mạc Thất ngẩng đầu, nhìn thẳng thiên nhan, “Bệ hạ ân điển, ty chức không dám không chịu, nhưng ty chức nói trước, ty chức không thích bị ép buộc, không thích lễ nghi phiền phức trong cung, ty chức thích uống rượu thì uống rượu, thích đi ngủ thì đi ngủ, tính nết cổ quái, tùy hứng làm bậy, chỉ sợ bệ hạ không chịu nổi tính tình thối của ty chức thôi ạ”
“mạc Thất, ngự tiền không tha cho ngươi dám làm càn đâu!” Diệp Chí Bằng khiên trách.
“Hết cách thôi” Sở Minh Phong xua tay, “Có tài hơn người, bình thường tính tình sẽ cổ quái. Hay là vầy, trẫm và ngươi cùng đánh giá một trận xem, xem võ nghệ của ngươi lợi hại thế nào nhé”
“Tùy thời tùy lúc không thể gây lại long thể” Diệp Chí Bằng dặn mạc Thất.
Sở Minh Phong và mạc Thất đứng lắng, lặng nhìn đối phương, không kéo dài lâu, hai tay vận thần lực. Chậm rãi trong mắt họ bốc lên sát khí. Rồi đột nhiên mạc Thất ra chiêu, nhanh chóng tiến lại, không rõ hắn sẽ công kích vào “chỗ nào” của kẻ địch. Sở Minh Phong thì vẫn đứng im, không tránh không né, thanh thản nhàn nhã.
Trong lòng Diệp Chí Bằng run sợ, ngay quyền đầu sợ đánh trúng thân thể, bỗng phút chốc bệ hạ ra chiêu, đánh vào mệnh môn mạc Thất… Hai người cứ anh tới ta lui, lấy nhanh đánh nhanh, bóng chưởng như mị ảnh, không nhận rõ nữa.
Diệp Chí Bằng không ngờ võ nghệ của bệ hạ lại cao như vậy, nếu đi lại trên giang hồ, nhất định là cao thủ giang hồ.
Chiêu thức hai người sao lại có vẻ giống nhau nhỉ? Nhưng lại có chút không giống, sao lại thế chứ? Bệ hạ nhìn có vẻ trầm ổn, chiêu thức mạc Thất thì tương đối kỳ tuyệt, tu vi võ nghệ sàn sàn nhau.
Sau một trăm chiêu, Mạc Thất khoá chặt cổ họng “kẻ địch”, Sở Minh Phong thì đánh trúng ngực hắn, cũng định chặt như vậy.
Diệp Chí Bằng thấy quá thích chí cười ha hả, “Mạc Thất, ngươi ở trong quân tự xưng là võ nghệ đứng đầu, lúc này gặp phải cao thủ rồi đó”
Mạc Thất ôm tay, ôm quyền nói hổn hển, “Bệ hạ võ nghệ cao siêu, tinh diệu, ty chức bộ phục”
“Khó được ngươi lại có lúc bội phục người đó”
“Đại tướng quân có điều không biết đó thôi, trẫm và hắn cùng một đồng môn thày dậy đó” Sở Minh Phong cũnghơi thở hổn hển nói.
“Thật sao?” Diệp Chí Bằng ngạc nhiên hỏi.
“Bệ hạ vốn là sư huynh của ty chức” mạc Thất kính phục nói, “Sau ngày bệ hạ cò gì cần sai bảo, ty chức sẽ cố gắng làm cho xong”
“Trong cung cấm quân đang thiếu một thống lĩnh trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi có đảm nhiệm không?” Sở Minh Phong cười hỏi.
“Ty chức sẽ cố hết sức mình” mạc Thất đáp.
“Thống lĩnh cấm quân quyền cao chức trọng, có người lăn lộn nhiều năm trong quân cũng không với tới được chức thống lĩnh, thằng nhóc nàh ngươi cần phải tận trung làm tròn trách nhiệm công tác, cố sức làm việc cho bệ hạ đó. Sau này nếu có bước đi sai lầm, ta sẽ đánh gãy chân ngươi” Diệp Chí Bằng răn dạy.
“Ty chức xin ghi nhớ” Mạc Thất đáp.
Diệp Chí Bằng rời khỏi ngự thư phòng, Sở Minh Phong giao cho Mạc Thất một nhiệm vụ bí mật, “Ngươi âm thầm thẩm tra người có võ nghệ cao siêu, người tài ba dị sĩ cũng được, càng nhiều càng tốt, nhớ kỹ cần phải bí mật làm việc”
***
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
4 chương
51 chương
8 chương
78 chương
16 chương
125 chương
31 chương