Diệp Vũ tỉnh táo hoàn toàn, lửa nóng ở chân tay lập tức lạnh băng, dùng sức đẩy hắn. “Vũ Nhi, nàng là của ta…” Giọng hắn ấm ách, túm chặt hai tay nàng, đè nặng nàng, dễ dàng hóa giải sự kháng cự của nàng. “Buông ra… Ta là hoàng tẩu của ngươi, sao ngươi có thể…” “Cò gì mà không thể chứ?” Trong bóng tối mờ, khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Hiên đỏ rực ngập tràn lửa dục, “Dù ngươi đã là người của hoàng huynh nhưng vẫn có thể tái giá với ta được mà” Lời vừa dứt, hắn lại cúi đầu xâm nhập, chiếc lưỡi nóng ướt liếm môi má nàng, gáy, tấn công mãnh liệt cuồng dã, giống như đi hành quân gấp, chạy mất ngàn dặm vậy. Trời xanh chứng kiến, hắn đã si niệm nàng tới mức điên cuồng rồi, yêu nàng tới chết không thôi rồi. Đợi rất lâu, đã nhịn vô số ngày đêm, trải qua nỗi đau cắn nuốt và tương tư tra tấn quá nhiều, cuối cùng cũng chiếm được gian sơn, mỹ nhân, cuối cùng đã có được nàng hoàn toàn, sao hắn nhịn nữa chứ? Thân thể mềm mại ngày đêm mong nhớ ở ngay dưới thân, ở ngay trước mắt, hắn sao có thể tha được chứ? Hắn thầm nghĩ muốn được yêu nàng, giải nỗi khổ tương tư, thầm nghĩ muốn cùng nàng đêm ngày triên miên, ân ái tới già… Hắn mạnh mẽ ép chặt nàng, lưỡi nóng rà đi xuống, hơi thở ồ ồ dồn dập, thâm thể ở đây thơm ngào ngạt mềm mại vô cùng, lửa dục trong cơ thể cứ bốc càng cao, thiêu rụi mình, cũng thiêu cả nàng. Diệp Vũ trong cái khó ló cái khôn, “Ta vừa mới xẩy thai, thân thể vẫn chưa phục hồi như cũ, nếu hầu hạ mạnh mẽ bệ hạ, chỉ e sau này càng khó có thai. Bệ hạ có muốn ta cả đời vô sinh không?” Sở Minh hiên buông lỏng, chậm rãi ngẩng đầu, si ngốc nhìn nàng chăm chú. Nàng nhìn thấy mắt hắn nhuốm sắc đỏ, đỏ rực khiến người ta thấy sợ. “Thái y nào nói nàng rất khó có thai hả?” Mãi một lúc sau, hắn khẽ vuốt má nàng, màu máu trong mắt chậm rãi rút đi. “Từ thái y nói ta rất khó có thai” “Vì sao?” “Một hai năm nay, ta không phải bị thương thì lại trúng độc, thân thể càng ngày càng yếu, cũng khó điều trị cho tốt lên, đến nỗi mắc chứng suy nhược cơ thể, rất khó mang thai” Diệp Vũ nói không sai, điều này vốn là sự thật. “Ngày mai truyền Từ thái y bắt mạch cho nàng” Gương mặt căng thẳng c ủa Sở Minh Hiên dần giãn ra. “Nặng quá” Nàng sẵng giọng, khéo xoay người. Hắn nằm nghiêng, đối mặt nàng, đuôi mắt khẽ nhếch lên cười từng đợt, “Vũ Nhi, nhìn nàng cười, trông vừa quyến rũ vừa đáng yêu quá” Nàng xấu hổ cụp mắt xuống. Hắn chạm nhẹ lên lông mày nàng, giọng trầm thấp, “Bao lần mộng, đến giờ phút này, nàng và ta ngủ cùng giường, tình nồng ấm áp. Giờ mộng đã thành thật, trên đời này ta là nam tử hạnh phúc nhất. Vũ Nhi, ta đợi, từ nay về sau, nàng và ta mưa gió làm bạn, sống cùng đến già, không xa không rời” Diệp Vũ khẽ gật đầu, trong tim lạnh băng. Sở Minh Hiên hôn lên mi tâm nàng, ánh mắt tràn ngập tình nồng đậm, “Đợi khi thời cơ chín muồi, ta sẽ sắc phong nàng làm hậu” “Vậy Quý phi thì sao?” “Nếu nàng để ý, ta sẽ tìm lý do để cho quý phi và chiêu nghi tới am ni cô tu hành” “Bệ hạ nguyện ý vì ta phế hậu cung sao? Không sợ bên ngoài người ta chê cười à?” Nàng kinh hãi, không thể ngờ được hắn còn quyết đoán hơn cả Sở Minh Phong. “Có gì mà phải e ngại chứ? Ta là vua một nước, ai cũng đừng mơ nhúng tay vào hậu cung của ta!” Trong lời hắn nói có toát lên luống sát khí quyết đoán, khiến người ta sợ hãi. “Vì sao bệ hạ đối tốt với ta như vậy?” Nàng hỏi cảm động. “Nàng đã nói, nàng thề không làm thiếp” Sở Minh Hiên thâm tình nhìn nàng chân thành, “nàng còn nói, nàng khinh thường cùng tranh thủ tình cảm với những nữ tử khác” Trong lòng Diệp Vũ chấn động, lại hơi cảm độngbảo, “Ta nói rồi, bệ hạ đều nhớ rõ cả ư?” Hắn gật đầu, “Nàng nói mỗi câu, mỗi chữ, miệng nàng cười, nàng cau mày nhíu mặt, nàng ngoái đầu lại nhìn, cúi đầu, ta đều nghi nhớ trong lòng không boa giờ quên được” Nàng thẹn thùng cười hạnh phúc, cười tới mức vô tư tự. Hắn gần như không thể tin được tâm tính nàng thay đổi, đan mười ngón tay với nàng, “Vũ Nhi, ta thật sự có được nàng sao? Có phải là nằm mơ không?” Nàng bật cười, “Bệ hạ đường đường là vu một nước mà cũng lo được lo mất như vậy sao?” Hắn nửa đè lấy nàng, “Nói cho ta biết, đây không phải là nằm mơ đi” “Không phải nằm mơ” “Nói cho ta biết, nàng yêu ta” “Bệ hạ tốt xấu khiến người ta nói những lời buồn nôn thế” Diệp Vũ hờn dỗi. “Buồn nôn á?” Sở Minh Hiên kinh ngạc, chẳng hiểu ý lời này là gì. “chính là thẹn thùng đó” Hắn nói ung dung, “Không nói thì thôi, lấy hành động chứng minh” Nàng cắn môi lườm hắn, thái độ hờn dỗi quyến rũ người ta. Do dự mãi một lúc, nàng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên má hắn. Hắn cười thỏa mãn, tâm thần lơ đãng, hôn lại lên má nàng. Diệp Vũ để hắn tùy ý hôn một lát, tim như trào máu, “Hôm nay Chiêu nghi đã tới” Sắc mặt hắn lạnh lùng, ngẩng cao đầu lên, “Nàng ta tới làm gì?” “Nàng ấy nói cho ta biết, bệ hạ vì muốn giảm bớt nỗi đau mất con cho ta, nên mới ác độc ra lệnh để ta xẩy thai” “Xen vào việc người khác” Giọng Sở Minh Hiên nén giận, ánh mắt lạnh băng. “Nếu không có nàng ấy nói cho ta biết sự thật, ta cũng không biết tâm tư bệ hạ với ta” Nàng nói đầy cảm khái, “Nàng ấy nói với ta, bệ hạ chưa bao giờ đối đãi thật tình với nữ tử nào. Diệp Vũ ta thật được vinh hạnh quá, bệ hạ nhất mực chung tình, si tình. Vì ta, bệ hạ từ một Vương gia tiêu dao, phóng khoáng, chơii bời biến thành vua một nước giết huynh đoạt vị, tay dính máu tươi, dã tâm bừng bừng; vì ta, bệ hạ cam tâm tình nguyện lưng đeo tội danh thiên cổ đoạt ngôi; vì ta, bệ hạ chỉ sắc phong quý phi và chiêu nghi; ta thân thể yếu ớt, sớm hay muộn cũng xẩy thai, bệ hạ lại vì ta để cho ta được dễ chịu chút, tình nguyện lưng đeo tội danh để ta oán hận, cũng cố ra tay ác độc… Bệ hạ đối đãi tình thâm nghĩa nặng như thế, sao biết báo đáp thế nào đây?” Hắn yên lặng nhìn nàng, như bị chìm sâu trong mắt đầy thâm tình đen mịt của nàng, không kìm chế nổi. Diệp Vũ cảm động rơi lệ, “Ta không nghĩ muốn báo… Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ là vợ của Vương gia” Sở Minh hiên bị phần chân thành này của nàng làm cảm động, “Thế là đủ rồi” Nàng nói sầu não, “Ai ai cũng biết, ta là người của tiên hoàng. Nếu ta tái giá, hoặc bệ hạ sắc phong ta làm hậu, có tổn hại tới thánh đức và anh minh của bệ hạ không?” “Ta không sợ, cũng không để ý bên ngoài nói gì, phố phường đồn đại chuyện nhảm gì” Hắn mặt lạnh tanh. “Bệ hạ không sợ, không để ý, nhưng ta làm không được” Nàng thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn, “còn nữa, tiên hoàng đối đãi ta được lắm, thời gian ngắn ngủn, ta không thể nhận bệ hạ được. Vẫn xin bệ hạ cho ta một chút thời gian, để ta bình phục tâm tình” “Vũ Nhi, ta hiểu ý nàng” ánh mắt hắn ôn nhu như nước, “Ta không ép nàng, sẽ đối đãi với nàng thật tình, chuyện phong hậu để sau vậy” “Tạ bệ hạ thành toàn” Diệp Vũ mỉm cười, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hắn tin lời nàng, không hoài nghi nàng. Sở Minh Hiên buông nàng ra, cười giễu, “Yên tâm đi, trẫm thầm nghĩ muốn ngủ cùng giường với nàng thôi, chẳng có tâm tư gì khác đâu” Nàng nghĩ ngợi nói, “Lãnh Nguyệt Nhiễm cuồng dại, thâm tình với bệ hạ, vì bệ hạ có thể trả giá tất cả, vì sao bệ hạ không chấp nhận nàng ấy chứ?” Hắn nói thản nhiên, “Ta chỉ thương hại nàng ta thôi, cũng chẳng có tình yêu nam nữ gì. Ta có thể cho nàng ấy chỉ có thế” Nữ tử thế gian, có được tình yêu chân thành, là hạnh phúc; không chiếm được tình yêu chân thành, là bất hạnh. Nhưng mà hạnh phúc và bất hạnh, thường chỉ có một chữ là khác, nghĩ sai thì hỏng cả. Diệp Vũ nghĩ mình là hạnh phúc hay bất hạnh đây? *** Ngày hôm sau, Sở Minh Hiên truyền Từ thái y tới điện Phượng Tê, bắt mạch cho Diệp Vũ. Theo như lời từ thái y, đúng thật như lời nàng nói, rất khó có thai, cần phải điều trị thân thể thật tốt. Ông còn nói, mấy ngày nàng xẩy thai, sức khỏe chưa hồi phục như cũ, không thể gần gũi quá mức. Sở Minh Hiên cũng không hoài nghi nữa, lệnh cho ông phải điều trị cẩn thận thân thể của nàng. Hai ngày sau nàng hẹn Thẩm Chiêu tới Thính Phong các. Thẩm Chiêu đúng hẹn tới, Diệp Vũ đứng ở giữa các, thấy hắn đi tới, đi đứng nặng nề, chẳng còn thoải mái giống như trước nữa. Hắn đứng ở trước, mặc quan phục màuđỏ khiến cho sắc mặt thêm tái nhợt, đôi mắt đen vấn vương suy nghĩ không rõ, khiến cho người ta nhìn không thấu. Mới có mấy ngày mà nàng đã cảm thấy như trải qua mấy đời vậy, chẳng còn đám mây đen mù sương như mấy ngày trước nữa, bi phẩn nẩy sinh, khí sắc cũng tốt hơn chút. “Lấy tài trí của đại nhân, hẳn đã đoán được mục đích ta tìm ngài rồi nhỉ” Diệp Vũ chớp nhẹ mắt khinh thường. “Cô muốn biết vì sao ta giúp bệ hạ đúng không?” Hắn cười bỏ qua, “Bệ hạ đã nói cho cô biết rồi, chẳng cần ta lại nói rườm rà thêm làm gì nữa nhỉ?” “Muốn biết rõ hơn chút” Giọng nàng lạnh lùng nói, “Ta đã biết chuyện bệ hạ giết huynh đoạt vị, đại nhân không cần giấu diếm cho ngài ấy nữa” Thẩm Chiêu cũng không muốn giấu nữa, nói chậm rãi, “Chuyện xảy ra mấy ngày trước, bệ hạ ban đêm mời ta tới phủ đệ…” Nữ tử quan gia tiến cung ngày ấy, Sở Minh hiên ẩn vào phủ hữu tướng nhắm thẳng tới thư phòng tìm mật chỉ. Trên giá sách tối có để một hộp gấm khóa, hắn dùng thủ đoạn giang hồ mở khóa, trong hộp có thành chỉ cũng chính là mật chỉ, chỉ là thánh chỉ bình thường. Hắn tiếp tục tìm, còn Thẩm Chiêu thì đứng ngay tại ngoài cửa phòng, đột nhiên đẩy cửa vào khiến hắn bị dọa nhảy dựng lên. “Vương gia cho là phủ hữu tướng ta có giấu vật quý hiếm nào chăng?” “bổn vương muốn thứ vốn thuộc về bổn vương” Sở Minh Hiên đứng trước mặt hắn, chẳng có chút chột dạ nào. Thẩm Chiêu châ cây đèn lên, “Vương gia tìm gì vậy?” Dưới ánh sáng ngọn nến soi rõ khuôn mặt họ, soi rõ đôi mắt họ đối chọi nhau gay gắt. “Năm đó phụ hoàng lúc sắp mất có truyền triệu ngươi, cho ngươi một phần mật chiếu Bổn vương cần một phần mật chiếu kia” “Tiên hoàng đã giao mật chiếu cho ta, thì là của ta, người ngoài cũng không thể xem được. Đến cả bệ hạ và Vương gia, cũng không thể xem được” “mật chiếu quyết định sự sống chết tồn vong của bổn vương, bổn vương nhất định phải xem!” Sở Minh Hiên kiên quyết lấy cho bằng được. “Thứ cho ta không làm được” Thẩm Chiêu nói khinh đạm. Sở Minh Hiên đột nhiên tiến lên, nhéo vạt áo của hắn, ánh mắt tàn nhẫn, “Năm đó phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, cố ý sửa lập di chiếu, để cho ta được thừa kế đế vị. ngươi đợi ở trước giường bệnh nửa canh giờ, phụ hoàng tóm lại đã không nghĩ gì nữa, không có sửa lập di chiếu. Là do ngươi hủy hoại tiền đồ của bổn vương! Giang sơn Đại sở là của bổn vương, là ngươi khiến bổn vương tay trắng! Đế vị Đại sở là của bổn vương, là ngươi khiến bổn vương mất đi tư cách ngồi trên đế vị!” Thẩm Chiêu nói ung dung, ‘Vương gia oán trách ta, ta chẳng còn gì để nói cả” Hắn sớm biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, Tấn Vương sẽ biết rõ mọi chuyện. Hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sangd, thừa nhận sự oán hận của Tấn Vương. “Ngươi đến tột cùng nói gì với phụ hoàng vậy?” Trong mắt đen tối của Sở Minh Hiên hơi co giật. “Tiên hoàng thánh minh, nhìn ra bệ hạ có tính tàn bạo, lo lắng hắn sau khi đăng cơ sẽ lạm sát kẻ vô tội, tàn bạo bất nhân. Tâm hồn Vương gia nhân thiện, tiên hoàng cảm thấy vương gia tất là minh quân nhân hậu” Thẩm Chiêu nói chi tiết, khẽ đẩy nhẹ tay hắn ra, “Bởi vậy, tiên hoàng truyền triệu ta tới, muốn ta viết một di chiếu chuối cùng. Lời tiên hoàng ta đành chấp nhận, nhưng năm đó bệ hạ trong triều rất có thế lực, còn vương gia thì chẳng có gì, tuổi lại còn nhỏ, không đủ lực để làm nên việc lớn. Đến cả tiên hoàng có truyền ngôi cho Vương gia chăng nữa, Vương gia cũng ngồi không yên trên đế vị, ngược lại sẽ đưa tới họa sát thân” “Giả sử ngươi không nói lời đó với phụ hoàng, biết đâu chừng lại có cảnh tượng khác thì sao” “Vương gia không phải không biết, năm đó cùng tranh đoạt đế vị với bệ hạ còn có Vĩnh Vương, Chương Vương. Họ cùng liên thủ với trọng thần trong triều, bệ hạ cũng có đám người Thụy vương chống đỡ, còn Vương gia thì sao? Vương gia lẻ loi một mình, chỉ dựa vào một đạo di chiếu thì có thể ngồi yên ổn trên đế vị sao? Đến như bệ hạ cũng đều phải dựa hoàn toàn vào tướng sĩ của Thụy vương làm cả văn võ trong triều run sợ, mới ngồi yên trên đế vi, ổn định đại cục” “Ngươi nói gì đó với phụ hoàng, vì sao phụ hoàng lại thôi không nghĩ sửa di chiếu trong đầu nữa vậy?” Sở Minh Hiên vẫn canh cánh điểm này trong lòng, vì sao phụ hoàng thấy hắn nói gì cũng nghe vậy? Thẩm Chiêu cất cao giọng nói, “Ta chỉ thuật lại cho tiên hoàng nghe những điều lợi hại, thứ nhất, tiên hoàng chưa từng lập thái tử, đã nhiều năm qua bệ hạ, Vĩnh Vương, Chương vương đấu tranh gay gắt, khiến cho phụ hoàng nhìn với cặp mắt kahcs xưa; một khi tiên hoàng băng hà sẽ gây ra một trận sóng gió. Thứ hai,Vương gia tuổi nhỏ nhất, thế cô lực yếu, đến cả giữ được di chiếu cũng không được cả văn võ trong triều tán thành. Thứ ba, bệ hạ tham chính nhiều năm, ở trong triều có vây cánh, thực lực không nhỏ chút nào không dò xét nổi; nhưng giả sử bệ hạ biết tiên hoàng truyền đế vị cho Vương gia, dù các ngài có là huynh đệ ruột thịt đi chăng nữa, bệ hạ vị tất sẽ giúp ngài một tay. Thứ tư, di chiếu là truyền ngôi cho ngài, chẳng khác như ló ra chiếc búa đòi mạng, đưa ngài bước chân trên con đường đi tới suối vàng” Sở Minh Hiên biết, phân tích của hắn rất có lý, nếu phụ hoàng thật sự đem đế vị truyền cho mình, chỉ e mình sớm đã trở thành bia ngắm cho một trận đấu tranh cướp đoạt đế vị đầy máu tanhrồi. Thẩm Chiêu không hổ là người thông minh nhất Đại Sở quốc, thấy rõ thế sự, thấy rõ mầm mống, biết nhìn thấu trận tranh đoạt đế vị đầy mưa bão. “Nói vậy, bổn vương còn phải tạ ngươi đã cứu bổn vương một mạng sao?” Sở Minh Hiên âm thầm hỏi. “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi” “Trước khi Phụ hoàng băng hà có đưa cho ngươi mật chiếu, có phải là mật chiếu truyền ngôi cho bổn vương không?” “Không phải” Thẩm Chiêu không chút nháy mắt đáp. Sở Minh Hiê túm chặt lấy vạt áo của hắn, giọng sắc bén, “Không ngờ hữu tướng đại nhân Sở quốc lại nói dối chẳng chút đỏ mặt tim đập chút nào. Bổn vương đã sớm tra ra rõ ràng, phụ hoàng trước khi mất đã sớm truyền triệu ngươi, giao cho ngươi một đạo mất chiếu, muốn ngươi vào thời điểm thích hợp thì lấy ra lần nữa” Thẩm Chiêu cời lạnh nhạt, “Vương gia cũng nói tiên hoàng truyền triệu ta chỉ có ta và tiên hoàng hai người, sao người ngoài lại biết được mật chiếu chứ? Làm sao biết được nội dung mật chiếu hả/” Sở Minh Hiên cười lạnh, “Phụ hoàng bệnh nặng, sao không có cung nhân gần gũi hầu hạ chứ? Cung nhân nghe lén ngươi và phụ hoàng mật đàm, thì biết tới nội dung mật chiếu thôi” “Vậy Vương gia không ngại nói cho biết xem mật chiếu viết gì chứ” “Trong mật chiếu viết, nếu hoàng huynh tàn bạo bất nhân, lạm sát kẻ vô tội khiến ông trời giận người oán, gây hại cho giang sơn xã tắc, người sẽ đưa di chiếu này ra nói, thay mặt phụ hoàng xử tử hôn quan” Đôi mắt đẹp của hắn chuyển động lạnh thấu xương, “Bổn vương nói không sai chứ” Thẩm Chiêu thật không ngờ hắn sẽ biết đến nội dung mật chiếu sửng sốt một lát mới nói, “Tuy bệ hạ giết không ít người, nhưng đều không phải lạm sát kẻ vô tội, cũng không để ông trời giận người oán, dân chúng sôi trào” Lệ khí trong mắt Sở Minh Hiên bốc lên cuồn cuộn, “Bổn vương muốn nói tới mật chiếu kia!” Thẩm Chiêu cũng ương ngạnh nói, “mật chiếu là của ta, chưa phải thời cơ thích hợp, ta tuyệt đối không lấy ra!” “hoàng huynh giết nhiều người như vậy, trong đó cũng có không ít người vô tội, chẳng phải là lạm sát kẻ vô tội sao? Năm đó thảm án động trời ấy vẫn khiến ký ức con dân Đại Sở quốc vẫn không quên, ngươi dám nói hoàng huynh giết rất giỏi, giết rất tốt đúng không? Ngươi dám nói hoàng huynh là minh quân nhân hậu sao?” “Bệ hạ không phải là minh quân nhân hậu, nhưng cũng không phải là bạo quân” “Được!” Sở Minh Hiên phất tay lên, sắc mặt thay đổi, biến thành một người khác, ánh mắt nhiễm máu, màu máu khiến người ta sợ hãi, giống như ma quỷ dưới địa phủ vậy, “Ngươi không giao ra mật chiếu, bổn vương cũng sẽ không ép ngươi. Nhưng buổi nói chuyện năm đó người khiến bổn vương mất đế vị, bổn vương muốn ngươi bù lại tổn thất bản vương chịu thiệt” “Ta chẳng nợ gì Vương gia cả” Thẩm Chiêu cảm thấy Tấn vương trước mắt thật xa lạ, hắn như bị ma quỷ khống chế, thô bạo hung ác nham hiểm, tâm địa độc ác. Ngón tay Sở Minh Hiên day mặt hắn, mí mắt nháy giật, con ngươi đen nháy lại phóng to như chuông đồng, lệ khí cực nóng khiến người ta kinh sợ, “Hoặc là giao ra mật chiếu, hoặc là trợ giúp bổn vương một tay! Trừ thế ra, ngươi chẳng lựa chọn nào khác” Thẩm Chiêu nói kinh hãi, “Vương gia định làm gì?” Sát khí trên mặt Sở Minh Hiên dày đặc càng đáng sợ hơn, “Chuyện Bổnvương định làm, chẳng ai ngăn cản được! Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!” Thẩm Chiêu kinh hãi, TẤn Vương địng giết huynh đoạt vị sao? Sở Minh hiên không sợ hãi, “Bổn vương không sợ ngươi mật báo! Phụ hoàng nhìn thấu hoàng huynh, trước lúc lâm chung dã sai ngươi bảo vệ bổn vương một mạng, nếu lúc này ngươi đi tố giác bổn vương, bổn vương sẽ chết không có chỗ chôn, ngươi thẹn với phụ hoàng, phụ sự nhờ vả của phụ hoàng” Thẩm Chiêu lại chấn kinh, hắn đa đoán được tất cả. *** Diệp Vũ nghe xong lời Thẩm Chiêu thuật lại, cũng hiểu rõ sự thật, bất giác cảm khái, làm sao mà Sở Minh Hiên trở nên điên rồ như vậy chứ? Nhưng Thẩm Chiêu hoàn toàn có thể bẩm tấu với Sở Minh Phong, cầu xin hắn tha cho Sở Minh Hiên một con đường sống, như thế cũng bảo bệ được một mạng, cũng không phụ sự nhờ vả của tiên hoàng mà. Sắc mặt Thẩm Chiêu nặng nề, thở dài, “Bệ hạ tóm lại cũng đã được như nguyện…” Theo như lời hắn nói “bệ hạ” đó là Sở Minh Hiên. “Nếu ngươi trung thành với bệ hạ, bẩm tấu bệ hạ, Tấn Vương vốn không thành công, nhưng ngươi lại không làm vậy. Ngươi có ý dồn bệ hạ vào chỗ chết có phải không?” Nàng phẫn nộ chất vấn, vẫn không rõ vì sao hắn chọn hy sinh Sở Minh Phong, “Ngươi và bệ hạ là quân thần đã nhiều năm, tình nghĩa sâu nặng, ngươi cứ trơ mắt nhìn bệ hạ bị chết cháy mà thờ ơ, ngươi mới là đao phủ!” “Trước khi tiên hoàng băng hà đã dặn dò cẩn thận với ta, nếu có thời cơ thì giúp bệ hạ đăng cơ” Trên mặt hắn bi thương đan xen, đau đớn, có thể trong nội tâm đầy mâu thuẫn, “Hai ngày đóm ta thức trắng đêm không ngủ được, chẳng biết nên chọn thế nào… Ta biết, phải chọn một trong hai, thì một chỉ có chết không có chỗ chôn…” “Cuối cùng ngươi lựa chọn trung thành với tiên hoàng” Nước mắt nàng trào ra, “Tuy tiên hoàng để lại một tay, nhưng mà bệ hạ đã cầm quyền mười một năm, cần chính yêu dân, nước giàu binh mạnh, mưa thuận gió hòa… Bệ hạ cũng chưa làm điều gì sai với liệt tổ liệt tông…” Thẩm Chiêu không nói, lúc ấy quyết định điều đó, chỉ có một đêm không ngủ, tư tưởng nghĩ ngợi,suy nghĩ cân nhắc lợi hại… có trời mới biết được lựa chọn mới khó khắn tới mức nào.. Diệp Vũ giọng khàn khàn, “Lựa chọn của ngươi sai rồi, Tấn Vương không bao giờ còn là TẤn Vương nhân hậu như trước nữa, hắn đã sớm biến thành kẻ có tâm địa độc ác, cuồng nhân giết người lạnh lùng âm độc. Ngươi nhất địng sẽ hối hận!” Hắn nhìn nàng rời đi, trong mắt lạc đầy đau thương. Tiên hoàng đối đãi Thẩm gia ân nặng như núi, hắn vâng theo tổ huấn, lúc nào cũng nhớ kỹ nguyện vọng của tiên hoàng, có cơ hội thì giúp Tấn Vương đăng cơ. Tuy Sở Minh Phong là một đế vương rất có năng lực, đầy chiến tích, Sở quốc dưới sự thống trị của hắn phát triển không ngừng, quốc thái dân an, nhưng nguyện vọng của tiên hoàng không thể không làm. NHư thế hắn phải quyết định hy sinh Sở Minh Phong. Chuyện cho tới giờ hắn biết lựa chọn Sở Minh Hiên, đã sai rồi, Sở Minh hiên không phải là một minh quân tài đức sáng suốt nhân hậu. *** Cung nhân nói bệnh tình thái hậu nặng thêm, Diệp Vũ đi tới trước điện Từ Ninh. Bước vào cửa điện, thì thấy có mấy cung nhân đứng trước đình, thần sắc lo lắng bất an. Bích Cẩm bước nhanh lại, lo lắng nhíu mi, “Phu nhân, bệ hạ và thái hậu đã làm ầm lên, phu nhân đi khuyên nhủ đi ạ” Diệp Vũ gật đầu, nặng nề đi về phía đại điện. Trong tẩm điện truyền ra tiếng hét giận dữ, nàng đứng ở đại điện, yên lặng lắng nghe. “Đứa bé của Hoàng huynh ngươi mồ côi từ trong bụng mẹ, cũng là cháu của ai gia, ngươi sao có thể ra tay độc ác như thế hả?” Giọng Tôn thái hậu đầy bi thương, đẫm nước mắt, ‘Ngươi lo lắng hắn sau khi lớn lên đoạt đế vị cảu ngươi, thì muốn diệt cỏ tận gốc, có đúng không?” “Đúng! Nếu không diệt cỏ tận gốc, nhi thần sao có thể ngủ yên được chứ?” Sở Minh Hiên lạnh ngắc thừa nhận. “Ai gia đã tạo nghiệt gì thế này thế mà lại sinh ra đứa con tàn nhẫn âm độc như ngươi thế…” “mẫu hậu muốn biết, nhi thần sẽ bẩm báo chi tiết, nếu không có gì, nhi thần cáo lui” “Đứng lại!” Khuôn mặt Tôn thái hậu cứng ngắc, hình như rất kiên quyết. Hắn quay lưng lại bà, áo bào màu vàng khiến người ta cảm thấy lạnh băng. Bà nói giọng hòa hoãn, “Tuy ngươi là đứa con ai gia thương nhất, nhưng ngươi làm ra mọi chuyện đại nghịch bất đạo, người thần công phẫn, trời đất không tha. Ai gia sẽ không để ngươi tiếp tục sai nữa, cũng sẽ không để cho ngươi khiến liệt tổ liệt tông Sở thị hổ thẹn!” Ánh mắt Sở Minh Hiên lạnh lùng, “Vậy là ý gì?” Khí phách tôn thái hậu kiên định, “Ai gia phải thông báo tội ác của ngươi cho dân chúng biết!” Diệp Vũ khiếp sợ, thái hậu sao làm vậy chứ? Sở Minh Hiên là đứa con bà ấy hiểu nhất, thế mà bà lại dám cáo trạng tội ác cho thiên hạ, khiến hắn thân bại danh liệt, bị ngàn người phỉ nhổ sao?