Bạo Quân Độc Sủng
Chương 150
Sở Minh Phong cúi người xuống tay trái nắm chặt, con ngươi đen hung ác thêm nham hiểm, lệ khí lạnh lẽo càng ngày càng chuyển động.
“Ý tốt của Tề vương, Thẩm mỗ xin nhận” Thẩm Chiêu phiêu dật đứng lên, lấy giọng nhẹ như nước nói, “Gần đây bệnh cũ của nội tử tái phát, phải nằm tĩnh dưỡng, chỉ sợ cô phụ ý tốt của Tề vương rồi”
“Nếu là thế, vậy thì thật đáng tiếc” Thác Bạt Hoằng nói với Thác Bạt Hạo, nụ cười chưa giảm, “Hoàng huynh, chuyện này cũng vô duyên nhìn thấy phong thái của Thẩm Nhị phu nhân rồi, phụ hoàng có hỏi, chẳng biết nên bẩm tấu thế nào đây”
“Thôi, đừng ép buộc” Thác Bạt Hạo nói hào khí. Thác Bạt Hoằng ngồi xuống lại nhìn về phía cung quyến kia, chẳng chút e dè, ánh mắt mỉm cười. Lúc này, Sở Minh Phong đã nhìn thấy rõ, trong lòng dao động. Tề Vương nhìn hình như là Vũ Nhi sao? Chẳng lẽ hắn và Vũ Nhi có quen biết?
***
Sau khi thay quần áo xong, công chúa An Nhạc trở lại thọ yến, ngồi cùng một chỗ với Diệp Vũ. Nàng không tự tin hỏi, “Mới rồi ta nhảy thế nào?”
Diệp Vũ cười nói, “Nhảy rất khá, tuyệt lắm, thái tử Nguỵ quốc coi trọng muội đó”
Sở Minh Lượng tà nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, nói ghét, ‘Thái tử Nguỵ quốc nhìn thì biết ngay là loại nam nhân dã man, ta mới thấy hắn chướng mắt làm sao”
“Vậy công chúa An Nhạc của chúng ta coi trọng mỹ nam nào thế?”
“Tỷ giễu cợt ta” Sở Minh Lượng hừ lạnh một cái, quay người đi, chẳng thèm để ý tới nàng nữa. Lúc này, vũ kỹ nhảy một điệu múa mềm mại, lúc xem múa, lúc nói chuyện phiếm, có người uống rượu, không phải trường hợp cá biệt.
Cả đình uyển đèn đuốc rực rỡ huy hoàng, vô số đèn cung đình chiếu cả điện Duyên Khánh sáng như ban ngày, ánh sáng lan xa lấp lánh như ngọc.
Thời gian thọ yến đã trôi qua hơn một nửa, đột nhiên Mộ Dung Diễm đứng dậy, đứng giữa thông đạo, hơi khom mình, “Sở Hoàng bệ hạ, bản thái tử phụng mệnh phụ hoàng trình lên hạ lễ, chúc Thái hậu Quý quốc phúc như đông hải, thọ sánh Nam Sơn. Người đâu mang lễ trình lên”
Tuỳ tùng của hắn tiến lên, hai tay dâng ra, là một hộp gỗ bọc vải đỏ, mặt trên còn kết một đoá hoa tinh xảo.
Mộ Dung Diễm nói sang sảng, “Trong hộp là thánh vật cự trân quý của Đại Tần quốc ta, nhưng nếu muốn xem vật trong hộp thế nào, vậy phải gỡ đoá hoa kết đằng trước”
Tống Vân tiếp nhận hộp gỗ, đặt trên ngự án, thuận tay mở hoa kết ra nhưng kỳ lạ thay sao lại không mở ra được chứ? Ông giật mấy cái cũng không thể nào gỡ hoa kết ra được.
Ngay trong thọ yến trước vạn người nhìn, sứ thần ngoại quốc có mặt, ông đã gặp khá nhiều trường hợp, thân kinh bách chiến, thế nhưng mà không gỡ nổi hoa kết ở hộp gỗ, thật doạ người làm sao!
“Đây là loại hoa kết đặc thù, không dễ cởi bỏ” Mộ Dung Diễm cười đắc ý dào dạt, cứ như người Sở quốc chẳng nhận được lễ vật, như là nhục nhã của Sở quốc vậy.
“Bệ hạ, nô tài vô năng” Mồ hôi trên trán Tống Vân tràn trề.
“Chư vị ái khanh, ai có thể gỡ ra được?” Dù Sở Minh Phong thấy thái tử Tần quốc này có ý làm nhục nhưng cũng chẳng ngại. Tống Vân cầm hộp gỗ đi tới, để cho triều thần nào có hứng thú thử một lần. Nhưng không ít triều thần đều thử mà chẳng thể gỡ hoa kết ra được.
Thẩm Chiêu thử, không được; Tấn vương thử, lại càng không được. Hoa kết này gần như là bế tắc, bất kể để dây hồng vào tay thế nào cũng chẳng mở được.
Một Dung Diễm càng đắc ý, cười khiêu khích châm chọc, “Ở Đại Tần quốc ta, hoa kết như thế, cô nương bảy tuổi bện đều cởi bỏ được, người Sở quốc nhiều dị sĩ tài ba như thế mà lại chẳng có ai có thể giải được sao?”
Quần thần Sở quốc mặt tối sầm, xấu hổ cúi đầu. Sở Minh Phong lửa giận bốc cao, lại cố ngăn lại, nói lạnh giọng, “Còn có ai thử một lần không?”
Diệp Vũ ghé vào tai Sở Minh Lượng thì thầm mấy câu. Sở Minh Lượng đi lên, cầm một chuỷ thủ của một thị vệ, giấu trong tay áo, đi tới ngự án, cất giọng trong trẻo nói, “Hoàng huynh, thần muội nguyện ý thử một lần”
Sở Minh Phong gật đầu, nàng nhìn về phía Mộ Dung Diễm cười sáng lạn, giơ chuỷ thủ lên, nhanh nhẹn cắt đứt đoá hồng kết, gỡ được hoa ra.
Chúng thần kinh ngạc mãi, Mộ Dung Diễm biến sắc, đang định mở miệng lại bị nàng giành nói trước,
”Thái tử Tần quốc, cách này là đơn giản nhất. Cả văn võ trong triều đều là võ giả không giải được là lo làm như vậy sẽ khiến lễ vật quý quốc tặng mẫu hậu làm tổn thương quan hệ tốt giữa hai nước. Bản công chúa chỉ là một cô gái, chẳng đại diện cho quốc gia đại sự gì, thầm nghĩ vì mẫu hậu mà muốn nhận lấy phần lễ vật quý giá này, miễn cho quý quốc bệ hạ có ý tốt mà bị vứt đi, vẫn xin thái tử thông cảm cho” Sở Minh Lượng không kiêu ngạo không xiểm nịnh cưới nói.
“Còn đây là hạ lễ của bệ hạ quốc gia chúng ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, trong hộp là thánh vật của Đại Tần quốc mà hàng ngàn vạn dân chúng tha thiết mong có, lấy vật thành tín nhất để thể hiện tâm ý, sao có thể dùng vũ khí để mở ra chứ? Hành động này của công chúa là tổn hại thành ý của bệ hạ quốc gia ta” Lời lẽ hắn nói chính nghĩa, trên mặt đầy tức giận, “Bệ hạ quốc gia ta biết được, nhất định sẽ nổi giận lôi đình ngay”
Sở Minh Lượng nghẹn lời, chẳng biết ứng đối thế nào, cứ nóng sốt chột dạ vô cùng. Diệp Vũ cảm thán, công chúa An Nhạc vừa hồi kinh không lâu, chưa từng thấy qua trường hợp lớn như thế, rốt cuộc cũng luống cuống.
Vì thế, nàng hạ mình cất cao giọng, “Bệ hạ quý quốc để cho thái tử dâng lên hạ lễ, lấy quan hệ ngoại giao hai nước làm nền tảng. Phần hạ lễ trân quý này có hoa kết như thế như dệt hoa trên gấm, nếu “Dệt hoa trên gấm” biến thành sự tình khơi mào đầu sỏ gây nên, vậy phần hạ lễ của Tần quốc này đến tột cùng có thành ý bao nhiêu, có thể nghĩ được. Thái tử, hoa kết kia chỉ là nhìn phần lễ vật thoạt trông tinh xảo hơn thôi, quan trọng nhất là phần hạ lễ này có thành ý thế nào, nếu thái tử ở tại đây cứ dây dưa không rõ, vậy thái hậu không thể vui vẻ nhận phần lễ vật này rồi. Kể từ đó, thái tử sẽ công đạo sao với quý quốc bệ hạ đây? Nếu chỉ vì một cái hoa kết nho nhỏ mà gặp phải chuyện, ảnh hưởng tới bang giao hai nước, thái tử sẽ công đạo thế nào với quý quốc bệ hạ đây hả?”
Tuy nàng không muốn gây náo động, nhưng chuyện này chỉ có thể dùng lời của một cô gái ra tay giúp mới không chọc giận tới thái tử Tần quốc. Nếu Tấn Vương hoặc Thẩm Chiêu phụ hoạ theo, thái tử Tần quốc nhất dịnh sẽ không buông tha, lại khiến chuyện to lên. Vốn thái tử Tần quốc đưa phần lễ này chính là cố ý gây khó dễ, cố ý làm nhục Sở quốc, khơi mào mọi chuyện. Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía phát ra tiếng.
Chỗ cung quyến có vẻ tối, không rõ là ai nói vừa có lý có tình lại không kiêu ngạo không siểm nịnh như thế. Tấn Vương, Thẩm Chiêu, Tôn Thái hậu và Sở Minh Lượng dĩ nhiên biết là ai nói, Sở Minh Phong lại càng rõ hơn, không quay đầu nhìn nàng, trong lòng tán thưởng sự cơ trí và tài hùng biện của nàng.
Mộ Dung Diễm nghe xong lời này, trong chốc lát chẳng biết phản bác thế nào, sắc mặt âm trầm, “Bản thái tử vốn nghe được Sở quốc địa nhân linh kiệt, hữu tướng Thẩm Chiêu nổi tiếng khắp thiên hạ về tài trí, không thể ngờ được trong cung Sở quốc còn có một nữ tử thần bí gan dạ, sáng suốt mà có tài hùng biện cao như thế. Sở Hoàng bệ hạ, không rõ nữ tử vừa nói rồi là người nào? Bản thái tử thật sự muốn được nhìn thấy mặt”
“Chỉ là một cung nhân mà thôi, khó được thái tử lại có hứng thú với cung nhân bên cạnh trẫm, vậy sẽ làm theo như thái tử mong muốn” Mặt rồng Sở Minh Phong cười tươi, sảng khoái, “Trâm Cài”
Trâm Cài lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Vũ, do dự một lát rồi mới đi ra, đứng bên cạnh ngự án. Nghe tới hai chữ “Trâm Cài” Diệp Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, may là hắn phản ứng nhanh.
Mộ Dung Diễm liếc mắt nhìn một cái thấy Trâm Cài diện mạo thanh tú, đứng im lặng, như hơi chút thất vọng, lại như nàng ta chẳng lọt được vào mắt hắn. Trâm Cài đứng đó một lúc lâu, liền trở về, đứng đằng sau Diệp Vũ. Diệp Vũ cầm tay nàng ta, an ủi.
Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc kiêu ngạo cuồng vọng, so với Sở Minh Phong có vẻ thấy trầm ổn bình thản hơn gấp mười lần. Hắn cất cao giọng nói, “Nếu là thánh vật Tần quốc, vậy trẫm và quần thần muốn được chiêm ngưỡng một phen”
Tống Vân mở hộp gỗ ra, lại thấy một hộp gỗ tinh xảo, mở ra tiếp cũng thấy là một đoá sen Tuyết liên thiên sơn.
“Sở Hoàng bệ hạ, đây là thánh vật thánh liên Tuyết vực mà dân chúng và hoàng tộc Đại Tần quốc thờ phụng” Giọng Mộ Dung Diễm có chút tự hào, “Đại Tần quốc ta có một toàn núi cao, trên đỉnh núi quanh năm có tuyết đọng, mà chỉ có duy nhất một cây tuyết liên. Cây tuyết liên này mười năm mới nở hoa một lần, mỗi lần chỉ nở có ba đoá, ba đoá tuyết liên này không giống như tuyết liên núi Thiên Sơn của Trung nguyên, mà nó tụ tập linh khí thiên địa, là tinh khí Tuyết Vực, có thể giải được trăm độc, trị bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, là cực phẩm trân quý, bởi vậy mới có tên là “Thánh liên tuyết vực”. Mùa đông năm trước, phụ hoàng lệnh cho mười cao thủ lên núi Tuyết Vực hai xuống ba đoá tuyết liên, chế thành thánh phẩm bổ dưỡng, giờ chỉ còn sót lại một đoá, đặc biệt hiến cho Thái hậu quý quốc kéo dài tuổi thọ”
“Thì ra là thế” Sở Minh Phong cười nói, “Vật trân quý như thế, ý tốt của quý quốc bệ hạ, trẫm cùng mẫu hậu xin nhận”
NHư thế Mộ Dung Diễm mới lại ngồi xuống. Thác Bạt Hạo đi tới trước ngự tiền, nói đàng hoàng, “Sở Hoàng bệ hạ, bản thái tử cũng có lễ vật dâng lên. Phụ hoàng tỷ mỉ chuẩn bị phần lễ, xin mời Sở hoàng bệ hạ, Thái hậu vui lòng nhận cho”
Thác Bạt Hoằng đi lên, dâng hộp gỗ trong tay ra, cũng được bọc vải đỏ.
Tống Vân nhận lấy, Thác Bạt Hạo nói, “Bản thái tử nghe nói La đại tướng quân tiền triều quý quốc có soạn ra một cuốn sách, ghi lại không ít cách chế tạo ra thần binh lợi khí, nếu bản thái tử nhớ không nhầm hẳn được gọi là “Thần Binh phổ” rồi. Thật khéo là Đại nguỵ quốc ta cũng có một quyển “Thần Binh phổ” trong sách cũng ghi lại cách đúc vẽ thần binh lợi khí, hai bản “Thần binh phổ” này đều là những thần binh lợi khí lợi hại, không biết của bên nào lợi hại hơn chút?”
Lời vừa nói ra, quân thần Sở quốc đều khiếp sợ. Diệp Vũ cũng khiếp sợ tột đỉnh, đây nhất định là chủ ý của Thác Bạt Hoằng, hắn cố ý dâng lên cuốn “thần binh phổ” giả, làm nhục Sở quốc, đẩy Sở quốc tự loạn đâm đầu trận tuyến, Nguỵ quốc có thể đục nước béo cò. Chẳng lẽ hắn tưởng thả con tép, bắt con tôm, dẫn tới cuốn “Thần binh phổ” thật sao?
“Đại Sở quốc đúng thật là có một quyển “Thần binh phổ” quý quốc cũng có, đúng là trùng hợp thật” Mặt Sở Minh Phong lạnh như thép, giọng cũng lạnh băng, “Phần đại lễ này của quý quốc, trẫm và mẫu hậu sẽ vui vẻ nhận”
“NHư thế rất tốt” Thác Bạt Hạo cười âm hiểm.
“Sở hoàng bệ hạ, hữu tướng Thẩm Nhị phu nhân tinh thông ca múa, thái tử Nguỵ quốc và bản thái tử hâm mộ đã lâu, chỉ mong được chiêm ngưỡng phong thái tuyệt thế và tài múa siêu quần của Thẩm Nhị phu nhân, mong bệ hạ đồng ý” MỘ Dung Diễm lại đứng lên, lễ phép khẩn cầu, “Thái tử Nguỵ quốc cùng bản thái tử đề nghị, ba ngày sau, bệ hạ thiết yến ở trong cung, Thẩm Nhị phu nhân và Hương Nùng đồng thời hiến vũ, để các chư vị ở đây được mở rộng tầm mắt. Nếu bệ hạ đồng ý, bản thái tử sẽ dâng lên một phần lễ vật thật nặng cũng là một lễ vật được vui mừng lớn, bệ hạ, thái hậu chắc sẽ vui sướng vô cùng”
Quần thần Sở quốc đều biết, Thẩm Nhị phu nhân đã là phi tần của bệ hạ, tuy chưa có ngôi vị, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ sắc phong. Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc vẫn có chủ ý với nàng, cả vú lấp miệng em, chẳng biết có ý đồ gì, khiến người ta tức giận.
Mặt Sở Minh Phong càng ngày càng đen sì, khí lạnh trong mắt càng tăng cao, lửa giận như kêu gào trong cơ thể, hận không thể giáo huấn hai tên Thái tử cuồng vọng hai nước này một trận.
Diệp Vũ lo lắng nhìn hắn, trong lòng biết hắn nhất định sẽ chẳng cho mình hiễn vũ đâu, nhưng mà hắn sẽ cự tuyệt thế nào đây?
Thẩm Chiêu đứng dậy, nói thong dong đầy hứng thú, ‘Thái tử Tần quốc, Nguỵ quốc đã ngưỡng mộ tài múa của nội tử, đây cũng là vinh hạnh của nội tử. Để thể hiện tài hiến vũ với thái tử hai nước là phúc khí của nội tử, chỉ là thật không may, nội tử bệ bệnh nặng trong người, không thể hiến vũ, mong rằng thái tử hai nước bao dung cho. Hay là vậy đi, ngày mai Thẩm mỗ mời ngự ý trong cung tới chẩn trị cho nội tử xem, nếu ngự y nói nội tử có thể khiêu vũ được, vậy nội tử lại hiến vũ vì thái tử hai nước, có được không?”
Họ lấy khí thế bức người, hắn biết bệ hạ tuyệt đối khong đồng ý, đành phải lấy kế hoãn binh vậy.
Lời ấy lấy tiến làm lùi, thái tử Hai nước cũng chẳng biết nói gì nữa, ngày mai lại bàn tiếp. Diệp Vũ biết thái tử hai nước cố ép mình khiêu vũ, chỉ e là chủ ý của Thác Bạt Hoằng. Nhưng hắn vì sao lại không tự mình bảo mình khiêu vũ? Hắn tới tột cùng là có ý đồ gì?
***
Không lâu sau, mệnh phụ trong ngoài cũng ra khỏi hội trường, trong thọ yến chỉ còn lại có đàn ông, vừa uống rượu vừa thưởng thức ca múa.
Diệp Vũ và công chúa An Nhạc cùng rời khỏi điện Duyên Khánh, chậm rãi đi trên một con đường.
“Hoàng tẩu, tẩu có cảm thấy kỳ lạ không, vì sao thái tử Tần quốc, Nguỵ quốc lại cứ mãi yêu cầu tẩu khiêu vũ chứ?” Sở MInh Lượng cũng hiểu việc này hơi bất thường, “Tẩu giỏi soạn múa thanh dánh đã truyền khắp ba nước, họ cảm thấy hứng thú với màn múa của tẩu hay cảm thấy hứng thú với tẩu chứ?”
“Đừng nói bậy”
Sở MInh Lượng bịt miệng, “Ta chỉ nói sai thôi, dù sao hoàng huynh lại chẳng nghe thấy. Đúng rồi, hoàng tẩu, nếu hoàng huynh đồng ý với yêu cầu của bọn họ, bảo tẩu hiến vũ, vậy tẩu định nhảy loại vũ gì vậy/”
Diệp Vũ nói quả quyết, “Hoàng huynh muội sẽ không cho ta nhảy đâu”
“Điều này cũng đúng ha”
“Công chúa, ta về điện Trừng Tâm, cứ ở trong này mà ngẫm nghĩ đi vậy”
“Hoàng tẩu, ta muốn….hỏi tẩu…” Sở Minh Lượng như khó mở lời, ánh đèn tối mờ mờ soi thấy thần sắc nàng ta thẹn thùng.
“Hỏi gì?” Diệp Vũ thấy nàng ta quẫn bách như thế, cũng đoán được sơ sơ, nói vậy là nàng ấy có người trong lòng rồi.
Sở Minh Lượng kéo tay áo nàng, lộ vẻ xuân tâm nảy mầm, “Mới rồi ở trên thọ yến, tẩu có thấy cái vị Tề Vương của Nguỵ quốc kia không?”
Diệp Vũ kinh ngạc, trong lòng chấn động, “So với thái tử Nguỵ quốc, Tề Vương còn tuấn lãng hơn năm phần, chẳng tục tằng giống thái tử Nguỵ quốc tý nào”
Sở Minh Lượng nói ngượng ngùng, “Lúc trước, ta ở ngoài cung đã gặp qua hắn, không ngờ hắn lại là Tề Vương của nguỵ quốc, không ngờ ta còn có thể gặp lại hắn”
“Chuyện khi nào vậy?”
“Tháng hai năm nay đi, sao vậy?”
“Muội quen hắn như thế nào?”
Nói tới việc này, sở MInh Lượng hưng phấn hẳn lên, hoa chân múa tay vui sướng nhớ lại, kể lại cảnh kỳ ngộ hai tháng trước.
Tháng hai gió xuân kéo đến, nàng ta cả ngày buồn bực trong cung, phiền muộn nhàm chán, nên lẻn ra khỏi cung, chỉ có Mạc Nhan đi theo.
TRên đường đi ăn uống các tửu lâu nô nê, nàng ta lại cùng Mạc Nhan đi du thuyền trên sông Tần Hoài ngắm cảnh, gặp phải kẻ háo sắc. Gặp tai ương giữa sông, kẻ háo sắc thấy các nàng không có tuỳ tùng đi theo, nổi lòng xấu xa, chặn mạnh thuyền hoa của các nàng lại, ép các nàng lên chiếc thuyền hoa khác. Bốn gã đàn ông thấy bộ dạng các nàng như hoa như ngọc, dục vọng nổi lên, đúng lúc có người ra tay cứu, đánh rớt chúng xuống sông Tần Hoài, cứu các nàng.
Nam tử đó chính là Tề vương Nguỵ quốc, Thác Bạt Hoằng. Sau đó, hắn còn mời các nàng tới tửu lâu uống trà, an ủi, rồi dẫn tới quen biết. Qua mấy ngày, sở Minh Lượng lại tới sông Tần Hoài, hy vọng có thể gặp được hắn, không ngờ chẳng gặp.
Từ đó về sau, nàng mấy lần rời cung tìm hắn, nhưng đều không tìm thấy. Diệp Vũ hiểu ra, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân vừa ra, khiến cho Sở Minh Lượng để tâm đến hắn. Nhưng Thác Bạt Hoằng lại cũng coi như nhân tài, khôi ngô tuấn tú, tuấn lãng cơ trí, đầy tiền đồ không có khả năng dò xét được.
“Vừa rồi trên thọ yến, hắn luôn nhìn ta, có lẽ hắn không ngờ được ta là công chúa nước Sở” Đôi mắt đẹp của Sở Minh Lượng lóng lánh như nước xuân, lấp lánh lăn tăn, “Hoàng tẩu, tẩu cảm thấy hắn là người thế nào?”
“Lần đầu tiên ta thấy hắn, không rõ hắn là loại người thế nào nữa, khó mà nói được” Diệp Vũ chột dạ đáp, biết đâu chừng sự thật y như lời nàng nói, hắn đang nhìn nàng ấy, mà không phải là đang nhìn mình.
Hay là do mình tự đa tình, nhưng nàng lại nghĩ đến Thác Bạt Hoằng từng nói lúc ở núi Phượng hoàng phủ Dương Châu, buồn rầu mãi không thôi.
Khoé môi Sở Minh Lượng nở nụ cười ngọt ngào, “Ta cảm thấy, hắn đứng ở bên cạnh thái tử hai nước, chẳng kém cỏi chút nào. Tẩu có phát hiện ra không? Hắn rất giống hoàng huynh đo, trầm ổn chững chạc, cơ trí có lễ, chẳng giống thái tử Tần quốc, nguỵ quốc cuồng vọng tự phụ”
Diệp Vũ sửng sốt, phía trước đi tới một người, quần áo màu xanh ngọc, dáng ngươi cao ngất như ngọn núi, trong ánh hoàng hôn càng nhìn chói mắt.
Thác Bạt Hoằng.
Sở Minh Lượng cũng nhìn thấy, vui sướng tiến lên hai bước, lại dừng lại, thẹn thùng nói, “Huynh thật là Tề vương Nguỵ quốc, Thác Bạt Hoằng sao?”
Thác Bạt Hoằng mỉm cười mắt liếc qua, lần lượt chạm vào mắt Diệp Vũ, lại dừng trên mặt Sở Minh Lượng, “Lúc trước dùng tên giả là công tử Kim, hơi giấu diếm chút, mong công chúa thông cảm cho”
“Không sao, lúc đó ta cũng chẳng phải dùng tên giả đó thôi?” Sở Minh Lượng cười nói, giống như cô gái nhỏ nổi lên xuân tâm nhộn nhạo khó cưỡng.
“Công chúa, Tề vương, ta đi trước chút” Diệp Vũ lập tức xoay người, bước nhanh rời đi. Hắn nhìn theo nàng rời đi, nàng như bị thương hoảng sợ bỏ chạy, đành cười bỏ qua, nói với công chúa, “Công chúa, trưa mai, ta ở trong tửu lâu Tùng Hạc đợi nàng. Không gặp không về”
Sở Minh Lượng gật đầu, mỉm cười ngọt như mía lùi.
“Ta không thể rời thọ yến được lâu, xin đi trước nhé”
Nói chưa dứt, hắn đã vội vã rời đi. Nàng ta nhìn theo hắn chậm rãi đi xa, xoay người lại, kích động trở lại tẩm điện.
Thác Bạt Hoằng đi như bay, cuối cùng cũng đuổi kịp Diệp Vũ, ngón tay phi ra một cây ngân châm bay vụt ra ngoài, đâm vào huyệt ngủ của Trâm Cài. Diệp Vũ phát hiện ra TRâm Cài yếu ớt, kinh hãi ôm lấy nàng ta, kêu lên hai tiếng, đã thấy hắn đi tới, cả giận nói, ‘Ngươi làm nàng ấy hôn mê sao?”
Đại đa số cung nhân đều hầu hạ ở điện Duyên Khánh, bởi vậy, trên đường chẳng thấy một bóng cung nhân nào,lúc này cũng không thấy cấm vệ đi tuần tra.
Hắn ngồi xuống ôm lấy Trâm Cài, “Chỉ hôn mê thôi, không sao”
Nàng đành đi theo hắn, đi vào sườn đông tây có nhiều cây. Hắn đặt Trâm Cài lên bãi cỏ, cũng tự ngồi xuống, cầm tay nàng, kéo mạnh nàng ngồi xuống, “Lâu không thấy, thật ra lại xa lạ quá”
Giọng điệu này xen chút ý cười.
“Ta và ngươi vốn cũng không quen” Nàng tức giận giật tay ra.
“Tốt xấu gì ta cũng đã cứu mạng ngươi, cũng coi như là ân nhân cứu mạng ngươi cơ mà” Lời này của Thác Bạt Hoằng dầy thâm ý.
“Vì sao ngươi cứ ép ta phải khiêu vũ chứ?” Diệp Vũ chất vấn.
“Vậy ta hỏi ngươi” Giọng hắn bất giác lạnh đi năm phần, “Vì sao ngươi lại đưa cho ta cuốn “Thần binh phổ” giả hả”
“Ai bảo là giả?” Nàng nhất quyết không thừa nhận, “Là Thẩm chiêu đưa cho ta, sao ta biết được là thật hay giả, ta lại chưa từng thấy qua thứ đó, lúc ấy ngươi chẳng phải cũng không phân biệt được là giả đó sao? điều này sao lại trách ta chứ?”
Hôm nay trăng sáng trong, toả khắp nhân gian, khiến cho cả vườn ngự uyển ngập tràn màu sữa, giống như dải lụa bạc liễm diễm phiêu diêu, như mộng như ảo. Tuy nơi này bị cây cối chắn lại, nhưng cũng vẫn sáng, ánh trăng soi xuống khuôn mặt tuấn tú của Thác Bạt Hoằng cứ như nhiễm màn sương bạc vậy.
Hắn trịnh trọng hỏi, “Ngươi cam tâm tình nguyện là phi tần của Sở hoàng sao?”
Diệp Vũ nói lạnh lùng, “Đây là chuyện của ta, chẳng liên quan đến ngươi”
Sau đó nàng đỡ TRâm Cài dậy, về điện Trừng Tâm.
Bởi vì trong nội uyển thâm cung này, nàng và Tề vương nguỵ quốc lén lút gặp nhau, thực sự không ổn. Chẳng may bị ai đó thấy chắc gặp không ít chuyện chẳng lành.
Thác Bạt Hoằng không đuổi theo, nhìn nàng một lát rồi cũng xoay người rời đi.
Từ một chô khác có một người vội vã đi tới sở Minh Phong, thấy bóng hắn, thì vội vàng đi chậm lại, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Diệp Vũ đem TRâm Cài giao cho cung nhân, vừa bước vào tẩm điện, thì đã nghe thấy tiếng chân bước đằng sau.
“Bệ hạ:” tim nàng đập nhanh mạnh, nguy hiểm thật, chỉ muộn chút thì cảnh vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy rồi.
“Ngươi và Tề vương Nguỵ quốc có quen biết nhau hả?” Giọng sở Minh Phong khàn đặc, bóp chặt cổ tay nàng, giơ cao lên.
Tẩm điện chỉ có một đèn cung đình duy nhất, trong bóng sáng mờ tối, tia sáng hơi lọt vào con ngươi hắn, đan xen cùng lệ khí, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nàng không biết trả lời thế nào, là thành thật nói ra hay vẫn nên giấu, trong khoảng thời gian ngắn thật không biết làm sao.
Trong mắt hắn cất giấu mãnh thú, hung mãnh như hổ, ác độc như báo, gần như muốn cắn nuốt cả người nàng, “Nếu không, sao chúng cứ nhất quyết bắt ngươi thể hiện tài múa chứ?”
“Ta sao biết được” Diệp Vũ phủ nhận ngay, quyết định giấu diếm, “Bệ hạ muốn biết, thì nên đi hỏi họ thì hơn”
“Ngươi cho là trẫm không biết sao?” Trước mắt Sở Minh Phong thấy thất vọng, vốn khuôn mặt sẵng giọng, giờ đan xen với thật vọng, đau đớn và phẫn hận, “Trẫm cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi nói chi tiết cho trẫm, trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ…Không ngờ ngươi lừa gạt trẫm!”
Một câu cuối cùng, giận không thể tả, như sấm sét đánh xuống ào ào cuồn cuộn.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
4 chương
51 chương
8 chương
78 chương
16 chương
125 chương
31 chương