Bạo Quân Độc Sủng
Chương 129
…
Diệp Vũ không nói, cứ thản nhiên nhìn hắn chăm chú. Quả nhiên TRâm Cài để ý từng tý hành động của nàng rồi bẩm báo với hắn, hắn lo nàng lại trón, nên mới để TRâm Cài giám sát nàng liên tục.
Mặt hắn không đổi, lại hỏi, “Sau đó nàng đi đài quan sát Hồng mai của lầu Tiêu Tương gặp ai hả?”
“Bệ hạ coi ta là cái gì thế? Là đồ chơi sao?’ Cảm xúc nàng phập phồng, khí thế bức người nói, ‘Ta và lâm đại ca tán gẫu vui vẻ, không được sao? Có người bỏ số tiền lớn ra mời ta dạy múa, không được sao? Ngài bảo Trâm Cài nhìn chằm chằm ta, chẳng bằng cứ lấy dây mà trói chặt ta lại đi, rồi giam ta lại trong tẩm phòng, làm kiểu gì cũng không cho đi!”
“nàng thế mà đem nghĩ trẫm tới mức không chịu nổi vậy sao?” Sở Minh Phong áp chế cơn giận.
“Bệ hạ tự tung tự tác cho tới tận bây giờ đúng là thật không chịu nổi rồi!” Lửa giận nàng bùng cháy, lời vừa ra khỏi miệng mới biết là không nên nói.
Đôi mắt hắn hơi co rút lại, lại nhịn, mới áp chế được cơn giận kia; tiếp đó hắn cũng không cởi áo choàng, cứ vậy mà nhảy xuống ao. Nàng trong lúc hắn nhảy xuống thì có phản ứng, lập tức chạy trốn.
Nhưng trong nước khó di chuyển, chỉ mới đi được ha ba bước thì đã bị hắn bắt lại. Hắn ôm lấy nàng, dùng cánh tay sắt ôm chặt lấy nàng. Diệp Vũ không hề giãy dụa, cũng không rõ tâm tư hắn, nhưng lại lo hắn đánh bất ngờ, dù sao trên người cũng không có gì che chắn.
Sở Minh Phong nói nhỏ, “Trẫm cho Trâm Cài đi theo nàng chỉ là không muốn nàng không từ mà biệt, trẫm cũng không có ý nào khác…”
Nàng không tin, “Không thở nổi nữa, buông ra…”
Hắn buông nàng ra, đôi mắt đen sâu toả ra ánh sáng rực rỡ, “Từ thái y nói nàng trúng tình độc, nàng cũng biết chứ?”
Nàng kinh ngạc ngây người, Từ thái y thế mà lợi hại thật! Thế mà lại từ mạch tượng chẩn ra chuyện nàng trúng tình độc chứ! Nếu Sở Minh Phong đã biết, vậy có cần thừa nhận không? Nếu thừa nhận, vậy có cần nhắc tới công tử Kim không?
“Ai hạ tình độc cho nàng vậy? Nói cho trẫm, trẫm bắt hứan giao thuốc giải ra!” Ánh mắt lạnh khốc của hắn khiến người ta thấy không rét mà run.
“Là đại đương gia bang Thiên Thanh” Diệp vũ chỉ có thể bịa chuyện như vậy, cũng không khai ra công tử Kim, còn cần dựa vào hắn giũp đỡ, rời thành Kim Lăng đi, thoát khỏi móng vuốt của bạo quân.
“Bang Thiên Thanh!” Hắn nắm chặt tay rất nhanh, đôi mắt trợn tròn.
“Nhị đương gia bị bắt, đại đương gia biết đại thế đã mất, mới hạ độc cho ta, trả mối hận đó”
Trong lòng Sở MInh Phong đau xót loé lên trong mắt, “TRẫm bảo Từ thái y xem nhiều sách thuốc, cố sức tìm thuốc giải tình độc cho nàng”
Tóm lại là mình liên luỵ nàng chịu nhiều khổ cực như vậy. Nàng hất tay hắn ra, lùi lại sau hai bước, “Bệ hạ sao lại ra cung lúc này chứ?”
Hắn cởi quần áo ẩm ướt, đặt tay lên bên bờ, “Xem tấu chương cả ngày, thấy phiền lòng buồn bực, mới ra cung đi thăm Vũ Nhi chút, nàng đoán không sai, sáng nay phủ Thường Châu tấu, một nhà thanh lâu lại xảy ra án mạng, thủ pháp giết người giống y nhau, cũng để lại mựt nạ quỷ và đoá tường vi”
Nàng bất giác cảm thán, “Hung thủ giết người này rất hung ác! Gần đây đã lan rất nhanh, bộ khoái các châu phủ đang đuổi bắt hung thủ, hung thủ thế mà vẫn còn gây án!”
Sở Minh Phong nghĩ nói, “Hung thủ còn có thể gây án ở phủ Trấn Giang nữa không?”
“Bệ hạ định cho Thẩm chiêu tiếp nhận bốn vụ án mạng này sao ạ?”
“TRẫm đang có ý này, ngày mai sẽ bảo Thẩm Chiêu đi thường Châu một chuyến, tới thanh lâu xảy ra án mạng kia xem thế nào” Hắn bỗng như chợt nhớ tới gì đó, ánh mắt căng thẳng, ‘Thời gian này nàng cũng đừng đi lầu Tiêu Tương nữa”
“Hung thủ giết là kỹ nữ và mệnh quan triều đình, không sao đâu” Diệp Vũ không muốn bị hắn quản thúc, tuy rằng cũng chắc vẫn sẽ tới lầu Tiêu Tương. Bỗng thấy yên tĩnh, lòng nàng bất ổn, thấy hắn lâm vào trầm tư, mới thoáng yên tâm.
Khá trần trụi, đang tắm rửa, cứ như vợ chồng son đã nhiều năm vậy. Giữa Nàng và hắn, có ít khi bình tĩnh, hài hoà như thế. Giờ khắc này nàng cảm thấy thật kỳ diệu.
Im lặng một lúc, Sở Minh Phong mới đi tới trước mặt nàng, khoé miệng mỉm cười, nói giọng mờ ám, “Vũ Nhi, đêm đó nàng tình độc bộc phát, đối trẫm như vậy, trẫm thấy vui sướng vô cùng”
Chẳng biết đã tắm bao lâu, thế mà vẫn nhớ tới đêm bùng lửa lúc đó, tim nàng đập nhanh, lòng bàn tay và hai má nóng bừng lên, hai chân như nhũn ra, ‘Ta lên trước đây”
Hắn nhìn theo bóng nàng rời đi, thưởng thức tấm lưng thon thả như ngọc, đôi mắt nóng cháy. Một lúc sauđôi mắt sâu thẳm như hồ thu kia dần mới tắt lửa.
**
Giữa trưa ngày hôm sau Diệp Vũ đi lầu Tiêu Tương dạy múa. Saukhi dạy xong các động tác múa, nàng đi tìm Lâm TRí Viễn, muốn hắn đàn một khúc nhạc cho nàng nghe, nghe kỹ xem có chỗ nào cần sửa không. Đi được nửa đường, TRâm Cài bỗng đau bụng, đi nhà xí, nàng chậm rãi đi tới, lúc đi qua vườn hoa đào, bỗng cảm thấy là lạ… Phiến cửa sổ kia như không cài, để hơi hé, nàng gần như thấy một cảnh trong phòng khiến người ta sợ hãi.
Theo thường lệ, sau giờ trưa không có khách nào, chỉ có mấy khách quen tìm cô nương biết hát, uống rượu, bởi vậy, hành lang này rất im ắng, không một bóng người. Do dự mãi, cố nén e ngại, nàng đẩy cửa mà vào… Cảnh trước mắt, cố định chân nàng, lòng nàng lạnh băng, nàng gần như không thở nổi.
Dưới khoảng vườn đào rộng mở, trong phòng có hai dải lụa trắng, phân biệt rõ là một nam một nữ, trần truồng treo lên, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nam là khách làng chơi, nữ là hoa khôi Ngọc Tú kế cận sau Lăng vô Hương của lầu Tiêu Tương. CẢ hai đều bị treo lên giữa không trung, trông thật doạ người! Hung thủ giết người đó thế mà dám gây án ở lầu Tiêu Tương!
Mãi một lúc sau nàng mới khôi phục lại bình thường. Nàng nhìn lên bàn tròn xem, trên bàn có rượu và đồ ăn, rõ ràng, trước khi hai người chết đang uống rượu. Ngoài lần đó ra, còn ló ra mặt nạ quỷ và đoá hoa tường vi nữa.
Nàng rút cây trâm trên búi tóc, thử độc trong bầu rượu. Ngân châm biến đen, trong rượu có độc. Nàng lại cầm lấy mặt nạ quỷ và đoá tường vi, nhìn kỹ. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chân hỗn loạn, Diệp Vũ theo bản năng thả mặt nạ quỷ và đoá tường vi xuống, do kinh hoảng quá độ, nàng thả không chuẩn, đoá tường vi rơi trên mặt đất, nàng đành phải nhặt lên.
Đúng lúc đó, nàng thấy ở ngoài cửa có nhiều người đứng, ở giữa là Lãnh Tiêu Tương.
“Dĩ Lãnh, ta vừa tới trước dì một chút” Lòng nàng gần như sắp nhảy vọt ra, đây có thể nói là có lấy nước cũng tẩy không sạch không?
“Sao ngươi lại ở trong này hả?” Lãnh Tiêu Tương đứng ở cửa liếc mắt nhìn thấy ở giữa không trung treo lủng lẳng hai người, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch lại.
“Lúc ta đi qua nơi này, thấy qua cửa sổ trong phòng có chút cổ quái, mới tiến vào xem, thì đã thấy cảnh như vậy rồi”
“Đi báo quan nhanh lên” Lãnh Tiêu Tương sai tiểu nhị gỡ người chết xuống.
“Đừng!” Diệp Vũ ngăn lại, cố lấy kiến thức phá án giải thích, “trong phòng này là hiện trường hung thủ gây án, muốn giữ nguyên hình dạng gây án thì phải đợi quan phủ và khám nghiệm tử thi tới đây xử lý ạ”
Lãnh Tiêu Tương không nói gì, sai người hầu canh giữ ở cửa, sau đó bước đi, những người khác ai cũng sợ hãi, như chim sợ thú chạy tan tác.
Diệp Vũ cũng đi ngay đỡ bị kẻ khác hoài nghi. Lúc quan phủ đến, nàng đã về biệt quán, tri phủ phủ Kim Lăng Hà đại nhân tự mình tới hỏi, nàng trả lời chi tiết.
Hà đại nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Thẩm phu nhân, bản phủ biết người là Nhị phu nhân Thẩm đại nhân, nhưng lầu Tiêu Tương có không ít người thấy một mình người ở chỗ gây án, tay cầm đoá tường vi. Bản phủ tin tưởng Thẩm phu nhân là người trong sạch, nhưng y theo luật lệ Đại Sở, Thẩm phu nhân là kẻ hiềm nghi giết người, xin mời Thẩm phu nhân tới nha phủ một chuyến”
Trâm CÀi quát, “To gan! Phu nhân nhà ta sao có thể đi theo người tới phủ nha chứ hả? Ta có thể làm chứng cho phu nhân, ta vẫn ở cùng một chỗ với phu nhân, sau đó ta lại đi nhà xí, phu nhân đi một mình, mới phát hiện ra án mạng tại lầu Tiêu Tương. Chỉ trong thời gian ngắn, sao phu nhân lại giết người được chứ?”
“Bản phủ cũng không nói Thẩm phu nhân giết người, cô nương đừng có nói là thả người nữa?” Hà đại nhân cười khẽ, “Theo lời cô nương nói, sau khi cô nương rời Thẩm phu nhân đi, Thẩm phu nhân chỉ còn một mình, vậy trong khoảng thời gian này, Thẩm phu nhân gây án giết người, cũng không phải không có khả năng”
“Ngươi già mồm cãi láo!” Trâm Cài nóng nảy.
“Thân chính không sợ tà, Thẩm phu nhân vẫn nên đi cùng bản phủ tới phủ nha một chuyến đi”
“Không được!” TRâm Cài tức giận hét to, “Phu nhân được thái hậu sủng ái, ngày nào phu nhân cũng phải tiến cung để bồi. Nếu thái hậu không thấy phu nhân đâu, phượng nhan giận dữ, ngươi có chịu nổi không?”
Diệp Vũ trấn an nói, “Đừng tức giận, ta sẽ đi nha phủ một chuyến. HÀ đại nhân, ta không giết người, cũng không phải hung thủ, ta sẽ đi nha phủ hỗ trợ điều tra”
Hà đại nhân gật đầu, “Vân là Thẩm phu nhân hiểu rõ”
TRâm CÀi kéo nàng sang một bên, hạ giọng bảo, “Hoàng quý phi, thân phận người như thế, sao lại bị coi là kẻ giết người rồi đi tới nha phủ chứ? Người đi thật, nô tỳ biết bẩm báo sao với bệ hạ đây?”
Diệp Vũ vỗ nhẹ tay nàng, “Yên tâm đi, hết thảy đã có ta cả”
***
Hà đại nhân cũng chưa thăng đường thẩm án ngay, bởi vậy Diệp Vũ bị nhốt tại nhà tù. Lần thứ hai vào tù, thật đúng là cảm khái vạn lần. Nàng nhớ tới mùa đông năm trước trai qua hai ba ngày trong đại lao hoàng cung, Sở Minh Phong đã mạnh mẽ biến phòng giam thành động phòng, còn giờ hắn cứu mình thế nào đây?
Sở dĩ tự nguyện tới đại lao của phủ nha Kim Lăng, hắn không phải không biết đại lao đó.
Chẳng bao lâu, nhóm Thiến Hề, Lãnh Tiêu Tương và Lâm TRí Viễn tới thăm nàng, an ủi nàng, bảo Thẩm Chiêu sẽ về gấp để cứu nàng ra.
“Sao cô lại có thể tới nơi gây án chứ?” Lâm Trí Viễn ưu sầu hỏi.
“Có lẽ là trúng mục tiêu nhất định đi” Nàng vẫn cảm thấy bị liên luỵ vào, nhìn có vẻ ngẫu nhiên mà không phải là ngẫu nhiên. Lúc họ gần đi, nàng nói với Lãnh Tiêu Tương, bao cả đài Hồng mai ba ngày, nếu có ai hỏi, thì bảo là nàng bao.
Tuy Lãnh Tiêu Tương cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Trời tối rất nhanh, cai ngục mang đồ ăn khó ăn vào, nàng hơi đói, cũng chẳng muốn ăn, đơn giản không ăn.
Nhà tù tràn ngập mùi tanh hôi, mùi hôi thối bốc lên, còn khó ngửi hơn cả đại lao trong cung, ngồi lâu chút đã cảm thấy khó thở rồi. Nhưng nàng cũng chỉ cố chịu đựng.
Khí lạnh bức người, suốt ngày không thấy ánh mặt trời cả đại lao tràn ngập không khí ẩm ướt, chui vào da thịt, càng cảm thấy lạnh băng. Nàng ôm chặt lấy mình, cuộn tròn lại, vừa phát run vừa mê man.
Ngủ không say, nửa tỉnh nửa mộng, nàng hình như trông thấy giữa không trung có treo một nam một nữ, hai mắt chảy máu, lưỡi thè ra, cả người chân tay trần truồng, chết rất thảm trông rất doạ người…. Bỗn họ từ trên không trung lao xuống, hướng tới nàng, thò hai tay ra như sắp bóp cổ nàng vậy….Bừng tỉnh lại, nàng thở gấp kịch liệt, tim đập bình bịch. Đúng lúc này bên ngoài có mấy tiếng động truyền tới, có vài người tiến vào.
Diệp Vũ ngước mắt lên nhìn, cai ngục đi đầu dẫn Tống Vân và Trâm Cài đi tới, mở xích sắt nhà tù ra.
“Hà đại nhân đã nói rồi, Tống công công được thái hậu bảo tới nhận người, ngài có thể mang Thẩm phu nhân đi lúc nào cũng được” Cai ngục nói nịnh nọt.
“Làm phiền rồi” Tống Vân nói lạnh lùng.
Trâm CÀi tiêế vào, đỡ Diệp Vũ dậy, “Phu nhân, nô tỳ và Tống công công tới đón ngài”
Nàng nói kiên quyết, “Án này vẫn còn chưa thẩm vấn,ầt không thể đi được”
Tống Vân khổ sở khuyên, “Phu nhân, nhà tù này không thể ở, chẳng may có con chuột, lại sốt cao nữa thì sao? Phu nhân cũng đừng làm khó nô tài nữa, theo nô tài đi thôi”
Họ phụng lệnh Sở Minh Phong tới đón nàng về, nàng không đi, bọn họ sẽ quyết không từ bỏ. Diệp Vũ theo họ ra khỏi tù, lên xe ngựa. Trong xe tối om, nàng nghĩ là không có ai, thế nào mà vừa nghĩ tới lúc nàng lên xe, đã bị người khác nắm được tay, ngã thẳng vào lòng người đó, bị hắn ôm chặt. Hắn ôm rất chặt, ép tới mức xương cốt nàng hơi đau.
Cho dù không thấy rõ mặt hắn lắm, nàng cũng biết là Sở Minh Phong. Trên người hắn có mùi long tiên hương là độc nhất vô nhị, rất dễ phân biệt.
“Trẫm sợ nhất là nàng vào tù” Giọng sở Minh phong có tình ý triền miên rõ ràng.
“Cũng chẳng có ai cố ý thả chuột cắn ta đâu’ Diệp Vũ dịnh ngồi sang bên, thử hai lần hắn cũng không buông tay.
“Tên quan kia thế mà dám coi nàng là nghi phạm giết người, trẫm thấy hắn làm quan thế này không yên nữa rồi” Tiếng nói hắn đầy khí phách.
“Ta lại cảm thấy, Hà đại nhân làm vậy cũng rất nghiêm cẩn, không phải chỉ nghi một nghi phạm, không sai. Hơn nữa, ông không sợ cường quyền, không e ngại với thân phận của ta, là một vị quan tốt hiếm có”
“Theo như lời nàng, trẫm cần phải khen ngợi hắn hả?”
“Ta chỉ ăn ngay nói thật”
Không đẩy hắn ra được, tạm thời án binh bất dộng. Diệp Vũ âm thầm suy nghĩ, cùng hợp tác với công tử Kim, có lẽ nên gọi là bảo hổ lột da, có lẽ hắn thật sự có thể trợ giúp mình một tay, giúp mình rời thành Kim Lăng. Chỉ là nàng biết tìm “Thần binh Phổ” quý giá ở đâu đây?
Nàng nói chậm rãi, “Bệ hạ, ta đã xem qua hiện trường hung án, người chết ở lầu Tiêu Tương hẳn là trúng độc chết, nhưng nhìn bề ngoài thi thể thì thấy họ không có dấu hiệu trúng độc, còn phải đợi kết quả khán nghiệm tử thi xem thực hư ra sao nữa”
Sở Minh Phong hỏi, “Nàng tới hiện trường làm cái gì? Không sợ sao?”
Nàng giải thích nói, “Ta đi quan hiện trường hung án, từ cửa sổ thấy trong phngf có người đang lắc lư giữa không trung, lòng nổi lên tò mò mới tiến vào xem”
Tim hắn như nhảy vọt lên, “Nàng không sợ hung thủ vẫn còn chưa đi, cũng giết cả nàng hay sao?”
“Nếu quả thật là thế, thì phải trúng mục tiêu nhất định rồi”
“Sau này không được mạo hiểm vậy nữa!” Tay hắn đột nhiên tăng mạnh lên.
Nàng không nói, vẫn không đẩy được tường đồng vách sắt này, đành thôi, dù sao cũng sắp tới biệt quán rồi.
Sở MInh Phong bảo, “Trẫm nhận được bản tấu, người chết là hoa khôi lầu Tiêu Tương, nhưng nam tử lại không phải là mệnh quan triều dình mà là phú thương Lý thị”
Diệp Vũ chợt thấy kỳ lạ, suy nghĩ nói, “Vì sao vụ án này lại không giống ba vụ trước nhỉ? Đúng vậy, người chết của ba vụ trước đã tra rõ người chết chưa?”
“Thẩm Chiêu vẫn chưa truyền tấu” Hắn cau mày, “Trẫm nghe nói, lầu tiêu Tương có không ít người nhìn thấy nàng ở hiện trường hung án”
“Đúng” trong lòng nàng bỗng loé lên chút nghi hoặc, “Ta phát hiện ra án mạng, vào phòng coi, chẳng bao lâu, đám người Lãnh Tiêu Tương đã đuổi tới. Nói vậy, hẳn là có người tới trước phát hiện ra án mạng, nếu không họ cũng sẽ không cùng nhau tới vườn hoa đâu”
“Người đó là kẻ thứ nhất phát hiện ra án mạng, là ai vậy?” Sở Minh Phong cũng hiểu được điểm đáng cân nhắc này.
“Ta cũng không biết, lúc án này bắt đầu, ta đã đưa ra điểm đáng ngờ này rồi”
“Vũ Nhi, trẫm cảm thấy nàng….sâu không lường được” Trong ánh sáng mờ mờ trên xe ngựa, nhìn không thấy rõ mặt nhau, hắn chỉ có thể tưởng tượng ra mặt mày nàng như vẽ, ngồi ngoan ngoãn ở trong lòng mình như một con mèo cái.
Diệp Vũ lảnh tránh, ‘Ta vẫn nên ngồi ở bên cạnh”
Băng cơ ngọc cốt trong ngực, hắn khó mà kiềm chế nổi tình triều đang dâng lên, nói khàn khàn, “Nhanh thôi, cũng không lâu đâu” Nàng vẫn giãy dụa, rồi đột nhiên cơn ngứa ngáy quen thuộc bắt đầu bốc lên từ đầu ngón tay ngón chân, trong nháy mắt lan toả khắp toàn thân. Nàng nắm chặt tay, khắc chế cơn xúc dộng, cắn chặt môi, chân tay run run…
Công tử Kim, ngươi thế mà dám lại thúc cho tình độc phát ra! Sở Minh Phong thấy nàng khác thường, “Vũ Nhi, sao thế?”
Khớp hàm nàng rung lên, “Tình độc….phát tác…”
Hắn chấn động toàn thân, tim đập nhanh hơn, “Nhanh thôi, nhẫn nại một chút nữa đi”
“Đau quá…” Nàng cất giọng khàn khàn, mồ hôi chảy ra, cuộn tròn mình trong lòng hắn.
“Giống lần trước sao?” Hắn nhớ tới lần trước hắn và nàng cùng trải qua trận bốc lửa, hoan ái triền miên, mới giải được tình độc của nàng. Diệp Vũ gật đầu, cơn đau ngứa đan xen, như bị hai lần tra tấn vậy, xé rách thân thể, tim nàng, nhốt nàng vào tận mười tán tầng địa ngục vậy.
Không rõ là muốn nàng giải dộc nhiều hay ít, hay là tưởng niệm tới thân thể nàng hơn, Sở Minh Phong cởi vạt áo nàng ra, cời từng lớp từng lớp quần áo. Nàng không ngăn lại, coi như tiếp nhận chuyện thật này, tách chân ra ngồi trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn… Hắn vục đầu vào hôn lấy nụ hoa nở rộ tình dục kia, mút, cắn cắn… Bất giác một dòng nước mát chảy từ bộ ngực lan toả ra toàn thân, kích thích thần kinh của nàng… Loại khát khô cổ này hình như không giảm đi mà lại càng ngày càng nặng hơn, cắn nát lòng nàng…
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tống Vân định nhấc màn xe lên, Trâm Cài đè cổ tay ông lại, hơi bĩu môi. Trong toa xe truyền ra tiếng âm thanh nghẹn họng, có thể nghĩ, hai người trong xe bắt đầu động tình. Họ và phu xe xuống xe, đứng đợitrong gió lạnh, không nhìn chiếc xe ngựa rung rung kia.
Trong bóng tối, Diệp Vũ trần trụi toàn thân ngọc toả ra ánh sáng mềm mại nhu hoà, cứ như là một mỹ nhân được đúc bằng ngọc vậy. Còn Sở Minh Phong lại càng giống một nghệ nhân có kỹ thuật tài tình, đang hết sức chăm chú tạo hình cho mỹ ngọc này.
“Trẫm ôm nàng đi vào, cố nhịn một lát nữa nhé, được không?” Hắn hỏi giọng khàn khàn.
“Vâng” Nàng thì thào đáp lại.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
4 chương
51 chương
8 chương
78 chương
16 chương
125 chương
31 chương