Từ đó về sau, Lý Cảnh Hành cả ngày chăm sóc Nguyên Dương, mới cọ một cái đã lên súng cướp cò còn vô tội nhìn Nguyên Dương, cậu không thể chịu nổi ánh mắt như vậy đành phải tuỳ ý để hắn xằng bậy. Mọi nơi trong nhà đều khiến Lý Cảnh Hành làm nơi động dục, trên ghế sô pha, nhà bếp, phòng tắm đều có dầu bôi trơn và bao cao su nhưng vẫn không thường không dùng bao cao su vì Lý Cảnh Hành thích nhìn tinh dịch đặc sệt dâm mỹ chảy ra từ hai lỗ trước và sau Nguyên Dương. Ngày nào Nguyên Dương bị Lý Cảnh Hành hung hăng yêu thương nhưng cậu không biết rằng mỗi lần nhìn thấy cậu cười, bụng dưới của Lý Cảnh Hành luôn nóng rực bởi vì ánh mắt Nguyên Dương như đang câu dẫn hắn. Hai người cứ thế sống cùng nhau nháy mắt liền đã đến Tết âm lịch. Mỗi hộ gia đình đều treo các đồ trang trí màu đỏ: giấy dán tường màu đỏ, đèn lồng đỏ, quần áo mới màu đỏ. Khuôn mặt ai cũng tràn ngập nụ cười hạnh phúc đón chờ năm mới. Nguyên Dương cùng Lý Cảnh Hành đến trung tâm thương mại mua rất nhiều hàng hóa và đồ trang trí cho năm mới nhưng hắn nhận thấy rằng trong mắt đối phương luôn ẩn một tia cô đơn Tầng hai là nơi mua quần áo, Lý Cảnh Hành kéo Nguyên Dương lên tầng hai mua quần áo nhưng cậu không muốn và cảm thấy quần áo của mình đã đủ mặc rồi. Lý Cảnh Hành nói: “Vậy thì em giúp anh chọn quần áo, được không?” Nguyên Dương mím môi đồng ý. Lý Cảnh Hành nắm tay Nguyên Dương bước vào một cửa hàng, nhân viên đi ra khỏi quầy với nụ cười tươm tất: “Ngài muốn mua gì? Chúng tôi có nhiều kiểu dáng đáp ứng cho nhu cầu của ngài.” Lý Cảnh Hành nhìn thấy Nguyên Dương có chút lo lắng, nói: “Trước đi xem một chút.” Vẻ mặt Nguyên Dương giãn ra một chút sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh, anh muốn mua cái gì?” Lý Cảnh Hành nói: “Áo len.” Nguyên Dương tập trung lựa chọn áo len chăm chú nhìn quần áo mím miệng như có đang tự hỏi, Lý Cảnh Hành nhìn bộ dạng cậu như vậy khóe miệng cong lên. Nguyên Dương chọn một chiếc áo len sọc đỏ trắng rồi nói: “Còn cái này thì sao? Màu đỏ hợp với không khí Tết.” Lý Cảnh Hành tự nhiên nói được, hỏi nhân viên: “Có kích thước nhỏ hơn cái này không?” Nhân viên nói có sau đó lấy ra một chiếc áo len nhỏ hơn một cỡ, Nguyên Dương nghĩ rằng Lý Cảnh Hành định mặc thử nên nói nhỏ: “Tiên sinh, cái đó nhỏ quá.” Lý Cảnh Hành cầm lấy cái áo, nói: “Nhưng anh nghĩ em mặc nó đẹp hơn, em mặc cho anh xem.” Nguyên Dương xua tay muốn từ chối, nhân viên cười nói: “Chiếc áo len này rất hợp với ngài. Nhìn ngài rất trắng. Ngài có thể thử chúng tôi không ngại.” Nguyên Dương bị hai người thuyết phục đành phải vào phòng thử đồ, trông rất đẹp, cô nhân viên khen ngợi: “Rất đẹp, cái áo len này rất hợp với ngài.” Lý Cảnh Hành trong mắt hiện lên ý cười: “Gói cái này lại.” Nguyên Dương vào phòng thử đồ rồi thay quần áo sau đó bước ra khẽ kéo Lý Cảnh Hành: “Em thấy cái đó đắt quá. Đừng lãng phí tiền của anh như thế.” Nhưng Lý Cảnh Hành không nghe trái lại còn cười hỏi: “Vậy thì năm mới Nguyên Nguyên sẽ về nhà với anh chứ?” Nguyên Dương kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Hành: “Cái gì, ý của anh là?” Lý Cảnh Hành hỏi: “Nguyên Nguyên không muốn về nhà với anh sao?” Hắn nhận thấy ánh mắt Nguyên Dương ghen tị khi nhìn những gia đình mua đồ mừng năm mới vì vậy quyết định đưa Nguyên Dương về nhà đón Tết. Một mặt muốn cho đối phương yên tâm một mặt không muốn bé con đón năm mới một mình. Nguyên Dương bất lực nhìn Lý Cảnh Hành: “Muốn a… Nhưng hai bác đồng ý sao?” Nguyên Dương trong lòng vừa mừng vừa lo lại có chút chột dạ sợ rằng mình sẽ không được bố mẹ chồng đón nhận hơn nữa mẹ của Lý Cảnh Hành đã yêu cầu cậu đến làm bảo mẫu chứ không nói để cậu làm bạn trai của Lý Cảnh Hành. Lý Cảnh Hành nói: “Bọn họ sẽ đồng ý.” Nguyên Dương lại hỏi: “Vậy họ thích quà gì, em nên mặc quần áo gì?” Lý Cảnh Hành nói: “Mẹ anh thích dáng vẻ bình thường của em đúng không? Bằng không sao lại để em làm bảo mẫu chăm sóc anh?” Nguyên Dương hỏi thêm một số câu hỏi hắn cũng kiên nhẫn trả lời hết. Nguyên Dương về đến nhà còn đang lo lắng cuối cùng Lý Cảnh Hành ôm hắn vào lòng hôn lên mắt mới không hỏi nữa. Còn vài ngày nữa là đến tối giao thừa, công ty của Lý Cảnh Hành cũng bắt đầu nghỉ lễ nên hắn có thể ở nhà cả ngày. Vào buổi tối, mẹ hắn ân cần gọi điện: “Cảnh Hành, khi nào con về?” “Đêm 30.” “Ồ, ba con đã bắt được vài con cá cách đây vài ngày. Năm mới ăn cá.” Nguyên Dương khi lớn cũng rất hiếm khi trở về thăm gia đình dì mặc dù dì đối xử rất tốt nhưng không thể tránh khỏi cảm giác xa cách, chính mình cũng sợ làm phiền thế là mỗi năm đều gửi tiền chu cấp về. “Mẹ, con muốn nói.” Bà Vương có chút kỳ lạ: “Nói đi.” “Con muốn đưa Nguyên Dương về nhà.” “Nguyên Dương? Có phải là bảo mẫu mà mẹ giới thiệu tới không? Ồ, được. Năm nay tiểu Nguyên không về nhà sao? Thật đáng thương, hỏi cậu ấy thích ăn gì. Mẹ sẽ làm thêm vài món.” “Không. Mẹ, Nguyên Dương là bạn trai con đưa về.” Bên kia im lặng trong vài phút ngay khi Lý Cảnh Hành nghĩ mẹ hắn đã cúp điện thoại, mẹ mới nói: “Con trai, con thực sự thích Nguyên Dương sao? Nguyên Dương là con trai. Mẹ có thể tiếp thu nhưng khả năng của ba con tiếp thu hơi khó.” “Mẹ, không sao, con rất nghiêm túc.” Cũng như cách lần trước Lý Cảnh Hành nói chuyện chính mình muốn xây dựng sự nghiệp. “Ừm … Mẹ hiểu.” “Cảm ơn mẹ.” Lý Cảnh Hành biết mẹ sẽ thuyết phục ba. Sau đó liền cúp máy. Nguyên Dương vừa nấu đồ ăn dọn lên bàn cười gọi Lý Cảnh Hành ăn cơm. Trong mắt hắn hiện lên vẻ ôn nhu hiền hoà..