Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
“Khai Thiên Thần Phủ ở trong tay Bàn Cổ đại thần có thể chém ra hỗn độn, khai thiên tích địa, còn ở trong tay ngươi, cả một tòa Hoa Sơn nho nhỏ cũng không chém ra được, làm sao có thể chém pháp bảo tiên thiên Linh Lung Tháp hả? Không biết tự lượng sức mình.” Lời nói của Đế Quân dẫn tới tiếng cười khe khẽ của mọi người.
“Ngươi!” Trầm Hương bị Đế Quân nói tức giận ngập đầu, nhưng lại không có chỗ trút, chỉ có thể phì phò trừng mắt căm tức nhìn y.
” Bản quân nói sai rồi sao?” Đế Quân cất bước về phía trước, lấy ưu thế chiều cao áp bách nó, “Tưởng là lấy được Khai Thiên Thần Phủ, thì ngươi liền vô địch sao? Muốn văn không có muốn võ không xong, còn dám dẫn người náo loạn Thiên Đình chơi trò bức cung? Nói cái gì người khác không quản sự sống chết của tam giới, ngươi muốn quản? Vì một cái mẫu thân tự gả cho phàm nhân, phá lò luyện đan sửa sổ sinh tử, còn thả chạy vô số ác quỷ, khiến cho nhân gian thây chất đầy đất, dùng trăm nghìn vạn tính mạng con người đổi lấy một mình mẫu thân ngươi, đây là quản trong miệng ngươi sao? Đây là thiện của ngươi?”
“Ta không có!” Mỗi một câu nói của Đế Quân đều như đánh vào trong lòng Trầm Hương, câu sau còn nặng hơn câu trước, Khai Thiên Thần Phủ trong tay càng lúc càng nặng, nặng đến gần như không cầm nổi.
” Có hay không lòng ngươi lòng biết rõ.” Đế Quân liếc ngang nó một cái, liền không để ý đến nữa, chỉ xoay người nhìn về phía Ngọc Đế, “Bệ hạ mặc dù nhân từ, nhưng loại tiểu nhân này là quản giáo không được, vẫn nên sớm ngày hủy pháp lực của nó, lóc căn cốt nó, khiến nó không cách nào làm xằng làm bậy nữa mới tốt.”
“Trầm Hương không phải như ngươi nói đâu, Khai Thiên Thần Phủ chỉ có người chân chính quan tâm đến tam giới, nắm giữ pháp lực nhân từ mới có thể sử dụng, Trầm Hương có thể cầm được, liền chứng tỏ hắn là thật sự quan tâm đến tam giới.” Đinh Hương vất vả lắm mới bình tĩnh lại nghe thấy có người nói người trong lòng mình như vậy, đương nhiên không thể nén giận, đẩy Ngao Xuân ra chen lên, đại nghĩa lẫm liệt sóng hàng với Đế Quân nói.
“Pháp lực Nhân từ?!” Đế Quân giống như nghe được truyện cười buồn cười nhất, lần đầu tiên ngay trước mặt chúng tiên tùy ý cười to, không chỉ có y, nhóm tiên gia Ngọc Đế Vương Mẫu cũng mang dáng vẻ nhịn cười muốn cười mà không được cười.
“Ngươi, ngươi cười cái gì?” Đinh Hương bất an hỏi.
“Ai nói với ngươi pháp lực cũng phân biệt nhân từ không nhân từ? Tiểu cô nương, ngươi bị lừa rồi.” Đế Quân tâm tình tốt, cũng không so đo Đinh Hương vô lễ, cười hỏi.
“Có gì sai chứ? Bảo Liên đăng không phải cũng là chỉ người có pháp lực nhân từ mới có thể sử dụng sao?” Đinh Hương nghi ngờ nói.
Không chỉ nàng, ngay cả Trầm Hương vốn đang rũ đầu chán nản và Ngao Xuân cũng không tự chủ được nhìn về phía Đế Quân, hy vọng có thể có được đáp án.
Chỉ có Trư Bát Giới, Ngưu ma vương và Thiết phiến công chúa là yên tĩnh đề phòng, tùy thời hành động, tìm kiếm phương pháp rời đi.
Mặc dù cái này gần như có thể nói là mơ mộng hão huyền.
“Bất luận là tiên phật ma yêu quỷ, pháp lực chưa bao giờ phân thiện ác, chỉ chú trọng có thuần khiết hay không, tiên phật dù rằng tu hành không dễ, nhưng pháp lực thuần khiết, còn ma yêu quỷ công hiệu nhanh tu hành dễ, nhưng lại vô cùng tạp nham, mà con người nếu tu luyện một loại thuộc tính riêng trong đó đương nhiên biến chuyển.”
“Pháp lực càng tinh khiết thì càng cường đại, cũng càng đến gần với thiên đạo, chỉ có minh bạch quy luật của thiên đạo, ngươi mới có thể càng cường đại hơn, đây là một vòng tuần hoàn lương tính. Ngược lại, nếu pháp lực tạp nham, mặc dù có thể cường đại nhất thời, nhưng không thể lâu dài, càng cường đại càng khiến thiên đạo bất dung, khi ngươi đến một cảnh giới nhất định, thiên kiếp sẽ giáng xuống chém ngươi hồn bay phách tán.”
“Vậy, vậy thì có liên quan gì đến pháp lực nhân từ?” Đinh Hương bị Đế Quân nói vòng vo hồ đồ.
“Ý tứ chính là, pháp lực của Trầm Hương là do ăn tiên đan mà ra, bên trong là thiên địa linh khí thuần khiết nhất, Khai Thiên Thần Phủ đương nhiên sẽ cho nó sử dụng, không liên quan gì đến nó có nhân từ hay không.” Thật ra Đế Quân còn một điều chứ nói, Khai Thiên Thần Phủ trong tay Trầm Hương ngoại trừ sắc bén một chút ra thì phần lớn uy lực không phát huy được, hiển nhiên chủ yếu là nó cũng không nhận Trầm Hương, còn Trầm Hương thì không có khả năng có thể luyện hóa nó, càng khỏi nói nếu không có “ai đó” đang âm thầm động tay động chân, Trầm Hương cả cầm cũng không cầm nổi, nghĩ tới đây, Đế Quân hơi liếc về phía “ai đó” vẫn luôn im lặng, thấy hắn vẫn như cũ làm thinh cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao hộ trước mặt Ngọc Đế Vương Mẫu, trong mắt hiện lên ý cười.
Đám người Đinh Hương bị lời nói của Đế Quân phân vân bất định, hiển nhiên là tin vài phần, “Vậy tam quan mà Trầm Hương trải qua là chuyện gì? Nếu không phải hắn chịu đựng được khảo nghiệm, đem lòng bác ái đến hòa tan sự lạnh lùng trong nhân thế, thắng thần lạnh lùng, chống lại mê hoặc của thần mê hoặc, cuối cùng dùng máu tươi của mình đổi lấy hàng ngàn hàng vạn người sinh, thắng thần hy sinh, hắn căn bản không lấy được Khai Thiên Thần Phủ, việc này thì nói thế nào?”
“Ngươi cho rằng thần khí là thứ đồ chơi muốn lấy thì lấy sao? Không có chút phòng hộ thì coi như là thần khí sao? Đây là Khai Thiên Thần Phủ khảo nghiệm nó, nó không qua được thì sẽ bị sức mạnh của Khai Thiên Thần Phủ cắn nuốt, qua được thì chỉ mới có tư cách cầm nó, nếu là Khai Thiên Thần Phủ nhận nó làm chủ, ngươi cho là nó bây giờ cả Hoa Sơn cũng chém không ra, ngược lại chạy đi ám toán Dương Tiễn?” Đế Quân cười khinh thường, “Nếu thật sự là pháp lực nhân từ, Khai Thiên Thần Phủ sẽ để cho nó làm loại chuyện này sao?”
“Ta không có ám toán hắn, là Dương Tiễn ám toán Tôn Ngộ Không, ta chỉ thay hắn báo thù.”
Đế Quân hỏi: “Tôn Ngộ Không nói với ngươi là Dương Tiễn ám toán hắn?”
“Đại sư huynh chưa nói, là Lão Trư ta đây tận mắt nhìn thấy, chính là Dương Tiễn trọng thương đại sư huynh, còn hủy Hoa Quả sơn của hắn, khiến đám hầu tử hầu tôn kẻ chết kẻ chạy.” Trư Bát Giới lớn tiếng nói.
“Tận mắt nhìn thấy?” Đế Quân liếc hắn một cái, lại gọi: “Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ đâu?”
“Có tiểu thần.” Hai thần tiên hình thù kỳ quái từ trong thiên binh thiên tướng chui ra, quỳ gối trước mặt Đế Quân, bọn họ một người tai to như quạt hương bồ, một người mắt to như mắt bò.
“Đem chuyện trên Hoa Quả sơn nói cho bọn chúng nghe.”
“Vâng.”
Vì vậy Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ mỗi người một câu đem chuyện Hoa Quả sơn phát sinh thiên kiếp phạm vi lớn, Tôn Ngộ Không vì cứu hầu tử hầu tôn dùng sức một mình chống lại thiên kiếp, lại không thành công, bị chém thành trọng thương nói ra. Về chuyện Dương Tiễn âm thầm giúp đỡ, bọn họ lại không hề đề cập tới, dù sao bọn họ đã từng bại trong tay Dương Tiễn, bây giờ lại đang làm việc dưới trướng hắn, làm thuộc hạ, phải biết mở một con mắt nhắm một con với chuyện của cấp trên, xem như không nhìn thấy.
Cuối cùng bọn họ còn nghi ngờ nói: “Sức mạnh của thiên kiếp các ngươi không biết, Bồ Tát cũng nên biết, sao lại không nói rõ ràng với các ngươi nhỉ?”
Lần này tất cả mọi người đều câm họng, bọn Trầm Hương dù không muốn tin lời Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ nói, nhưng lại không thể không tin, Trư Bát Giới cũng từng thành công trải qua thiên kiếp, lúc đó chỉ nóng lòng sư huynh bị thương ra sao, không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại quả thực đúng như bọn họ nói.
Chỉ là Quan Âm biết rõ lại không hề nhắc tới một chữ, lại là vì sao? Nàng đến tột cùng là có ý gì? Toàn bộ thần tiên đều suy tư về vấn đề này, có không ít người tâm tư kín đáo đã nghĩ đến Phật môn muốn nhìn Thiên Đình cùng bọn Trầm Hương trai cò đánh nhau, để được ngư ông đắc lợi.
Xem ra, Phật môn dã tâm không nhỏ a! Không thể không phòng.
Mấy người nắm quyền âm thầm trao đổi ánh mắt, truyền đi tin tức vô thanh.
“Chỉ mới nghe lời nói phiến diện đã động thủ với trưởng bối, ngươi cả đạo lý làm người cũng chưa hiểu rõ, còn nói gì nhân từ, buồn cười.”
“Ngươi!” Trầm Hương bị nói đến mức xấu hổ đầy mặt, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
“Ngươi không phải là muốn cứu mẫu thân sao? Không bằng chúng ta tới đánh cược một trận thì thế nào?” Đế Quân đột nhiên hứng thú lên.
Vương Mẫu nghe Đế Quân nói, không có ý phản đối, chỉ tò mò nhìn bọn họ, dù sao thì Thiên điều mới sắp xuất ra, có thả Tam Thánh Mẫu hay không với nàng mà nói cũng không khác lắm, hơn nữa nàng tin tưởng ca ca nhất định sẽ không làm chuyện khiến nàng khó xử.
“Đánh cược gì? Cược thế nào?”
Đế Quân chỉ chỉ búa trong tay nó, “Cược xem Khai Thiên Thần Phủ này có thể chém ra Hoa Sơn không thì sao?”
Tay cầm búa của Trầm Hương siết chặt, “Nói rõ ràng.”
“Không phải là ngươi không tin mình không làm được sao? Vậy thì đưa búa của ngươi cho những người khác, xem hắn có thể chém ra Hoa Sơn hay không? Thế nào?” Đế Quân cho rằng, muốn đả kích một người, phương pháp tốt nhất là triệt để chặt đứt toàn bộ kiêu ngạo của hắn, Trầm Hương không phải cho rằng mình rất lợi hại sao? Vậy y sẽ cho nó minh bạch, nó căn bản chẳng là cái gì cả!
“Pháp lực của ngươi cao cường như vậy, có Khai Thiên Thần Phủ hay không đều có thể chém ra Hoa Sơn, Trầm Hương, không thể đáp ứng y!” Trư Bát Giới tưởng Đế Quân muốn chém Hoa Sơn, lập tức ngăn cản Trầm Hương đáp ứng.
Trầm Hương cũng nghĩ như vậy, cho nên nó không nói một câu, ngầm thừa nhận lời nói của Trư Bát Giới.
“Đương nhiên không phải bản quân, là hắn.” Đế Quân vung tay lên, chỉ về phía Ngao Xuân ở phía sau bọn họ vẫn luôn không lên tiếng.
“Ta?”
“Bát Thái tử?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Đúng, chính là hắn, chỉ cần ngươi đi chém Hoa Sơn, bất luận có chém ra hay không, bản quân cũng sẽ xin nương nương thả Tam Thánh Mẫu, hơn nữa nếu hắn chém ra, bản quân liền trả lại cho Đông Hải một Đông Hải Tứ công chúa hoàn chỉnh không sứt mẻ, thế nhưng ngược lại, hắn chém ra ngươi liền thua, ngươi phải mặc cho thiên giới xử trí, thế nào? Có muốn cược hay không?”
Trầm Hương trước mắt sáng ngời, “Cược…”
“Trầm Hương!” Ngao Xuân kéo kéo Trầm Hương, bất mãn nó dễ dàng đáp ứng đề nghị của Đế Quân, hắn biết rõ bản thân cả chạm vào Khai Thiên Thần Phủ cũng không được, còn muốn hắn đi chém Hoa Sơn, đây không phải là khiến hắn mất mặt trước mặt mọi người sao? “Ta không làm được.”
“Bát Thái tử, ngươi không nghe y nói sao? Bất luận có làm được hay không đều sẽ thả mẹ ta, hơn nữa nếu ngươi thật sự làm được, tỷ tỷ ngươi cũng có thể sống lại.” Trầm Hương nói.
Ngao Xuân do dự, phụ thân của hắn lão Long Vương đã từng kể cho hắn nghe chuyện về Đế Quân, cho nên hắn biết Đế Quân thần thông quảng đại, y nói có thể cứu tỷ tỷ, liền nhất định có nắm chắc. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Đế Quân, hiển nhiên đối với việc hắn chém núi có chắc chắn rất lớn.
“Đúng đấy, dù sao thì chúng ta cũng không mất gì không phải sao? Ngươi cứ đáp ứng đi.” Trư Bát Giới cũng khuyên nhủ, chuyện tới nước này bọn họ cũng không còn cách nào khác.
“Van ngươi đấy, Bát Thái tử.” Đinh Hương cầu xin nói.
“… Được rồi, ta thử xem sao.” Ngao Xuân rốt cục gật đầu, dù sao đây cũng là vì tỷ tỷ hắn.
“Cám ơn ngươi, Bát Thái tử.” Trầm Hương cảm ơn, lại nói với Đế Quân: “Ngươi giữ lời?”
” Nương nương đồng ý không?” Đế Quân nhìn về phía muội muội.
“Ý của ca ca tất nhiên chính là ý của bản cung, ca ca xin cứ tự nhiên.” Vương Mẫu gật đầu.
“Thế nào, bây giờ có thể đánh cược chưa?”
“Được!”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
9 chương
96 chương
97 chương
27 chương
24 chương