Bảo hộ

Chương 9 : chương 9

Cơ thể cứng ngắc được cẩn thận ôm lấy, tranh loạn trong giấy lát, Snape cho phép cơ thể mình được thả lỏng một thời gian ngắn, trầm mặc, nhắm mắt lại, thả cho bàn tay lạnh lẽo từ từ bao phủ cơ thể mình…… Trong phòng trở nên yên lặng, nếu có người ở đó,liền có thể nhìn thấy, người nam nhân toàn thân hắc sắc, ở một góc độ kỳ lạ, thả lỏng người mềm mại xuống nơi cách ghế sô pha một chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn 2 giây, nam nhân đã mở mắt ra, gương mặt từng có sự giãy dụa cùng với đau khổ lại lần nữa trở về sự vô cảm. Thoáng chốc khi người trong lòng mở mắt, Harry buông tay ra, nhìn người nam nhân yên lặng đứng dậy, sau khi hít thở thật sâu rời đi, chưa từng quay đầu, cười khổ, Harry đi theo, buổi chiều nam nhân có tiết, cậu biết. Hai ngày, Harry đi theo bên người Snape cơ hồ không có chút cảm xúc nào, nhìn nam nhân vẫn đều đặn lên lớp như trước, chế ma dược, nhưng cậu biết, hai đêm rồi, thuật phong bế đại não của nam nhân dường như đã mất đi tác dụng, mỗi lần đều chau mày ở trong mộng, thậm chí trên trán còn toát mồ hôi lạnh, khiến cho cậu không thể không hạ bùa ngủ, nhưng dường như tác dụng không khá lắm, sắc mặt của nam nhân lại càng thêm trắng bệch hơn. Cuối cùng, ngày thứ ba, môt buổi sáng, Harry đang ‘giám sát’ Snape ăn sáng, nhìn con phượng hoàng xuất hiện, mà nam nhân nháy mắt cứng ngắc khiến cho cậu vô pháp khắc chế cảm thấy đau đớn, cùng với Snape đứng dậy, Harry lật ngược quyết định ban đầu, đời trước, không có nhìn thấy bộ dáng của Snape trước khi gặp Sirius, mà cậu bây giờ lại nhìn thấy rõ ràng, không thể tưởng tượng được bản thân có thể ở lại trong tầng hầm đợi nam nhân quay về. Cẩn thận đứng bên người Snape, bảo trì khoảng cách đủ xa với cứu thế chủ có chút hoang mang đang đứng ở một bên, Harry nhìn người nam nhân vô cùng tiểu tụy, ánh mắt rối loạn——Sirius Black, cậu nhìn người đã từng là cha đỡ đầu của mình từ hỗn loạn bất an, sau khi nhìn thấy cứu thế chủ thì lại kích động không ngừng, nhìn người nam nhân sống thời gian dài trong lao ngục, đau đớn giống như ở giữa trạng thái thanh tỉnh và mê loạn ôm chặt lấy cứu thế chủ đang có chút kinh hoàng mà nói xin lỗi không thôi, rơi nước mắt, sau đó phát hiện hành động của bản thân biến thành không thể nói đúng hay sai. Cậu giải thoát Sirius khỏi lao tù trước thời hạn, khôi phục lại tự do cho người nam nhân này, khôi phục danh dự, nhưng mà cần phải rất xin lỗi, cậu ngoài cảm tình đối với Sirius, còn có sự ích kỷ, cậu muốn Sirius thay thế Snape, nhưng mà hiện tại, bi ai rằng, Harry phát hiện, cậu sai rồi, Sirius vừa mới ra tù, suy nhược hốc hác, thần trí lơ đãng, cánh tay và tứ chi, đầy những vết sẹo, người nam nhân này thậm chí còn nhận một lời nguyền trói buộc, sau khi dưới sự khuyên ngăn của Dumbledore và McGonagall mà buông cứu thế chủ ra. Harry nhìn Snape không nói một lời mà tiến lên trước, cưỡng chế mà đổ vào miệng Sirius một bình dược, nhìn ánh mắt cha đỡ đầu dần dần thanh tỉnh thoáng chốc trở nên kích động, muốn làm gì đó, lại nhìn nam nhân thế nhưng lại phóng ra một bùa giải phóng, nhảy dựng lên mà chỉ Snape đang cầm bình dược rỗng hét lớn:“Mũi thò lò!! Ngươi ở đây làm gì! Chết tiệt thật! Con rắn độc hèn hạ này! Thực tử đồ chỉ biết quỳ ở dưới chân chủ nhân của ngươi! Ngươi muốn đối Harry ……” Dumbledore chau mày, nhìn Sirius tinh thần kích động dường như còn muốn tiếp tục, nâng tay lên, nhưng còn nhanh hơn ông, ma lực đến từ bên người Snape, ma lực màu tím nhạt nháy mắt khiến Sirius chỉ có thể khoa tay múa chân, miệng mở ra ngậm lại mà không thể phát ra bất cứ thanh âm nào. Lờ đi Snape vẻ mặt vô cảm, Dumbledore thở ra, linh hồn đó muốn làm gì? Nhưng, mình nên hay là phải làm…… Tay Harry đang run rẩy, mặc dù là ở đời trước, lúc gặp mặt, cha đỡ đầu của cậu cũng không có nói với Snape những lời như thế, Sirius khi đó, so với Sirius bây giờ thanh tỉnh và khống chế hơn nhiều! Người nam nhân bây giờ, tinh thần rõ ràng là có chút không bình thường, mà lúc đó, Sirius có thể chủ động chạy khỏi Azkaban, tư duy hoàn toàn rõ ràng, vậy thì, cậu sai rồi! oh không, cậu không sai! Nhưng mà! Merlin! Cậu đã hoàn toàn hỗn loạn rồi! Vô thức quay đầu, Harry nhìn thấy Snape cắn chặt môi, ánh mắt trống rỗng, ma lực tự nhiên phát ra, tỉ mỉ vây lấy cơ thể gầy gò thẳng tắp ấy, sau đó, nghe thấy lời nhạo báng mềm nhẹ êm tai nhưng không hề có sự thăng trầm nào của nam nhân:“hừ! Chó ngu chính là chó ngu, xem ra sống ở Azkaban không hề dạy cho ngươi hiểu nổi những đạo lí thông thường mà đáng lẽ sớm đã nên hiểu!” Snape nói xong quay người rời đi, trong thoáng chốc vụt qua cửa, nghe thấy thanh âm thở dài của Dumbledore:“Severus……” Nắm chặt tay, đáp ra một câu, Snape bước nhanh rời đi:“……hừ! Chỉ cần hắn không ngu ngốc mà xông vào cửa, Albus, tôi sẽ không để ý tới một con chó ngu xuẩn không chút lí trí nào!” Harry phức tạp nhìn Dumbledore bắt đầu giao lưu với Sirius cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lại nhìn phu nhân Pomfrey vừa mới nhận được thông tri mà đến, đang kiểm tra cho Sirius, cuối cùng, nhìn đến cứu thế chủ đang ngơ ngơ ngác ngác, cậu dường như là, đã khiến mọi việc trở nên rắc rối hơn! Về tới tầng hầm, vừa vặn nhìn thấy con phượng hoàng Fawkes của Dumbledore, con chim nhỏ nghiêng đầu nhìn cậu, kêu lên nho nhỏ, không hề ngạc nhiên việc phượng hoàng có thể nhìn thấy mình, Harry miễn cương nhếch lên khóe môi, ánh mắt lại nhìn lên tên dược của bình dược trên tay Snape, cắn răng, được rồi, cậu mang thêm trách nhiệm đến cho người mà cậu muốn bảo vệ! Tâm tình phức tạp, Harry tiến đến bên người Snape, nhìn người nam nhân hơi chau mày nhìn mảnh giấy viết tên dược, cắn răng, thò tay ra nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của nam nhân, nhận được người nam nhân lùi lại phía sau và hơi tức giận hét lên:“chết tiệt! Đừng có chạm tay cậu vào tôi!” Chỗ nên là vị trí của tim bỗng nhiên nhói đau, Harry lùi lại, nhìn người nam nhân sau khi hơi chút ngây người quay lại tiến vào dược phòng, sau khi nghe thấy lời nói nhè nhẹ gần như không thể nắm bắt của nam nhân, mỉm cười, lại một lần nữa theo sát phía sau. “….Không cần lại làm việc gì đó vô vị……dùng chú ngữ làm gì đó……chết tiệt thật, cậu là linh hồn……” Nghe những lời giống như châm biếm, Harry lại có thể nghe ra chút quan tâm bên trong, ha ha, cậu đã nhận được chút thừa nhận đúng không? Được thôi, đây là việc duy nhất đáng để vui mừng trong đống việc đã trở nên gay go kia …… Ngày thứ hai, không ngoài dự liệu, nhìn thấy cứu thế chủ cả ngày đều vô cùng cao hứng, ngay cả việc người đàn ông vừa mới từ Azkaban đi ra ngay lập tức phải vào St Mungo, cơ hồ cũng không ảnh hưởng tới niềm vui thích có được người thân của nam hài, mà Harry nhìn thanh sắc không rõ rệt trong mắt Snape,chỉ có thể âm thầm mà đứng bên người nam nhân…… Cứu thế chủ nhận được sự cho phép của Dumbledore, cơ hồ cuối tuần nào cũng chạy đến St Mungo chăm sóc cha đỡ đầu của mình, nhưng lần nào cũng đi cùng giáo sư, may mắn, không có ai đề nghị Snape đi, cơ hồ tất cả các giáo sư đều rõ ràng ân oán giữa hai người bọn họ. Chính vào lúc Harry cảm thấy may mắn vì Snape có thêm một chút thời gian nghỉ ngơi, Dumbledore đột nhiên giao nhiệm vụ cho Snape, khiến Harry cau lại đầu mày, cậu sao có thể quên mất việc này! Snape trừng mắt hung tợn nhìn lão vu sư đang cười ôn hòa trước mặt:“Albus! Tôi giả thiết! Não của thầy không bị kẹo đường ăn mòn mất! Thầy! Thầy muốn tôi làm trọng tài Quidditch? ” Dumbledore nhét vào trong miệng một viên kẹo nhảy múa, để cho viên kẹo nhảy lên nhảy xuống trong miệng, ú a ú ớ:“oh, Severus, chúng ta cần phải chắc chắn rằng sẽ không sảy ra sự việc như lần trước nữa, hiện giờ là cách tốt nhất! Mà thầy, giỏi về hắc ma pháp cùng với phòng chống hắc ma pháp, là lựa chọn tốt nhất!” Mím chặt môi, một lúc lâu, trừng mắt nhìn lão vu sư đang cười không có chút áp lực nào, Snape đen mặt, chết tiệt thật! Nếu‘nó’muốn đáp vào nước thuốc trị răng của Dumbledore thêm cái gì đó, hắn tuyệt đối vui vẻ phối hợp! Mà Harry, lại bắt đầu xem xét, cần phải đi theo Snape như thế nào lại đồng thời cách xa cứu thế chủ, cậu biết nam nhân sẽ tuyệt đối không cự tuyệt bất cứ yêu cầu bảo vệ cứu thế chủ nào, vậy thì, chỉ có thể như vậy! Nhưng mà, điều này tuyệt không thể cản cậu làm thêm vài việc nhỏ nào khác, ví dụ như bây giờ! Một nhàn nhã, một sắc mặt đen đang đối diện nhau, đột nhiên, có ký tự xuất hiện giữa hai người bọn họ. ‘hai người đang bảo vệ đứa trẻ đó……Severus, vài lần trước cũng thế, cậu ta rất đặc biệt với anh? ’ Snape nheo mắt, không thể hiểu nổi linh hồn vẫn luôn yên lặng, đột nhiên lại viết ra những lời này là có ý gì, vài lần trước, bao gồm Giáng sinh, hắn đã không che dấu việc bảo vệ cứu thế chủ, được thôi, là hắn không nghĩ ra cách gì để che dấu! Tên gia khỏa đáng chết này——oh, nó đã chết rồi——không hình không dáng, căn bản là không thể phát hiện, trừ phi nó tự nguyện lộ ra mình. Linh hồn lại không hề có phản ứng gì với những việc hắn làm, vào lúc hắn ‘phối hợp’những ‘yêu cầu’của linh hồn, dường như giữa hai người bọn họ đã đạt được thỏa thuận ngầm, Snape phục tùng những‘quản thúc’kia của linh hồn, mà linh hồn sẽ không tiếp tục để ý tới quan tâm hắn dành cho học sinh của mình! Vậy mà bây giờ, tên gia hỏa này muốn gì! Dumbledore nhìn những ký tự đang dần dần biến mất, ha ha phát ra tiếng cười:“oh, Harry! Cậu nên biết, những việc kia về tiểu Harry, giống như Nick bọn họ đã nói với cậu không ít đi? Đối với Severus, ha ha, bởi vì năng lực của thầy ấy thích hợp làm một số việc hơn những người khác, vậy thì, có vấn đề nào nữa không? ” Nghe Dumbledore hồi đáp, Harry nghiến răng hừ hừ, được rồi, Albus, thầy lão ong mật khôn ngoan này! ‘Rất tốt! Không vấn đề……chỉ cần hắn không vấn đề, tôi liền không vấn đề……ha ha……’ Ký tự lại lần nữa biến mất, Dumbledore và Snape nhìn không khí không còn xuất hiện thêm gì nữa, trao đổi ánh mắt, Dumbledore nhè nhẹ chau mày, có sự tồn tại của‘người’này, ông thậm chí không thể cùng Snape tiến hành một chút trao đổi về cứu thế chủ, ông cần phải nhanh chóng tìm ra mục đích của‘người’này! Nếu‘hắn’làm rắc rối, chắc chắn sẽ mang đến nhiều phiền phức hơn cho bọn họ, ông không cho phép xảy ra những việc như vậy! Cho dù……nhìn Snape cũng đang đồng dạng chau mày suy nghĩ một cái, Dumbledore âm thầm thở dài, cho dù sẽ làm cho người nam nhân không chút phát giác mà bắt đầu quen thuộc với sự tồn tại của‘ hắn’ lại một lần nữa chìm trong đau khổ, ông cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà, tuyệt đối, sẽ làm mọi cách có thể để ‘hắn’ biến mất! Không có phát giác ra tâm tình củaDumbledore, lão vu sư luôn luôn khiến cho người khác dễ dàng phát hiện, Snape âm trầm mặt trở về tầng hầm, đóng xong cửa, chau mày nhìn không khí:“……cậu muốn làm gì? ” Không có bất cứ động tĩnh gì, chính vào lúc Snape cơ hồ chau mày thành nếp nhăn, mi tâm bỗng nhiên truyền đến cảm giác bị đụng chạm khiến cho hắn hơi cứng đờ, lùi lại nho nhỏ,cắn răng, sau đó, nhìn thấy không khí xuất hiện câu trả lời. ‘không làm gì cả……anh mệt rồi……ngủ đi!’ Mãi đến khi kí tự biến mất mấy giây sau, Snape không hề nhận được đáp án nhiều hơn, thở hắt, mang theo sự bất mãn trở về phòng ngủ! Sau đó thẳng đến khi nằm xuống giường, mới phát hiện, bản thân thế nhưng lại phục tùng mệnh lệnh của nó! Merlin đáng chết! Ếm bùa thanh không đại não, không nằm xuống không biết, mà sau khi nằm xuống rồi, mới đột nhiên phát hiện, sự mệt mỏi giống như thủy triều tràn xuống, được rồi, hắn là thật sự muốn nghỉ ngơi, mà không phải là vì tên gia hỏa nào đó yêu cầu! Ôi! Chết tiệt! Trọng tài Quidditch! Hắn nguyền rủa cái này!!