Bảo hộ

Chương 5 : chương 5

Huýt sáo, trong chớp mắt đã đáp sự bối rối trong đầu sang một bên, Harry nhìn gian phòng vệ sinh nữ lộn xộn, woa oh, lúc đó, tại sao lúc đó cậu lại không nhận thấy điều này ngoạn mục đến như thế nào, được rồi….lúc đó cậu còn đang chân nhũn tay nhũn mà tìm đường sống Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Harry bị cơ thể cứng ngắc và sắc mặt xanh mét của Snape chú ý, chết tiệt! Cậu quên mất người nam nhân này chú ý cứu thế chủ nhiều như thế nào…… Nghe lời ‘chế giễu’của Snape mà đến bây giờ cậu mới hiểu hàm nghĩ bên trong’, Harry nhìn biểu tình phẫn uất của cứu thế chủ và bạn bè, phát hiện bản thân lúc đó có bao nhiêu ngây thơ đang cười, may mắn, hiện giờ cậu quay trở về rồi, ở ngay bên cạnh nam nhân, vậy thì, cậu sẽ bảo vệ hắn thật tốt, dùng hết thủ đoạn có thể!cho dù có là một linh hồn! Đột nhên, Harry nghĩ đến, nếu, nếu cậu nói hết tất cả cho Snape và Dumbledore, những chuyện về hồn khí! Voldemort sống lại!! Tất cả, tất cả đều nói ra, vậy thì, có phải tất cả sẽ không xảy ra? Người nam nhân này sẽ không phải trải qua những điều đó? Hưng phấn, khiến ma lực làm không khí bị bóp méo tới biến dạng, mặc kệ việc che dấu cùng với không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của những người đó, Harry trực tiếp kéo Snape, mang người nam nhân phản ứng giãy dụa mà rời đi, vung tay viết ra vài câu trong không khí. ‘Tôi có việc tìm hắn! Đừng tới làm phiền!’ Lần đầu tiên, Harry ở trước mặt người không phải Snape và Dumbledore thể hiện sự tồn tại của bản thân, mà điều này không nghi ngờ gì, đã gây ra một cơn bão lửa, thế nhưng, không quan tâm đến những việc có thể sẽ phát sinh, Harry mạnh mẽ kéo người nam nhân từ giãy dụa chuyển sang cứng đờ về đến văn phòng, sau khi bản thân xuyên qua cánh cửa mà khiến bàn tay của Snape đập mạnh vào cửa mới nhận ra, chết tiệt!! Căng thẳng, nắm lấy cổ tay của Snape, nhìn đến nơi đang dần dần đỏ lên, vô thức, Harry nhè nhẹ thổi khí, không có chú ý đến nam nhân trong phút chốc bối rối không biết làm sao. Snape cứng ngắc mà nhìn tay của bản thân đang lơ lửng trong không trung một cách kỳ dị, cùng với tư thế đang được quan tâm cẩn thận, sự mát lạnh từng đợt từng đợt thổi lên cổ tay bị đập đau, khiến cho tâm hắn rối loạn, chưa từng có ai làm như vậy!! Không có!! Chỉ có kí ức thời thơ bé vô cùng mơ hồ, mẹ của hắn, vào lần đầu tiên hắn bị tên khốn khiếp đó đánh, sẽ ôm lấy hắn, thổi nhè nhẹ lên miệng vết thương của hắn, rơi nước mắt, mà bây giờ, linh hồn này lại đang làm việc đó, làm tự nhiên như vậy, ……như vậy Không!! Chết tiệt!! Vội vàng rút tay ra, Snape mở cửa, sải bước vào trong, Merlin!! ‘kinh hỉ’ của đêm nay đã quá nhiều rồi, nhiều đến mức bế quan trí thuật của hắn đã mất dần tác dụng! Đóng cửa xong, thuận tiện giải hết những bùa khóa và lời nguyền bảo vệ ban sáng, nhìn không khí, cố gắng vất những rối loạn nho nhỏ trong đầu sang một bên, nói từng chữ một, hỏi linh hồn không biết đang đứng ở đâu:“Bây giờ, cậu tìm tôi có chuyện gì!” Harry bỏ xuống cánh tay vẫn đang ngây ra mà dừng ở không trung xuống, mím mím môi, đầu tiên mở ra tủ lưu giữ ma dược của Snape, tìm ra một bình ma dược có tác dụng, ha ha, vài năm sau khi Snape……, cậu liền vô cùng quen thuộc với nơi này…… Trừng mắt nhìn chai thuốc đang lơ lửng đến chỗ mình, một lúc lâu, Snape mới đưa tay ra nhận, bôi loạn lên trên, sauu đó tới sô pha ngồi xuống, bình phục lại sự hang mang và hỗn loạn trong nội tâm——bởi vì mọi việc của ‘người’này đã làm trong đêm nay:“được rồi, bây giờ, nói! Không cần phải kiểm ra sức nhẫn nại của tôi!” Bất mãn, Harry trừng mắt nhìn bàn tay và cánh tay được bôi dược loạn lên của Snape, nén lại xung động muốn tiến đến tỉ mỉ bôi dược, chết tiệt thật! Nam nhân này luôn luôn không chú ý đến thân thể của mình!! Huy huy tay, Harry không muốn dài dòng, mà là muốn trực tiếp nói ra quan hệ của Voldemort và Quirrell cũng với những hồn khí đó, nhưng, kinh hoàng, nhìn không khí chỉ hiện ra chữ Voldemort sau đó là một khoảng trống dài mới hiện ra tên Quirrell, cậu dùng ma pháp viết lại nội dung khác, toàn bộ đều không thể hiện ra! Chết tiệt! Không cam tâm, Harry không có để ý đến sắc mặt nhợt nhạt trong nháy mắt của Snape,cố gắng, không ngừng dùng ma pháp viết lên không khí, Voldemort và Quirrell từng chữ, ngoài 2 chữ này, không còn gì khác! Không nản lòng, Harry tiếp tục, Malfoy, Dobby……từng cái tên một hiện ra, nhưng mà, chỉ cần là việc liên quan đến sau này sẽ xảy ra, cùng với những hồn khí đó, ký tự liền không cách nào hiện ra! Merlin! Đây là hạn chế đối với cậu ư!! Chết tiệt!! Harry phẫn nộ mà nắm chặt tay, ma lực bắt đầu hỗn loạn trong không khí, sau đó, sau khi đột nhiên nhìn thấy biểu tình Snape tuyệt vọng trống rỗng, nháy mắt hồi thần, tiến đến, dùng hai tay vuốt ve lên khuôn mặt không ngừng run rẩy của hắn, sau đó, nghe câu hỏi không có sức sống, không có giãy dụa:“……Cậu muốn nói cái gì……” Snape nhìn những cái tên gián đoạn ở trong không khí, hắn khẳng định, linh hồn này biết được một số việc, thế nhưng, dường như không cách nào biểu đạt, nhưng chỉ là những cái tên đó, đã đủ khiến hắn cảm thấy vô cùng chấn kinh rồi, đặc biệt là——Voldemort và Quirrell! Linh hồn này biết!! Biết Voldemort, biết tên Quirrell đó có vấn đề!! Vậy thì‘nó’ tuyệt đối là người ở thời gian nào đó xuất hiện, lại có thể biết toàn bộ!! Merlin!! Đây là trừng phạt đối với bản thân đúng không! Khuôn mặt bị chạm vào, băng lãnh mà cẩn thận, có một tia——không đúng?? Vội vã đứng dậy, lảo đảo tránh sang một bên, Snape cực lực áp chế cơ thể bởi vì sợ hãi và hỗn loạn quá độ mà run rẩy, khiến bản thân lùi về sau, đến khi cơ thể chạm vào bức tường đằng sau, mà phía trước mặt vẫn là ma lực ấm áp theo sát, thờ ơ, môi nhấp nháy:“Điều cậu muốn nói với tôi là những cái này? Đây là——cảnh cáo? ……cậu rốt cuộc muốn cái gì……” Harry ngây người, tất cả những điều muốn nói đều đã bị phá vỡ một cách vô tình, vậy thì, cậu chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tất cả lại một lần nữa phát sinh, nhìn Snape lại một lần nữa chịu những đau đớn đó? không!! Merlin! Đây là ý của người ư? Để cậu đến đây, chỉ là để bảo vệ, vậy thì, tốt thôi, cậu liền làm như vậy, không để mắt tới những việc không còn là của cậu, cậu không còn là cứu thế chủ nữa, mà chỉ là linh hồn tồn tại vì người nam nhân này! Nhìn Snape căng thẳng dán tại tường, mặt không chút cảm xúc, nhìn đôi mắt trống rỗng đó, Harry bi thương mà kiên định đưa tay ra, ôn nhu vuốt lên gương mắt trắng bệch, không chút huyết sắc đó, khi nam nhân quay mặt đi trốn tránh, lùi ra, lưu lại vài chữ trong không khí, biến mất khỏi phạm vi nam nhân có thể cảm nhận được. ‘Xin lỗi, tôi không biết……’ Những nơi bị chạm vào, cảm giác mát lạnh vẫn còn lại dư vị, Snape nhìn những ký tự mất đi trong không khí, mà bên cạnh, không còn cảm nhận được sự tồn tại của ‘nó’, kiệt sức, từ từ buông lỏng cơ thể, trầm mặc nhìn một vòng quanh văn phòng lạnh lẽo yên tĩnh, sau đó, bước vào phòng ngủ, ném cơ thể vô lực bởi vì căng thẳng và đả kích quá độ lên chiếc giường lớn…… Ôm lấy cơ thể Snape đã bị mình ếm bùa ngủ, qua một buổi tối suy nghĩ kỹ càng, bỏ đi những ý tưởng gặp may hay không thể thực hiện được, Harry đã định ra kế hoạch cho bản thân, đương nhiên, bảo hộ người nam nhân này là tuyệt đối không thể thay đổi, chỉ là, cậu cần phải làm nhiều hơn……