Hoa Thiên Cốt nằm trên giường, Đường Bảo ở bên nàng, dần dà Hoa Thiên Cốt cũng mở mắt, Đường Bảo nhìn thấy, cao hứng nhảy tới cạnh nàng, "Mẹ ơi, mẹ à, mẹ tỉnh rồi sao?" "Đường Bảo?" Hoa Thiên Cốt giữ trán. "Ta nhớ là sư tôn đã đả thông tiên mạch cho ta, sau đó thì... sau đó thì..." Nàng mơ mơ hồ hồ, hình như sư tôn đã tĩnh tọa bên cạnh nàng thì phải, chẳng lẽ đó là một giấc mộng ư? "Mẹ ơi, mẹ đã hôn mê bảy ngày bảy đêm rồi." "Cái gì cơ?" Hoa Thiên Cốt bật dậy, "Đường Bảo, không phải con đang đùa đấy chứ?" "Mẹ ơi, con lo gần chết mà, sao có thể đùa được chứ? Huống chi tối nào Kiếm tôn cũng tới chăm sóc mẹ, người sợ mẹ cảm thấy khó chịu ở đâu đó." "Có thật không? Hóa ra sư tôn có đến đây," Hoa Thiên Cốt thầm vui vẻ, sư tôn vẫn luôn ở cạnh bên chăm sóc cho nàng, nàng hưng phấn muốn nhảy xuống giường để đi tìm Thiều Nguyệt. Đường Bảo vội vàng ngăn cản, "Ai da, mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu thế, Kiếm tôn giao cho con nhiệm vụ phải trông mẹ cho thật tốt mà." "Đường Bảo à, con yên tâm, ta cũng đã nằm bảy ngày bảy đêm rồi, bây giờ tâm trạng ta đang cực kỳ tốt." Hoa Thiên Cốt vươn vai, nàng cảm thấy sảng khoái chưa từng thấy, "Cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, cứ như một giọt nước vậy, lòng ta bây giờ vô cùng sáng rõ, cực kỳ thông suốt, hóa ra đây chính là cái gọi là đả thông kinh mạch sao." Đường Bảo giải thích, "Mẹ ơi, ấy là bởi vì Kiếm tôn không tiếc hao tổn tiên lực để đả thông tiên mạch cho mẹ đấy." "Đả thông tiên mạch ư?" Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Sao sư tôn lại bảo đó là đả thông kinh mạch?" "Kiếm tôn không nỡ để mẹ lại phải chịu khổ, thế là người đả thông luôn tiên mạch cho mẹ." Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, "Sư tôn ơi..." Đường Bảo lại nói tiếp, "Trước kia con đã cảm thấy Kiếm tôn đối xử với mẹ đặc biệt tốt rồi, nhưng giờ nhìn lại thì nó lại sang hẳn một đẳng cấp mới." Hoa Thiên Cốt bật cười, xuống giường chạy ra ngoài, Đường Bảo mải mốt hô lên, "Mẹ ơi, mẹ à, muốn định đi đâu thế?" "Ta đi tìm sư tôn!" Dứt lời thì biến mất dạng. Thiều Nguyệt đang viết lách trong phòng, Tử Mạch mài mực cho cô, Hoa Thiên Cốt còn chưa tới đã nghe thấy tiếng cung linh của nàng vọng lại từ xa, "Sư tôn, sư tôn ơi..." Thiều Nguyệt đặt bút xuống, "Tiểu Cốt, con tỉnh rồi." Tử Mạch thấy thế bèn lẳng lặng đứng dậy rời đi. Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Cảm tạ sư tôn đã đả thông tiên mạch cho con." "Thân thể có thấy khó chịu gì không?" Thiều Nguyệt chu đáo hỏi. Hoa Thiên Cốt nhìn lại bản thân mình một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu, "Không sao, sư tôn à, bây giờ con không còn đau một chút nào nữa." "Ừ," Thiều Nguyệt đứng dậy tiến lại gần, "Chờ đến khi con luyện thành thục phổ Thất Tuyệt, ta sẽ bắt đầu dạy pháp thuật cho con." "Có thật không? Tốt quá, cảm ơn sư tôn." Hoa Thiên Cốt giữ lấy vạt áo Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, đả thông tiên mạch ấy, nói cách khác thì bây giờ con đã là thần tiên rồi sao?" Thiều Nguyệt tùy nàng giữ tay áo, dừng bước nhìn nàng, "Tất nhiên là không, đạo hạnh của con vẫn chưa đủ, bây giờ con mới đạt tới cảnh giới Tri vi mà thôi." "Tri vi ư? Tri vi," Hoa Thiên Cốt mừng rỡ, "Nói cách khác, bây giờ con có thể thấy được những sự vật, sự việc đang ở rất xa ư?" Thiều Nguyệt gật đầu, Hoa Thiên Cốt hưng phấn nói, "Tốt quá, sư tôn ơi..." Nói xong lập tức ôm lấy Thiều Nguyệt, nàng bám chặt lấy hông của cô, lặp đi lặp lại, "Sư tôn ơi, sư tôn ơi..." Mỗi lần Hoa Thiên Cốt không ngừng gọi sư tôn như thế, Thiều Nguyệt hiểu nàng chỉ muốn gọi mình mà thôi, cô bật cười dịu dàng, tay vỗ nhẹ lưng của Hoa Thiên Cốt. Màn đêm buông xuống, Hoa Thiên Cốt nói với Đường Bảo, "Đường Bảo ơi, bây giờ ta đã ở cảnh giới Tri vi rồi, nhưng phải cái tri vi này thì phải làm thế nào giờ nhỉ?" Đường Bảo bật cười, "Mẹ hỏi đúng người rồi đấy, cái thứ gọi là tri vi, cũng có thể thông qua một cái gương, hoặc nước cũng được, từ đó trông thấy những con người và sự việc mà mình muốn tìm hiểu, với một số ít những người sở hữu năng lực cao thâm thì họ chỉ cần bấm ngón tay thôi cũng hiểu được chuyện cách xa mình tới vạn dặm cơ." "Hả?" Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Vậy kể cả khi chúng ta ăn ngủ nghỉ cũng có thể có người đang nhìn chằm chằm sao?" "Ai da, núi Trường Lưu có thiết lập kết giới mà mẹ, do thám ở bên ngoài thì căn bản không thể vào được, hơn nữa pháp thuật này vô cùng hao tổn pháp lực, cũng khó có thể kiên trì được lâu," Đường Bảo vừa ngọ nguậy vừa nói, "Hơn nữa, nó còn bị ảnh hưởng bởi khoảng cách, năng lực, địa điểm và pháp tràng, yêu cầu tinh thần phải tập trung cao độ, dù cho có dùng cả bảo khí thì đây cũng không phải việc dễ dàng gì." Hoa Thiên Cốt càng nghe càng ngớ người, nàng rướn lại gần Đường Bảo, "Ai da, thế Đường Bảo à, vậy ta có thể trông thấy người mà ta muốn thấy qua một tấm gương sao?" "Ha ha, mẹ ơi, thực tế hơn một chút có được không ạ, lấy pháp lực của chúng ta hiện giờ, cảm giác được sự tồn tại của người ta đã là may lắm rồi chứ đừng nói là trông thấy hình ảnh của bọn họ." "Không thử thì sao mà biết được, mau nói cho ta, giờ phải làm thế nào?" Hoa Thiên Cốt rối rít muốn thử nghiệm. "Được rồi, thế thì đi!" Đường Bảo dẫn Hoa Thiên Cốt tới trước gương, "Nhìn chăm chú vào gương đi, đừng suy nghĩ, trong lòng chỉ tâm niệm người mà mình muốn thấy, cấm không được nghĩ bậy." Hoa Thiên Cốt ngoan ngoãn làm theo, nhắm mắt ngưng thần, sau đó mở mắt, nhìn vào gương, bên trong vẫn chỉ phản chiếu hình ảnh của chính mình khiến nàng thắc mắc, "Tại sao không thấy được nhỉ?" "Mẹ đang muốn thấy ai?" "Thì muốn thấy Đông Phương mà, mấy ngày trước huynh ấy gửi tin nói đã thi đỗ Trạng nguyên, ta muốn xem xem dạo gần đây huynh ấy sống thế nào." Hoa Thiên Cốt quay đầu đáp. "Ai ui, mẹ ơi là mẹ, cha ở xa lắm, mẹ cứ loanh quanh trong điện Tuyệt Tình trước đã, rồi sau đó tới núi Trường Lưu, sau nữa hẵng đi nghía cả thiên hạ." Hoa Thiên Cốt vui mừng, "Điện Tuyệt Tình? Ý con là ta có thể nhìn cả sư tôn?" Đường Bảo gật gù, "Tất nhiên rồi, Kiếm tôn ở gần chúng ta, chúng ta hãy cứ thử nhìn người trước đi, tìm xem người đang ở đâu đã, nếu có thể thêm cả địa điểm cụ thể thì sẽ tốt hơn." Hoa Tiên Cốt lại một lần nữa ngưng thần, sau đó mở mắt ra, trong gương lập tức xuất hiện hình ảnh, Đường Bảo dụi mắt, giật mình nói, "Không đùa chứ, mẹ vượt qua cả con rồi, thật không công bằng." Hoa Thiên Cốt tập trung tìm kiếm vị trí của Thiều Nguyệt, tìm khắp cả viện cũng không thấy bóng dáng cô, "Quái lạ, sư tôn đang ở đâu thế?" Sau đó nàng chợt nhớ ra, "Chẳng lẽ ở chỗ của Tôn thượng?" Đường Bảo thấy Hoa Thiên Cốt định làm tới bến thì vội vàng ngăn cản, "Mẹ ơi, mẹ không nên đoán mò đâu nhé, rất hao tổn nguyên khí đấy, mẹ cứ dụng tâm cảm thụ xem Kiếm tôn có ở đây hay không, mà phương hướng vị trí cụ thể của người là ở đâu, thì mới tìm được." Hoa Thiên Cốt hiểu ý gật đầu, lại ngưng thần rồi đột nhiên thốt lên, "Tìm thấy rồi!" Bạch Tử Họa lấy ra đá Nghiệm sinh từ trong hộp gấm, cẩn thận kiểm tra từng viên một, cũng không phát hiện ra có bất kì khác thường nào, vậy thứ mà mình thấy ngày hôm đó rốt cuộc là gì chứ? Bạch Tử Họa càng trở nên rối rắm. "Sư huynh ơi," Thiều Nguyệt vừa tới đã thấy Bạch Tử Họa đang nhìn chằm chằm viên đá Nghiệm sinh. "Sư huynh, huynh vẫn còn lo lắng về kiếp sinh tử sao?" Bạch Tử Họa gật đầu, cất lại đá Nghiệm sinh vào bên trong hộp gấm, "Tiểu Nguyệt à, muội đã đả thông tiên mạch cho Thiên Cốt, hảo phí công lực, hẳn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt để điều dưỡng đi chứ." Thiều Nguyệt ngồi xuống bên cạnh chàng, "Sư huynh, huynh an tâm đi, ta chỉ cần tĩnh tâm thu dưỡng một đoạn thời gian thì sẽ khôi phục thôi," Sau đó nhìn viên đá Nghiệm sinh trong hộp gấm, khuyên lơn, "Sư huynh à, huynh đừng gấp gáp, hết thảy hãy cứ thuận theo tự nhiên, vẫn sẽ luôn có biện pháp mà." "Tiểu Nguyệt, nếu như kiếp sinh tử của muội xuất thế, muội sẽ làm gì?" Thiều Nguyệt bật cười, "Sư huynh, huynh quên lời sư phụ từng nói rồi sao?" Bạch Tử Họa cau mày nhìn Thiều Nguyệt, sư phụ đã nói rất nhiều, chàng không biết Thiều Nguyệt muốn nói tới câu nào, Thiều Nguyệt tiếp tục, "Sư huynh biết ta đến từ thế giới khác mà." Bạch Tử Họa gật đầu, "Sư phụ từng nói qua, ngài không thể tính nổi mệnh của muội, chỉ có thể tính ra muội không phải người của thế giới này." "Không sai, sư phụ cũng đã nói ta sẽ không phải chịu ràng buộc bởi những quy luật vận hành của nơi này, cho nên ta là biến số lớn nhất trần gian," Thiều Nguyệt hồi tưởng lại, Bạch Tử Họa gật đầu, quả thật sư phụ đã nói như thế, "Cho nên, ta càng hy vọng kiếp sinh tử của sư huynh sẽ đổi lại lên người ta, như vậy cái biến số này cũng có thể tìm được cách hóa giải nó." "Tiểu Nguyệt à..." Bạch Tử Họa không biết có nên kể cho Thiều Nguyệt nghe về dị tượng mà mình nhìn thấy hay không, loại dị tượng ấy lại không hẹn mà hợp với ý nghĩ của Tiểu Nguyệt, điều ấy khiến cho chàng không khỏi chắc chắn rằng cô sẽ là điểm mấu chốt để có thể hóa giải kiếp sinh tử, nhưng loại phương pháp hóa giải ấy, căn bản lại quá mơ hồ. Thiều Nguyệt chợt nhớ ra mục đích mình đến đây, "Đúng rồi, sư huynh ơi, bông hoa tím ta nuôi trong phòng đã hóa thành người rồi, nàng tên là Tử Mạch, ta tới là để nói với huynh." "Là bông hoa muội mang về từ nhà họ Hoa sao?" Thiều Nguyệt gật đầu, Bạch Tử Họa nói, "Ta cũng thấy bông hoa đó sở hữu linh tính, nó hóa thành người cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn." "Hóa ra sư huynh đã biết từ trước, ta lại không thể ngờ được." Thiều Nguyệt kinh ngạc. "Đó là bởi muội truyền tiên khí cho bông hóa đó, trên người nó có mùi của muội, muội không thể dễ dàng phát hiện đâu." "Ra là vậy." Thiều Nguyệt nhìn hộp gấm đựng đá Nghiệm sinh, đưa tay muốn cầm viên của mình, ai ngờ đột nhiên Bạch Tử Họa bắt lấy tay của cô, Thiều Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn chàng đầy thắc mắc. Hoa Thiên Cốt chuyển tầm nhìn tới phòng của Bạch Tử Họa, trong gương chợt xuất hiện cảnh tượng Bạch Tử Họa đang nắm tay Thiều Nguyệt, hai người mắt đối mắt, thấy thế, chẳng hiểu vì sao trong lòng Hoa Thiên Cốt vô cùng khó chịu. Đường Bảo há hốc mồm, "Mẹ ơi... Kiếm tôn với Tôn thượng.... đang làm gì thế?" Hoa Thiên Cốt cắn nhẹ môi dưới, lắc đầu, "Ta cũng không biết..." Bạch Tử Họa trong gương bất thình lình quay đầu về hướng Hoa Thiên Cốt qua tấm gương, "Ai?" Hoa Thiên Cốt vội vàng dập gương xuống, Đường Bảo cũng kinh ngạc quay sang nhìn nàng, không biết nên nói gì. Thiều Nguyệt nghe thấy lời của Bạch Tử Họa thì hỏi, "Sư huynh à, sao vậy?" Bạch Tử Họa suy nghĩ, "Mới vừa rồi ở đây có người do thám." "Do thám điện Tuyệt Tình ư? Ai lại sở hữu pháp lực cao thâm như vậy chứ, đột phá được cả kết giới của Trường Lưu lẫn điện Tuyệt Tình?" Thiều Nguyệt nghĩ không ra ai có khả năng như vậy, nếu là Sát Thiên Mạch thì hẳn cũng thừa sức, song hắn chẳng bao giờ làm vậy, lần nào cũng trực tiếp phi tới, vậy.... thì là ai? Sau đó cô thấy Bạch Tử Họa vẫn còn nắm tay mình, "Sư huynh, sư huynh ơi..." Thiều Nguyệt dùng ánh mắt tỏ ý với chàng. Bạch Tử Họa cúi đầu, lấy lại viên đá Nghiệm sinh trong tay Thiều Nguyệt, mới vừa rồi lại một lần nữa, đá Nghiệm sinh của Thiều Nguyệt bất chợt phát ra ánh sáng màu vàng, chàng cẩn thận quan sát, giờ nó quay trở lại màu tím, hoàn toàn không có gì bất thường, Thiều Nguyệt thấy lạ với động tác của Bạch Tử Họa, "Sư huynh à, đá Nghiệm sinh của ta có vấn đề gì không?" Bạch Tử Họa cất lại đá Nghiệm sinh vào hộp gấm, lắc đầu, "Tiểu Nguyệt, nếu Thiên Cốt là kiếp sinh tử của muội, muội có còn thu nhận con bé làm đệ tử hay không?" Thiều Nguyệt trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười, "Tiểu Cốt là Tiểu Cốt, ta thu nhận con bé làm đồ đệ, cũng bởi vì con bé chính là Tiểu Cốt, chỉ cần thế mà thôi, dù cho Tiểu Cốt có là kiếp sinh tử của ta, ta cũng sẽ không vì vậy mà làm trái lương tâm mình, không vì thế mà bỏ rơi con bé." "Suy nghĩ của Tiểu Nguyệt quả nhiên luôn khác biệt." Bạch Tử Họa thở dài, có lẽ Tiểu Nguyệt sẽ đi trên một con đường tu tiên hoàn toàn bất đồng so với chàng. Đường Bảo rời khỏi phòng, Tử Mạch thấy nó ủ rũ cúi đầu bèn tiến lại gần trêu chọc, "Sâu ngốc à, sao ngươi lại cúi đầu thế, không sợ bị đụng sao?" Đường Bảo thở dài, không thèm để ý nàng, Tử Mạch thấy lạ, bình thường thì Đường Bảo sớm đã giậm chân giãy đành đạch phản đối, sao nay lại an tĩnh như thế nhỉ, Tử Mạch ngồi xổm xuống, nghiêm mặt nói, "Đường Bảo, ngươi bị làm sao rồi?" "Không phải là vì mẹ ta sao, từ tối hôm qua mẹ cứ rầu rĩ không vui." Đường Bảo lo lắng đáp. "Thiên Cốt ư?" Tử Mạch thắc mắc, "Thiên Cốt bị làm sao?" Đường Bảo thuật lại hết chuyện xảy ra tối qua, Tử Mạch nghe xong bật cười, Thiên Cốt từ nhỏ đã bám dính chủ nhân, tới bây giờ vẫn còn như vậy, "Ngươi yên tâm đi, chủ nhân với Tôn thượng đảm bảo không như trong suy nghĩ của hai người đâu, hơn nữa, Tôn thượng thân làm Chưởng môn của Trường Lưu, bắt buộc phải tuyệt tình gạt đi tình yêu, làm sao có thể chứ?" "Ta cũng bảo với mẹ ta như thế, nhưng mẹ vẫn buồn bã hoài." Đường Bảo ngẩng đầu trả lời, xong nó bỗng dưng thốt lên, "Ngươi vừa mới gọi tên ta à?" Tử Mạch nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, "Làm gì có, con sâu ngốc, là ngươi nghe nhầm." Dứt lời Tử Mạch gõ đầu Đường Bảo rồi đứng dậy bỏ đi. Đường Bảo che đầu, hét lớn, "Tử Mạch! Rõ ràng là ngươi vừa mới gọi, hừ, chờ ta hóa thành hình người, để xem ngươi bắt nạt ta như thế nào." "Hả?" Tử Mạch ngoảnh mặt lại nhìn nó, "Vậy ta mỏi mắt chờ mong." Đường Bảo bất mãn đi lại loạn xạ trong điện  Tuyệt Tình, vừa đi vừa mắng Tử Mạch, "Hừ, dám gọi ta là sâu ngốc, sau này ta cũng gọi ngươi là hoa đần, để xem ai sợ ai...." Đường Bảo đang đi thì đột nhiên phát hiện ra mấy đóa sen băng ở trước mắt, bảo vật khó gặp kìa, nó tiến lại gần, lén lút quan sát xung quanh không thấy có ai, há miệng nhai miếng thật lớn. Bạch Tử Họa vừa quay về điện Tuyệt Tình thì chợt phát hiện ra có cái gì đó sai sai, chàng vào trong viện, bước theo tiếng kêu nọ, lập tức trông thấy Đường Bảo ôm bụng nằm dưới đất, dáng vẻ tựa hồ vô cùng thống khổ, chàng dùng linh pháp lực nhấc Đường Bảo lên lòng bàn tay, kiểm tra nó thật cẩn thận, sau đó cũng rót chút tiên khí cho Đường Bảo, giúp nó dễ chịu hơn. Đường Bảo yếu ớt thì thầm, "Mẹ ơi, con không dám ăn bậy ăn bạ nữa đâu, con thật khó chịu quá." Bạch Tử Họa trầm mặc, chàng nhìn xuống mặt đấy, nơi ấy vốn dĩ trồng sen băng chàng cực khổ ghé thăm cực bắc lạnh giá mới kiếm được, nay không còn sót lại dù chỉ một đóa khiến chàng không khỏi nhíu mày, giận dữ nhìn Đường Bảo. Đường Bảo cảm giác rùng hết cả mình, suy yếu mỏ mắt, chưa gì đã thấy Tôn thượng đang tức giận trợn mắt nhìn mình, Đường Bảo hoảng hốt kêu lên một tiếng, nó thật muốn rời khỏi lòng bàn tay của Tôn thượng, thế nhưng cử động khiến bụng nó khó chịu. Thiều Nguyệt vừa về đã nghe thấy tiếng kêu của Đường Bảo, cô mải mốt chạy lại, "Sư huynh, Đường Bảo đang ở chỗ huynh à?" Bạch Tử Họa thấy  Thiều Nguyệt đến bèn trực tiếp chuyển giao lại Đường Bảo cho cô, ra lệnh, "Sau này không cho phép nó được bén mảng tới đây!" Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng của Bạch Tử Họa, thắc mắc, "Đường Bảo, con chọc cho sư huynh tức giận đấy à?" "Ai ui, Kiếm tôn ơi, bụng con đau quá, con cũng không biết sao Tôn thượng lại tức giận nữa." Đường Bảo lăn qua lộn lại trên lòng bàn tay Thiều Nguyệt. "Đau bụng? Con ăn gì vậy?" "Con... con ăn mấy bụi sen băng." "Cái gì cơ?" Thiều Nguyệt cả kinh, "Con ăn sen băng của sư huynh sao?" Đường Bảo không hiểu trợn to mắt, Thiều Nguyệt bất đắc dĩ đáp, "Đấy là hoa mà sư huynh ăn đắng nuốt cay, chịu khổ rất nhiều mới mang được về từ cùng cực bắc, thế mà cũng chỉ được vài đóa, con lại... lại ăn bằng sạch, haizzzz..." "Hả?" Đường Bảo sửng sốt, "Vậy phải làm sao bây giờ, Tôn thượng sẽ không phạt con, đuổi con ra khỏi điện Tuyệt Tình chứ?" Thiều Nguyệt an ủi, "Chắc không đâu, nếu sư huynh muốn phạt con thi vừa nãy đã phạt rồi." Đường Bảo ủ rũ, lại bắt đầu đau đến lăn lộn, Thiều Nguyệt mải mốt quay lại viện của mình, đi tới phòng Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt, con mau lại đây xem một chút, Đường Bảo bị đau bụng." Hoa Thiên Cốt còn đang buồn bực, cảnh tượng tối qua cứ ám ảnh tâm tri nàng, nàng lắc đầu lia lịa, trong tư duy hỗn tạp mơ hồ đột nhiên nghe thấy thanh âm của sư tôn khiến nàng cả kinh, mình nhớ sư tôn đến phát điên rồi, tự dưng lại nghe thấy tiếng sư tôn gọi mình là sao. Chờ đến khi Thiều Nguyệt xuất hiện trước mắt, Hoa Thiên Cốt mới có phản ứng, hóa ra không phải mình nghe nhầm. "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt, sao con cứ ngây người ra thế, mau lại đây nhìn Đường Bảo đi." Thiều Nguyệt đưa Đường Bảo trên tay cho nàng, Hoa Thiên Cốt nhận lấy Đường Bảo, thấy nó đang ôm bụng khó chịu, lộn qua lộn lại, "Đường Bảo, con làm sao thế?" "Đường Bảo ăn sen băng của sư huynh, bây giờ đau bụng." Thiều Nguyệt giải thích. "Hả?" Hoa Thiên Cốt nhẹ gõ đầu Đường Bảo, "Đường Bảo, sao con có thể nghịch ngợm như vậy, ngay cả đồ của Tôn thượng cũng dám ăn." "Ôi, mẹ ơi, Đường Bảo thật khó chịu, ôi..." "Được rồi, được rồi," Hoa Thiên Cốt đặt Đường Bảo lên giường, "Đường Bảo, con hãy cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mai sẽ ổn thôi." "Tiểu Cốt, để ta truyền cho Đường Bảo ít tiên lực, giúp nó bớt khó chịu." Thiều Nguyệt tiến lại gần. Hoa Thiên Cốt gật đầu, tránh ra, Thiều Nguyệt ngồi bên mép giường, chữa trị cho Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt đứng bên cạnh, thấy Đường Bảo cũng đỡ đau, nàng lại quay sang ngắm Thiều Nguyệt, nhìn gò má của cô, đột nhiên nàng lại ngây ngốc si dại, trong đầu trống rỗng, thật muốn mãi mãi có thể ngắm sư tôn như thế này, Hoa Thiên Cốt hai tay chống cằm cao hứng suy nghĩ, --- ------ -------