Bảo Hộ Em Suốt Đời
Chương 136
Hoa Thiên Cốt tĩnh tọa tu hành dưới tán cây hoa đào, chậm rãi ngưng thần tụ khí, sau một tuần, nàng nhẹ thở ra một hơi, duỗi bàn tay phải, quan sát linh lực dần tập hợp lại rồi mỉm cười. Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay lại, quay đầu nhìn những cánh hoa đã héo úa, nhớ về sư tôn.
Khi những cánh hoa đào rực rỡ tuôn rơi, nàng từng hợp tấu cầm tiêu cùng sư tôn; khi lá xanh nắng ấm, nàng đã nghỉ ngơi hóng mát cùng sư tôn, thậm chí nàng còn làm nũng với sư tôn, nằm lên đùi sư tôn, cảm nhận mùi hương trên người sư tôn; khi nhành cây trơ trụi, nàng sẽ múa kiếm, còn sư tôn ngồi thổi tiêu hướng dẫn nàng... tất cả đều là những ký ức tốt đẹp, Hoa Thiên Cốt nhẹ chạm vào thân cây, khóe miệng cong lên.
"Cốt Đầu!" Đông Phương Úc Khanh đi tới, Hoa Thiên Cốt chưa rút tay lại, nàng quay đầu nhìn anh chàng, Đông Phương Úc Khanh ngắm nàng từ trên xuống dưới rồi gật gù, "Ừ, xem ra nàng đã hồi phục rồi đấy."
"Đương nhiên!" Hoa Thiên Cốt tràn đầy tự tin, "Bây giờ ta đã có thể tụ khí." Dứt lời, nàng duỗi tay biểu diễn cho Đông Phương Úc Khanh xem.
Đông Phương Úc Khanh nhìn quả cầu khí nho nhỏ trong lòng bàn tay của Hoa Thiên Cốt, anh chàng phì cười. Bấy giờ Niết tiến lại gần thấy được cảnh này, cậu khen ngợi, "Quả đúng là đồ đệ của Thiều Nguyệt, nhanh như vậy đã khôi phục chút tu vi."
"Ta sao có thể dễ dàng buông bỏ những gì sư tôn đã để lại cho ta." Hoa Thiên Cốt kiên định đáp, tu vi của nàng cũng là do Thiều Nguyệt truyền thụ, nhờ Thiều Nguyệt đả thông kinh mạch, tu vi của nàng mới có thể tiến bộ xa hơn. Cho nên, dù tu vi của nàng đã tan biến, nàng cũng phải tu luyện lại một lần nữa, bởi nàng phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để có thể bảo vệ sư tôn, không cho phép hai người lại bị chia cắt thêm một lần nữa.
"Được rồi, đã đến lúc lên đường." Niết dõi theo phương trời xa xăm, nói.
Hoa Thiên Cốt mừng rỡ, thả tay xuống, "Cuối cùng cũng có thể đi tìm sư tôn!"
"Cốt Đầu ơi, con muốn đi với mẹ!" Đường Bào chạy đến kéo tay Hoa Thiên Cốt, nũng nịu.
"Nhưng mà, còn Thập Nhất sư huynh..." Hoa Thiên Cốt do dự.
"Cốt Đầu!" Đường Bảo bất mãn bĩu môi, sau đó Lạc Thập Nhất bước tới, bất đắc dĩ nhìn Đường Bảo, sau đó nói với Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, muội cứ để Đường Bảo theo đi, chứ nếu cứ giữ nàng ở lại Trường Lưu, trong lòng nàng cũng chẳng thể ngừng lo lắng cho muội được."
Hoa Thiên Cốt nhìn Lạc Thập Nhất đã trở lại dáng vẻ hoạt bát sôi nổi bèn vui vẻ đáp, "Thập Nhất sư huynh, thương thế của huynh lành rồi à."
"Ừ," Lạc Thập Nhất dịu dàng nhìn Đường Bảo, "Nhờ có Đường Bảo hết lòng chăm sóc, ta đã khỏe lắm rồi," Đường Bảo hơi ngại ngùng nghiêng đầu đi, bấy giờ Lạc Thập Nhất mới xoay đầu lại, có chút thương cảm, "Thiên Cốt này, sư phụ đã không còn ở đây, Tôn thượng cần lắm một người đỡ đần những công chuyện tại Trường Lưu, đến lúc ấy ta sợ Đường Bảo ở một mình sẽ nhàm chán, muội cũng biết tính cách của Đường Bảo mà."
Hoa Thiên Cốt nhìn ánh mắt van nài của Đường Bảo, xong lại nhìn Lạc Thập Nhất, cuối cùng gật đầu đồng ý, "Được rồi."
"Ố dè!" Đường ảo cao hứng nhảy cỡn lên, "Cốt Đầu tốt nhất!"
"Thiên Cốt, ta cũng muốn đi, ta muốn được tận mắt trông thấy chủ nhân trở lại." Tử Mạch bước đến.
Tử Trúc đứng bên Tử Mạch, mỉm cười nói, "Cần có người cai quản điện Tuyệt Tình, ta sẽ ở đây chờ mọi người quay về."
Bạch Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc lẳng lặng đứng trong khúc rẽ tại sân viện, Sênh Tiêu Mặc nghiêng người tiến tới trước mặt Bạch Tử Họa, "Huynh không muốn vào ư?"
Bạch Tử Họa im lặng chốc lát, "Không, bây giờ công chuyện trong môn bề bồn, ta thân là Chưởng môn Trường Lưu..."
"Được rồi, Chưởng môn sư huynh à, ta biết huynh vẫn luôn lo lắng cho Thiên Cốt mà, nếu không thì huynh sẽ không đến đây." Sênh Tiêu Mặc cắt lời Bạch Tử Họa, hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay, "Ta biết từ khi sư huynh qua đời, chuyện trong môn đều do một thân huynh gánh vác, ta cũng không giúp được gì nhiều, cho nên ta mới bảo Lạc Thập Nhất tới giúp huynh. Chuyện tìm tiểu sư muội, hãy cứ để ta xử lý nhé, huynh đã thấy yên tâm hơn chưa?"
Bạch Tử Họa không nói gì, xoay người rời khỏi viện, Sênh Tiêu Mặc lắc đầu bật cười, "Trong lòng lo lắng thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì phải ấp ủ giữ kín trong người vậy."
Sênh Tiêu Mặc nghe thấy tiếng cười nói từ trong sân bèn khép quạt xếp lại, chỉ về phía trước, "Ai da, tính thêm ta nữa đi, tính thêm cả ta nữa..."
Tiếu Vũ cầm tập ảnh đã hoàn thiện, vui vẻ đi tới nhà họ Thiều, Thiều Hoa mở cửa, vừa trông thấy Tiếu Vũ thì lập tức mặt mày hớn hở, "Tiểu Vũ tới đó à."
Tiếu Vũ bước vào, gật đầu, giờ tập ảnh trên tay lên, "Đã hoàn thành album bạn thân giữa em và Tiểu Nguyệt rồi, em mải mải mốt mốt đến để cho Tiểu Nguyệt xem."
"Vậy à?" Thiều Hoa lấy tập ảnh, nhìn lướt qua, liên tục thở dài, "Trông cũng không tệ nhỉ!"
"Dĩ nhiên!" Tiếu Vũ hất cằm, rất chi là tự hào.
Thiều Hoa ngắm vẻ mặt dịu dàng chảy nước của Tiếu Vũ thì nhẹ cười, "Ừ, đúng rồi, đúng rồi, em gái anh với Tiểu Vũ đều đã là mỹ nữ rồi!" Sau đó lại thấy một bức ảnh Thiều Nguyệt diện cổ trang, Thiều Hoa im bặt lại.
"Không có thành ý tí nào, đừng miễn cưỡng thế." Tiếu Vũ còn đang bận bất mãn lời của Thiều Hoa, ngửa mặt lên lại thấy Thiều Hoa ngẩn người, nó tiến lại gần nhìn, hóa ra là vì bức ảnh Thiều Nguyệt diện bộ cổ trang màu trắng.
"Đây là lựa chọn của Tiểu Nguyệt, cậu ấy bảo cảm thấy thân thiết với bộ đồ đó." Tiếu Vũ giải thích.
Thiều Hoa không khỏi vuốt ve bộ cổ trang trên hình, nhớ lại quá trình vô cùng vất vả mới tìm thấy được Tiểu Nguyệt, "Ban đầu khi chúng ta tìm ra được Tiểu Nguyệt, toàn thân con bé diện một bộ bạch y, khiến cho những vệt máu loang lổ trên người nó thật sự khiến người ta giật mình."
Tiếu Vũ đảo tròng mắt, "Đúng nhỉ, đến bây giờ trong lòng em vẫn còn sợ hãi, em sợ Tiểu Nguyệt lại tiếp tục rời bỏ chúng ta..." Cảm giác bầu không khí dần trở nên nặng nề, Tiếu Vũ vội và giành tập ảnh về, phất tay bảo, "Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa, cảm giác sao sao á, em đi xem Tiểu Nguyệt đây."
"Chắc Tiểu Nguyệt đang ở trong phòng." Thiều Hoa dõi theo bóng lưng của Tiếu Vũ.
"Biết rồi!" Tiếu Vũ không quay đầu lại, nó tới phòng Thiều Nguyệt, nhẹ gõ cửa, "Tiểu Nguyệt ơi?" Bên trong không ai đáp lại, Tiếu Vũ lại gõ thêm mất lần, vẫn lặng im không tiếng động, thế là nó lại gọi, "Vậy tao vào nhé?"
Tiếu Vũ mở cửa phòng, nhìn chiếc giường sắp xếp ngay ngắn cùng căn phòng không một bóng người, nó mới kinh hãi, mải mốt hét lên, "Thiều Hoa!"
Thiều Hoa hoảng hốt chạy đến, "Sao thế?" Khi nhìn căn phòng không có ai, anh mới thắc mắc, "Tiểu Nguyệt đâu rồi?"
"Hỏi anh đấy?" Tiếu Vũ lo lắng nhìn Thiều Hoa.
Thiều Hoa ngẫm nghĩ lại, "Từ trưa nay anh đã không thấy Tiểu Nguyệt rời phòng rồi, anh còn nghĩ nó đang nghỉ ngơi, nên..."
Tiếu Vũ không biết nên làm gì bây giờ, chợt nó liếc mắt thấy một tờ giấy trên đầu giường, nó vội vã chạy tới, cầm lên đọc, là thư của Tiểu Nguyệt:
Cha, mẹ, Nguyệt Nhi thật bất hiếu, ngay khi cả nhà ta đang đoàn tụ, con lại tự ý rời đi, xin hãy tha lỗi cho đứa con gái hư đốn này. Thực ra Nguyệt Nhi cũng không nỡ xa mọi người, nhưng... có người cần con, con sợ nếu con về trễ, người ấy sẽ làm nên thứ chuyện gì đó điên rồ, ở một thế giới khác, con đã dùng hết phần đời của mình để bảo vệ nàng, chỉ vì con muốn nàng có thể hạnh phúc, mỉm cười sống tiếp. Vậy nên, tại một thế giới không có con, nàng chỉ có đau khổ, không còn thiết sống nữa, còn con... cũng chỉ có thể gượng cười, còn lòng lại rất đau.
Cha, cha nói chỉ có người yêu mới có thể ở bên con cả một đời, cùng con đi đến điểm tận cùng của sinh mệnh, nếu con tìm được, thì tuy nàng cũng là con gái giống như con, song hai đứa con sẽ luôn bảo vệ nhau, mãi mãi ở bên nhau, kiên định không cách rời. Cho nên, con hy vọng rằng cha mẹ đừng hoảng hốt, cũng không cần lo lắng, Nguyệt Nhi sẽ hạnh phúc, sẽ cùng nàng sống thật hạnh phúc.
Với cả, anh trai à, anh cũng phải nắm bắt hạnh phúc của mình đấy nhé! Tha cho đứa em gái thất thường của anh, đứa em gái đùn đẩy hết trách nhiệm cho anh, nhưng em thật sự mong anh sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt, hiếu thảo thêm cả phần em.
Còn Tiểu Vũ, thật xin lỗi, lại nuốt lời với mày rồi, đã nói sẽ cùng quay về trường, cùng lên lớp với nhau... không thực hiện được những việc ấy rồi, tuy nhiên trong kỳ nghỉ, có thể cùng mày dạo phố, xem phim, chụp ảnh vui vẻ như vậy, có người bạn như mày, tốt lắm, lần này... đừng đi tìm tao nữa, Tiểu Vũ, mày cũng phải sống thật hạnh phúc đấy!
Tiếu Vũ thất thần ngã ngồi trên giường, lá thư trong tay rơi xuống đất, Thiều Hoa thấy thế vội nhặt nó lên, "Sao thế? Tiểu Vũ, Tiểu Nguyệt nói gì vậy?"
Tiểu Vũ đờ đẫn không đáp lại, Thiều Hoa đành phải tự mình đọc, kết quả là càng đọc càng nhăn mày, anh lẩm bẩm, "Sao lại thế? Tiểu Nguyệt... đi rồi?"
Tiếu Vũ nhắm mắt cưỡng chế dòng lệ chực chờ trào ra, nó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu hỏi, "Thiều Hoa này, dạo gần đây anh không thấy Tiểu Nguyệt có hành động bất thường nào sao?"
Thiều Hoa cau mày lắc đầu, "Không có, dạo gần đây Thiều Nguyệt ngoan lắm, ngày nào cũng ở bên cha mẹ, thường xuyên xem TV, mỗi tối đều xem chương trình dự báo thời tiết, giống như em lúc trước khi đi tìm Tiểu Nguyệt vậy..." Nói đến đây, Thiều Hoa đột ngột dừng lại, nhớ hôm trước, Tiểu Nguyệt đúng là đã hỏi anh rằng bọn họ tìm thấy cô ở đâu, sau ngày đó, Tiểu Nguyệt mới bắt đầu xem TV thường xuyên, chẳng lẽ....
Tiếu Vũ trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thiều Hoa bèn như vỡ lẽ, nó vội đứng dậy, chạy khỏi phòng, vừa đi vừa hỏi, "Anh nói cho Tiểu Nguyệt biết chúng ta tìm thấy cậu ấy ở đâu sao?"
Thiều Hoa cứng họng, tự trách, "Ngày hôm đó Tiểu Nguyệt chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh không suy nghĩ nhiều."
"Anh..." Tiếu Vũ bất đắc dĩ, "Thôi được rồi, chúng ta mau tới núi Thanh U đi, không biết chừng lại có thể đuổi kịp Tiểu Nguyệt!"
"Được!" Thiều Hoa theo sau Tiếu Vũ, hai người vội vàng ra ngoài, trùng hợp gặp Thiều Tử Dương và Thẩm Nhu đang trở về, Thẩm Nhu thắc mắc, "Hai đứa mải mải mốt mốt đi đâu thế?"
Thiều Hoa không kịp giải thích, nhét lá thư trên tay vào tay Thẩm Nhu, nói ngắn gọn lại, "Cha, mẹ, Tiểu Nguyệt đi rồi, con với Tiểu Vũ phải đuổi theo nó."
"Cái gì?!" Thẩm Nhu giật mình, bà vội mở lá thư trên tay ra, sau đó xoay người bật khóc nức nở với Thiều Tử Dương, "Tử Dương ơi, Nguyệt Nhi... con bé..."
Trong lòng Thiều Tử Dương có một loại cảm giác như "thì ra là vậy", từ sau lần tâm sự với Nguyệt nhi ở trong thư phòng, ông luôn có một loại dự cảm, rằng Nguyệt Nhi đã ra quyết định, mà quyết định ấy chắc chắn sẽ liên quan đến người yêu và người nhà, có điều, ông không ngờ tiết tấu lại nhanh như vậy.
Thiều Tử Dương nhìn cuốn trục nằm trên mặt đất, phía trên là chữ "Phúc" to thật to, đó là chữ do Nguyệt Nhi viết, ông muốn treo nó thật trang hoàng trong nhà, nhưng vừa mang về, thì Nguyệt Nhi đã... Thiều Tử Dương dang tay ôm lấy Thẩm Nhu, an ủi, "Tiểu Nhu à, chúng ta phải tin tưởng Nguyệt Nhi, tin tưởng Nguyệt Nhi..." Dứt lời, hốc mắt ông cũng ửng đỏ.
Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh, Niết, Sênh Tiêu Mặc, Đường Bảo và Tử Mạch đã lên đường rời khỏi Trường Lưu từ sáng sớm, bắt đầu đi tìm cổng thế giới, nhưng đã tìm ở nhiều nơi mà vẫn không thấy. Mỗi nơi mây đen dày đặc, sấm sét chất chồng, Niết đều lấy Mẫn Sinh ra, song chưa từng cảm nhận được lực lôi điện của Kinh Lôi, qua vài lần thất thường như vậy, bọn họ dần có chút thất vọng xen lẫn lo ấy, song chưa ai bỏ cuộc.
Một ngày, đám người Hoa Thiên Cốt nghỉ ngơi trên một ngọn núi, nơi đây cây lá xanh tốt, thanh tĩnh yên ả, bên tai văng vẳng tiếng chim hót, gió thổi khiến phong cảnh nơi đây càng thêm sảng khoái. Nhưng Hoa Thiên Cốt không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, nàng nhìn viên đá Nghiệm Sinh trên lòng bàn tay trái cùng dải dây buộc tóc trên lòng bàn tay phải, trên đầu gối lại là túi gấm sư tôn từng tặng nàng. Mặc dù bên trong túi không còn tóc cô nữa, song chỉ cần là đồ của sư tôn, nàng phải giữ gìn chúng thật toàn vẹn.
Hoa Thiên Cốt quan sát luồng ánh sáng bạc yếu ớt trên viên đá Nghiệm Sinh, hai tay nắm chặt lấy đặt nó bên môi của mình, nhắm mắt nói, "Sư tôn ơi, nhất định Tiểu Cốt sẽ tìm thấy người, nhất định!" Nhớ nhung khiến một giọt nước mắt chảy xuống, trùng hợp lại nhỏ lên viên đá Nghiệm Sinh.
Bấy giờ, ánh sáng bạc trên viên đá Nghiệm Sinh đột nhiên bùng phát, bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên kéo đến ùn ùn mây đen, sấm chớp cuồn cuộn, khiến cho những ai đang nghỉ ngơi đều cả kinh.
Hoa Thiên Cốt vội đứng dậy, "Niết!"
Niết đã triệu hồi Mẫn Sinh, "Ta biết rồi, Mẫn Sinh!" Sau đó chỉ kiếm lên trời.
Mẫn Sinh không ngừng bay vòng dưới lớp mây đen, đám người Hoa Thiên Cốt sốt sắng nhìn lên trời, họ sợ sẽ lại thất vọng như mấy lần trước, nhưng trái tim Hoa Thiên Cốt đang đập thình thịch, nàng cảm giác rằng lần này tuyệt đối sẽ không sai.
Quả nhiên, Mẫn Sinh lòng vòng một hồi thì đổ nhiên vọt vào trong mây đen, Niết mừng rỡ, "Không sai, chúng ta thật sự đã tìm thấy cổng thế giới rồi!"
"Tốt quá, ta phải đi tìm sư tôn!" Dứt lời, Hoa Thiên Cốt chuẩn bị phi thân bay lên, song nàng phát hiện ra mình mới chỉ vừa khôi phục cách ngưng thần tụ khí, căn bản vẫn chưa thể phi hành.
Vốn dĩ Niết cũng không có ý định để Hoa Thiên Cốt đi, cậu bảo, "Thiên Cốt, để ta đi đi, hôm nay ngươi mới chỉ vừa khôi phục tu vi, cho dù có ai dẫn ngươi đi, nhưng giữa tầng tầng lớp lớp sấm sét như vậy, chắc chắn cũng chẳng hề dễ dàng, ta lại thân thuộc với Mẫn Sinh nhất, nhất định ta sẽ đưa Thiều Nguyệt trở về."
"Nhưng mà..." Hoa Thiên Cốt không cam tâm.
"Ta nghĩ Thiều Nguyệt sẽ không mong muốn khi trở về lại thấy người xảy ra chuyện đâu." Niết khuyên nhủ.
Sênh Tiêu Mặc và Đông Phương Úc Khanh cùng gật đầu tán thành, Hoa Thiên Cốt đành nói, "Vậy đệ phải thật cẩn thận."
Niết mỉm cười, xoay người bay vào trong mây đen, Sênh Tiêu Mặc vội phát ra pháp lực vào lớp mây, nói, "Chúng ta giúp hắn một tay đi!" Những người khác nhìn nhau gật đầu, cùng dùng pháp lực để trợ giúp Niết khỏi lôi điện.
Thiều Nguyệt tới núi Thanh U, nhìn dãy núi liền kề đổ dài, cô thở ra, "Đúng là một nơi thanh tĩnh an bình." Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị của tự nhiên, nơi này có bầu không khí rất giống thế giới kia, không nhiễm dù chỉ một hạt bụi, là mùi vị của thiên nhiên.
"Nhưng..." Thiều Nguyệt gặp chút khó khăn, "Núi lớn thế này, phải bắt đầu tìm từ đâu đây? Biết thế đã hỏi địa điểm cụ thể rồi."
Thiều Nguyệt ngửa đầu nhìn trời, cả ngọn núi đang bị bao phủ bởi mây đen, song không nơi nào có sấm chớp, cho nên cô mới do dự không biết đi đâu trước. Đúng lúc nàng không hề có manh mối nào thì đột nhiên ngực Thiều Nguyệt đau nhói, một tia sấm sét vọt khỏi ngực nàng, bay về phía ngọn núi bên tay trái.
Phía đằng đó lập tức xuất hiện sấm chớp đan xen, Thiều Nguyệt mỉm cười, "Chính là nó!"
Truyện khác cùng thể loại
495 chương
42 chương
137 chương
171 chương
81 chương
64 chương
130 chương