Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch
Chương 29
“Dạ Mị?” Ánh mắt Tả An Tuấn vẫn rất sáng như cũ, nghiêng đầu tò mò hỏi, “Là nơi nào?”
Người này dựa rất gần, hương thơm trên người sau khi tắm toàn bộ lướt sang, thần tình Doãn Mạch hơi chậm, giải thích, “Trong giới nổi danh là nơi tiêu tiền, chỉ cần có tiền, muốn làm gì đều được.” Anh nhìn tóc mềm mại của người này, không nhịn được muốn đưa tay xoa xoa, thuận tiên duỗi tay.
“Thật a?” Vẻ mặt Tả An Tuấn vui vẻ, cũng không nhìn động tác của anh, quay đầu thì chạy vội đi ra ngoài, tiếng nói vui mừng thổi qua, “Vậy được, tôi đi hỏi Tuyên.”
Tay Doãn Mạch hoa hoa lệ lệ cứng đờ, anh trầm mặc một chút, chậm rãi thu tay, nghĩ thầm lại nhịn một chút, anh lập tức là có thể đem vị người đại diện kia đá đến bên cạnh người khác quản thật tốt, đến lúc đó người nọ sẽ không có thời gian cùng Tả An Tuấn lêu lổng, anh trầm mặc nghĩ, xoay người vào phòng tắm.
Tả An Tuấn nói đi là đi tuyệt không quan tâm bây giờ là mấy giờ, rất nhanh thì chạy vội tới trước biệt thự Mạnh Tuyên, Mạnh Tuyên có việc ban ngày buổi tối không buồn ngủ, lúc này đang bưng cốc có chân dài ngồi ở trên quầy bar nhàm chán uống rượu, mà cửa chính nhà y chính là lúc này bị người phá mở, y quay đầu nhìn người nào đó một thân áo ngủ cùng tóc hơi ướt, lại thấy vẻ mặt có vẻ hưng phấn, không khỏi lắc đầu mà cười, “Tả An Tuấn, tôi biết cậu mộng du tốt rồi, không cần sang lặp lại một lần.”
“Không phải là mộng du, là một nơi chơi tốt,” Tả An Tuấn đem việc Doãn Mạch giới thiệu cùng cậu nói một lần, chớp đôi mắt trông suốt nhìn y, “Thế nào, chúng ta đi chứ? Ngày mai sẽ đi chứ?”
“Dạ Mị?” Mạnh Tuyên kinh ngạc một chút, ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Tôi hình như nghe nói qua, có người nói ở trong giới rất nổi tiếng, thế nhưng trình tự tiến vào rất phiền phức, người bình thường không vào được, còn nữa … Tôi nhớ Dạ Mị là ở thành phố X đúng không?”
“Người bình thường vào không được?” Tả An Tuấn bắt được vấn đề mấu chốt, nhất thời bi thương rồi, lẩm bẩm, “Nhưng Mạch nói anh ấy muốn dẫn chúng ta đi chơi, vì sao vào không được?”
Mạnh Tuyên không khỏi bất đắc dĩ cười xoa đầu cậu, tức giận nói, “Tả An Tuấn, cậu cho là tên vệ sĩ của cậu là người bình thường sao? Hai tầng lão đại của vệ sĩ tổ chức L và tổ chức tình báo ngầm ‘Hắc Vũ’, cậu nghĩ anh ta sẽ không có thẻ hội viên Dạ Mị? Đầu óc của cậu là lớn lên thế nào?”
“A! Đó chính là nói chúng ta có thể vào rồi!” Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, sau đó nâng cằm một dáng vẻ bừng tỉnh, “Thì ra Mạch lợi hại như vậy sao?”
Mạnh Tuyên liếc mắt nhìn cậu, cười ném một câu, “Anh ta lợi hại hay không, đoán chừng cậu cũng không thèm để ý,” y tiếp tục suy nghĩ vấn đề vừa rồi, “Tôi nhớ là ở thành phố X đúng không?”
“Đúng,” Tả An Tuấn gật đầu, “Mạch nói, chính là ở thành phố X.”
Thành phố X a … Ánh mắt Mạnh Tuyên có chút phiêu xa, y có bao nhiêu lâu không trở lại nhìn đến rồi … Nơi đó đã từng là tất cả của y, toàn bộ ký ức của y cùng người nọ đều ở nơi đó, bất kể vui mừng hay là bi thương.
Tả An Tuấn thấy y trầm mặc không khỏi tiếp tục khuyên bảo, “Tuyên, thế nào, chúng ta đi đi, đi đi chứ?”
Mạnh Tuyên cúi đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của cậu, nhịn không được lại xoa đầu của cậu, “Vậy được rồi, chúng ta liền đi dạo cũng được, thuận tiện biết một chút về Dạ Mị trong truyền thuyết, được thêm kiến thức.”
Tả An Tuấn nhất thời hoan hô một tiếng, vui mừng muốn nhảy lên, Mạnh Tuyên nhìn dáng vẻ của cậu ánh sáng dưới đáy mắt cũng nhu hoà chút, thành phố X … Tuy rằng trước đây bởi vì liên quan đến công việc cũng từng đi qua, nhưng cũng không có tỉ mỉ đi dạo qua, lần này vẫn là những năm gần đây lần đầu tiên vì chơi mà quay về, chẳng qua dù sao đã qua mười năm, nơi đó từ lâu đã là một dáng vẻ khác.
Doãn Mạch từ phòng tắm đi ra cũng đi bên đó, cùng bọn họ nói tốt thời gian, lại đem vé máy bay đặt xong, lúc này mới lôi kéo Tả An Tuấn trở về, đưa cậu dụi vào trong lòng, chuẩn bị ngủ. Nhưng mà Tả An Tuấn dường như đối với hành trình ngày mai rất vui vẻ, nửa ngày đều ngủ không được, ở trong lòng anh lăn qua lộn lại, hai người không khỏi sẽ phát sinh chút cọ xát tay chân, Doãn Mạch vốn mạnh mẽ áp chế lửa đều bị câu khơi gợi lên, nhịn không được đưa tay đè cậu lại, “Tả An Tuấn, cậu lại nhích tới nhích lui thì trở về phòng của mình đi.”
“Không muốn … Tôi ngủ không được …” Tả An Tuấn lẩm bẩm, đúng thật đàng hoàng rất nhiều, nhưng an tĩnh chỉ chốc lát thì xoay người nhìn anh, ánh sáng đáy mắt rất sáng, “Mạch, anh nói một chút thứ nơi đó để cho tôi suy nghĩ một lát ngày mai đi qua chơi cái gì.”
Ánh sáng bên trong phòng có chút tối, nhưng ánh mắt của bọn họ đối bóng tối có khả năng thích ứng đều rất mạnh, đối diện như vậy cũng không khó khăn, họ lúc này kề rất gần, hô hấp hai bên đều quấn ở cùng nhau, anh nghĩ tình huống hiện giờ hình như có chút mờ ám, vừa muốn lại tiếp tục phát triển tiếp thì thấy người này bi thương mở miệng, “Anh còn không nghĩ tới có gì tốt để chơi sao? Tôi đây ngày mai đi qua chơi cái gì? Anh sẽ không gạt tôi đi chứ?”
Bầu không khí kia bị phá hư một cách triệt để. Doãn Mạch nằm ngang nhịn không được đưa tay xoa trán, anh coi trọng rốt cuộc là loại gì đây?
Người nào đó thấy anh không đáp tiếp tục bi thương hỏi, “Thật không có sao?”
“Có,” Doãn Mạch nhìn đỉnh trần nhà, nghĩ thầm đêm nay rốt cuộc đừng nghĩ ngủ, “Ba tầng ngầm Dạ Mị có một thị trường cỡ lớn, chỉ cần là thế giới này tồn tại thứ gì cho dù là một lọ không khí đều có thể cầm bán, xuống chút nữa còn có chợ quyền anh, hướng lên trên lại là sòng bạc, nhà hàng ẩm thực, câu lạc bộ … Lấy một ví dụ, chỉ cần có tiền, cậu ở Dạ Mị muốn dùng người sống làm bia luyện súng cũng có thể, hiểu không?”
Tả An Tuấn bỗng nhiên há to miệng, “Như vậy không phạm pháp sao?”
“Phạm pháp, cho nên không phải là người nào đều có thể tiến vào,” Doãn Mạch quay đầu nhìn cậu, nhìn người này đáy mắt vô cùng trong suốt, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu của cậu, “Chẳng qua người đứng sau ông chủ Dạ Mị rất vững, cho nên người bình thường không nhúc nhích được hắn.”
“Thật a, anh ta thật lợi hại, ừm, Tuyên nói anh cũng rất lợi hại, thật không?”
“Không dễ.”
“A?”
Vậy mà chủ động quan tâm chuyện của tôi, không dễ, Doãn Mạch nghĩ thầm, lạnh nhạt nói tiếp, “Không có gì, nói tiếp …”
Thời gian chậm rãi qua, trăng khuyết ngoài cửa sổ chậm rãi lên cao, xuyên thấu qua rèm cửa sổ vẩy vào một chút, tăng thêm một phần yên tĩnh, ánh sáng dưới đáy mắt Doãn Mạch mở ra một chút, nghĩ thầm quên đi, cùng người này trò chuyện một đêm như vậy cũng là lựa chọn tốt.
Ngày thứ hai mấy người họ rất sớm liền tỉnh, ăn điểm tâm đơn giản xong thì leo lên máy bay bay đi thành phố X, hơn một giờ sau thành công đáp xuống.
Mạnh Tuyên ngước mắt nhìn khách sạn đẳng cấp ngôi sao trước mặt, kinh ngạc quay đầu, “Không phải nói trong Dạ Mị cũng có khách sạn sao, vì sao không đi Dạ Mị.”
“Đúng là nơi này.” Doãn Mạch trầm ổn trả lời, dẫn đầu đi vào, hai người còn lại theo ở phía sau, chỉ thấy Doãn Mạch sau khi tiến vào cũng không có đi chỗ đằng trước, mà là tự mình lên lầu hai, xuyên qua hành lang sau cùng đứng ở trước một gian phòng.
Mạnh Tuyên không đổi sắc mặt nhìn, thấy người này lấy ra một tấm thẻ ở trên cửa cà một chút liền mở cửa ra đi vào, y càng ngày càng tò mò, lôi kéo Tả An Tuấn cũng đi vào theo, đợi thấy rõ tình cảnh bên trong sau cùng không khỏi nở nụ cười, “Thật sự là động* có khác.” [chỉ nơi ở của Thần Tiên]
Diện tích bên trong có một sân bóng rổ lớn như vậy, đá cẩm thạch lót sàn màu tuyết trắng, giữa lót một tấm thảm thêu hoa màu đỏ, hai bên tường có khắc tranh vẽ tinh xảo, mặt trên hoa văn xinh đẹp phức tạp, loé một chút ánh sao, nhìn kỹ viền hẳn là kim cương thật, trần nhà bốn phía đường viền màu vàng, chính giữa treo một ngọn đèn thuỷ tinh thật cao, hết thảy đều hiện ra vô cùng cao quý xa hoa.
Tả An Tuấn nhìn tranh vẽ hai bên, há to miệng, vẻ mặt hưng phấn, “Cảm giác giống như là đến thiên đường vậy a.”
Đương nhiên là thiên đường, Doãn Mạch nghĩ, ông chủ Dạ Mị Hiên Viên Ngạo trước khi thành lập nơi đây vốn chính là vì người vợ đã chết, mà sau khi xây xong đã đem bản thân nhốt lại chỗ này, ít khi ra ngoài.
“Đi thôi.” Doãn Mạch lạnh nhạt nói, đi tới kéo tay cậu, đến trước thang máy, anh lấy ra tấm card vừa rồi chơi đùa, điền mật mã vào sau đó lại tra xét vân tay, đợi một chút cửa thang liền mở ra, người phục vụ tuấn tú hiện ra nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép cúi chào, “Chào mừng đến với “Dạ Mị mê thành.”
Ngay cả thang máy Dạ Mị đều xây vô cùng xa hoa, Tả An Tuấn tò mò nhìn xung quanh một chút, sau cùng đem đường nhìn chuyển qua trên vách tường một vòng tròn nhỏ có thuỷ tinh bao bộc lại, tò mò hỏi, “Đó là dùng làm gì?”
“Đó là một hệ thống phân biệt vân tay, bên trong đưa vào vân tay một người, chẳng qua ông chủ cũng không có nói là của ai, chỉ nói khách tới nơi này đều có thể thử,” người phục vụ kính cẩn đáp, “Có người nói nếu như phân biệt thành công thang máy sẽ dẫn người đó đi thiên đường ẩn giấu của Dạ Mị.”
“Thiên đường ẩn giấu?” Tả An Tuấn càng thêm hiếu kỳ, “Là nơi nào?”
“Việc này tôi cũng không biết,” người phục vụ nói, “Bởi vì chưa từng có người thành công qua.”
Tả An Tuấn trước mắt sáng ngời, đi tới mười ngón tay luân phiên thử một lần, đáng tiếc chưa từng phản ứng, chỉ có thể ai ai than thở quay về, nhìn hai người bên cạnh, “Các anh có muốn thử một chút hay không?”
Mạnh Tuyên buồn cười xoa đầu của cậu, “Nào có ai buồn tẻ như thế.”
Tả An Tuấn chớp mắt nhìn y, “Thử xem đi mà.”
Mạnh Tuyên bị cậu làm tới bất đắc dĩ, chỉ có thể đi lên trước thử một chút, tay phải không phản ứng, mà khi y muốn đưa tay trái thì cửa thang máy liền mở ra, mở ra chính là ngược lại bên kia lúc bọn họ mới vào, Mạnh Tuyên biết đây là thiết kế đặc thù, ở bên ngoài nhìn đến đây chính là một toà khách sạn huy hoàng, mà bên trong lại bị một phân thành hai, bên kia vẫn là Dạ Mị nổi tiếng.
“Đi thôi.” Nếu thang máy mở y cũng không thử, quay đầu liền bước đi ra ngoài, Tả An Tuấn đến nơi đã đem lực chú ý dời đi, cũng không đi tính toán vấn đề này. Bọn họ đến tầng này là khách sạn, quản lí đại sảnh cung kính chào đón, “Thì ra là ngài Doãn Mạch, chào mừng đến tham quan.”
Doãn Mạch lạnh nhạt gật đầu, “Cho tôi hai gian phòng.”
“Được, mời đi theo tôi.”
Mấy người họ liền vào phòng cất đồ đạc, Mạnh Tuyên nhìn trang trí xa hoa ở đây, nghĩ thầm Dạ Mị đúng thật danh bất hư truyền* [tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế], y đứng dậy đi tìm Tả An Tuấn, người sau đang vẻ mặt hưng phấn thảo luận đi tầng nào chơi, thấy y tiến vào liền vội vàng hỏi ý kiến của y, y nở nụ cười, “Các người chơi trước, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo,” y quay đầu nhìn Doãn Mạch, “Tôi là phải ra khỏi toà cao ốc, một hồi nên quay về như thế nào?”
Doãn Mạch hiểu rõ gật đầu, dẫn y đi tìm quản lí đại sảnh, sau đó đưa cho cậu một tấm thẻ, quản lí đại sảnh cung kính giới thiệu, “Đây là thẻ hội viên tạm thời, trực tiếp cà là được, không cần vân tay nhận biết, kỳ hạn đến ngày trả phòng.”
Mạnh Tuyên liền gật đầu, cùng bọn họ chào hỏi một tiếng liền đi, y ra khách sạn, ở khu thương mại mua ít đồ, đón xe đến một nhánh tỉnh Lào Cai* [vâng, lại là Việt Nam đó:v], sau cùng ở một viện dưỡng lão dừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
“Đến đây, ai a?” Theo giọng nói hạ xuống, một người mặc đồ người ở mở cửa, kinh ngạc nhìn y, nghĩ y có chút quen mắt, nhưng vẫn là hỏi, “Cậu tìm ai?”
Mạch Tuyên cũng có chút vô cùng kinh ngạc, “Chú Lý đang ở chỗ này sao?”
Người nọ gật đầu, vẫn như cũ không chuẩn bị cho vào cửa, mà là hỏi, “Tìm chú Lý làm gì?”
Mạnh Tuyên tuy rằng không giải thích được người nọ là xuất hiện từ lúc nào, nhưng vẫn như cũ tính tình tốt, cười chuẩn bị giải thích, mà đúng lúc này từ bên trong truyền ra giọng nói có chút già nua, “A Sinh, là ai a?” Theo giọng nói hạ xuống người nọ cũng đi tới cửa, sau khi nhìn thấy y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng hoàn hồn, biểu tình trên mặt bởi vì rất ngạc nhiên mừng rỡ mà có chút cứng ngắc, “Thiếu gia?”
Mạnh Tuyên cũng ngẩn ra, cười gật đầu, “Chú Lý, đã lâu không gặp.”
“A à, thiếu gia!” Ông cụ vừa rồi tỉnh lại từ trong cực độ vui mừng bước sang, vội vàng lôi kéo y vào cửa, lại thấy vật trong tay y, khẽ nhíu mày, “Thiếu gia đến nhìn lão già này tôi đã rất vui mừng, còn mua vật gì vậy a …” Ông một bên ai ai nói, một bên lôi kéo y vào cửa. Người hồi nãy thấy chú Lý nhận thức y liền cũng thu hoài nghi, tự nhiên tiếp nhận vật trong tay y, an phận đi làm chuyện của mình.
Mạnh Tuyên nhìn xung quanh một chút, phòng ở cũ từ lâu, nhưng rất trang nhã an nhàn, trên bàn đá dưới tán cây lớn còn bày trà nóng hầm hập, ngược lại là nơi dưỡng lão tốt. Y theo vào cửa, nhìn ảnh chụp trong phòng khách, phía trên kia có hai tấm hình, nhìn qua khoảng chừng năm mười năm, mà một tấm khác bày ra tuổi còn rất trẻ, chính là bản thân y. Y để đồ đạc xuống, đi tới cung kính thắp ba nén nhang, cắm vào trong lư hương.
Ông cụ cũng ở đây nhìn ảnh, “Giờ đây lão gia thấy thiếu gia sống tốt như vậy cũng vui mừng theo.”
Mạnh Tuyên chỉ cười cười liền xoay người vào nhà, mà người nọ lúc nãy cất xong đồ đạc quay lại, vừa lúc nghe được một câu, trong nháy mắt liền cứng lại rồi, gã mới vừa rồi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói là bạn cũ của chú Lý, mãi tới khi nghe đến đó mới giật mình tỉnh ra người thiếu gia này là chỉ ai, cũng giật mình bừng tỉnh tại sao gã lại cảm thấy người nọ nhìn quen mắt, vẻ mặt gã khiếp sợ nhìn ảnh chụp phía trên, cùng vóc người này giống nhau như đúc! Gã tới nơi này tương đối sớm, lúc đó ông chủ của gã cùng chú Lý nói chuyện gã ở một bên nghe, đương nhiên biết ông chủ và người trên hình này là quan hệ như thế nào … Nhưng người nọ không phải đã chết sao?
Gã cứng đờ hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.
Mạnh Tuyên lúc này đang ở bên trong phòng cùng ông cụ hàn huyên, ông cụ kia thấy y tới thật vui mừng, “Thiếu gia cậu bây giờ ở nơi nào?”
“Oh, ở Dạ Mị.” Mạnh Tuyên cười đáp, “Con và mấy người bạn cùng đi cùng, bọn họ hiện giờ đang ở nơi đó chờ con.”
“Dạ Mị?” Ông cụ kia theo bản năng đứng dậy, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng.
“Đúng a,” Mạnh Tuyên kinh ngạc một chút, “Làm sao vậy?”
“Oh … Không … Không có gì,” ông cụ kia nở nụ cười vài cái, che giấu không được tự nhiên trên mặt rất tốt, “Nghe nói nơi đó rất khó vào.”
“Đúng a, chẳng qua bạn của con đúng lúc là hội viên nơi đó.”
“Oh, như vậy a …” Ông cụ kia ngượng ngùng nói. Mạnh Tuyên lại cùng ông hàn huyên một hồi liền muốn đứng dậy tạm biệt, ông cụ kia muốn y ở lại dùng cơm, y cười lắc đầu, “Buổi tối đi, con hiện giờ muốn đi tìm bạn của con.” Nhớ tới tính cách của Tả An Tuấn y đã muốn cười, ai biết người nọ sẽ ở Dạ Mị làm yêu thiêu thân gì đó chờ Doãn Mạch thu dọn, trò hay như vậy y đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ông cụ kia thấy nụ cười trên mặt y có chút sững sờ, hình như rất lâu y đều không từng vui vẻ như vậy, lập tức gật đầu, “Vậy được.”
Mạnh Tuyên liền rời đi, đi ra ngoài đón một chiếc xe, quay về Dạ Mị. Ông cụ kia nhìn chiếc xe kia đi xa, lúc này mới vào nhà nhìn ảnh chụp dòng họ tổ tiên xuất thần, mà đúng lúc này ngoài cửa vang lên một trận tiếng chân ga, sau đó cánh cửa bị người bỗng nhiên đẩy ra, người này quần áo tây trang màu đen, mặt mũi tuấn lãng, cả người tản ra một hơi thở cuồng dã, giống như sói trên thảo nguyên, hắn đi nhanh tới, ánh mắt trầm rất sâu, ngay cả giọng nói đều có chút run rẩy, “Vừa rồi ai tới đây? A Sinh nói chú gọi cậu ta … Thiếu gia?”
Chú Lý nhìn ánh mắt người này, cũng không phủ nhận, chỉ là thở dài một hơi. Người nọ lại chỉ không ngừng run rẩy lên, “Chú Lý … Tuyên còn … Sống?”
Ông cụ lại thở dài một hơi, trầm mặc gật đầu.
“Ở đâu?” Người nọ bỗng nhiên tiến lên một bước, gắt gao theo dõi ông, vẻ mặt kia rất hoảng sợ, “Em ấy hiện giờ ở đâu?”
“Cậu ấy cùng bạn tới nơi này chơi, hiện giờ hẳn là quay về Dạ Mị đi tìm bọn họ rồi.”
Người nọ quay đầu bước đi, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện cho thủ hạ, “Nghe cho kỹ, trước khi tôi quay về đi trông chừng cửa cho tốt, bất kể khách địa vị lớn bao nhiêu, hết thảy chỉ được phép vào không cho phép ra! Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”
Ông cụ kia nhìn hắn đi xa, lại đem đường nhìn quay lại ảnh chụp tổ tiên, ý trời, ông nghĩ, hai người kia duyên phận chặn không đứt, lần này ai cũng không ngăn cản được.
Mạnh Tuyên đầu tiên là gọi điện thoại hỏi thăm bọn Tả An Tuấn ở tầng nào, tiếp đó thì vào gian phòng vừa rồi, lấy ra card quét một chút, thang máy rất nhanh thì đến rồi, y chậm rãi đi vào, nhàm chán đợi, đường nhìn bất giác dời đến trên phân biệt vân tay vừa rồi, y suy nghĩ một chút, đưa tay trái ra, đem chuyện vừa rồi làm xong, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa … Y không nhịn được muốn cười, nghĩ thầm bản thân thật là có chút nhàm chán, sau đó liền đem ngón áp út đưa tới, ngay tại lúc y chuẩn bị đổi ngón út thì chỉ thấy cái vòng tròn kia sáng lên, phát ra tiếng “Đinh” vang lên, ngay sau đó toàn bộ thang máy dừng lại một chút, bỗng nhiên đi lên cao.
Mạnh Tuyên kinh ngạc một chút, nghi ngờ bước ra, ngay sau đó thì cứng đờ rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi xin lỗi các bạn, các bạn muốn phun thì phun đi … Tôi đến lúc có việc phải lặn đi, dự tính ngày kia mới có thể trở về, ngày mai chỉ có thể chặt đứt … Tôi nỗ lực thêm chương a chương … Vẫn là không có đến chương bọn họ gặp nhau … Đối với tôi không có thời gian … Lập tức phải đi, nhắn lại cũng phải chờ tôi trở lại cùng nhau quay về …
Tôi tôi tôi duỗi móng vuốt bảo đảm … Chương sau tuyệt đối gặp nhau!! Chương sau tuyệt đối có thịt! Duỗi móng vuốt bảo đảm!!!
Đương nhiên chương sau phải ngày mốt tôi trở về làm xong chương mới có thể đổi mới …
Họ đánh tôi …
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
108 chương
28 chương
333 chương
36 chương
20 chương