Bao Dung Vô Bờ

Chương 62 : Ngoại truyện 2: Đợi chờ một mai

Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Mười hai giờ tối. Ánh đèn rất sáng, chiếu rọi mỗi một góc trong phòng. Sơ Lục ngồi ở bàn học, cúi đầu làm một đề toán, chỉ mỗi bản nháp cũng đã mất gần nửa quyển. Câu hỏi cuối cùng rất khó, Sơ Lục cân nhắc thật lâu, sau đó xem đáp án, vẫn không hiểu được. Nhưng không làm xong cái đề này, nhất định buổi tối cô sẽ không ngủ được. Lục Viễn Gia ngồi bên cạnh, tiện tay cầm một quyển sách đọc. Thật ra anh không thích học tập, quyển sách này chính là sách chuyên ngành, bởi vì sắp thi, anh mới không thể không nhìn thêm hai lần. Tối nào anh cũng ngồi bên Sơ Lục, cô làm bài tập, anh hoặc chơi điện thoại hoặc là đọc sách, dù sao thì khi cô đi ngủ, anh cũng mới nghỉ ngơi. Qua một lát, Lục Viễn Gia lại nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ sáng. Ngày mai là thứ tư, Sơ Lục có bài kiểm tra, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút. “Lục Lục, đi ngủ thôi.” Lục Viễn Gia đứng dậy, đi qua chỗ cô. Anh xoa đầu cô, giọng dịu dàng, nói: “Ngày mai em có bài kiểm tra.” Sơ Lục nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm từng bước giải trên giấy nháp, vẫn không hiểu được. “Lục Lục học thế này đã tốt lắm rồi, anh học không giỏi chút nào, suýt nữa còn trượt toán cao cấp.” Lục Viễn Gia học tập bằng thiên phú, dĩ nhiên thiên phú cá nhân cũng không phải quá tốt, hiện giờ học năm ba đại học, xem bài thi này, ngay cả một câu cũng không biết làm. “Anh mời gia sư cho em nhé.” Lục Viễn Gia đề nghị. Động tác của Sơ Lục dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Hai người một trên một dưới, mắt đối mắt. Suy nghĩ một lúc, Sơ Lục hơi hoảng loạn, cứ vậy nhìn Lục Viễn Gia, không nói gì. “Lục Viễn Gia, vì sao anh lại thích em?” Sơ Lục đột nhiên hỏi một câu. Ngày đó Lục Viễn Gia mang cô ra khỏi quán ăn, sau đó nói muốn chu cấp tiền học cho cô. Sơ Lục là người làm việc quyết đoán, chính mình nhận định gì thì sẽ đi làm, lúc ấy nghe Lục Viễn Gia nói, cô liền đồng ý. Anh thật sự thanh toán học phí cho cô, để cô về trường học. Sau đó cho cô ở nơi này, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, ngày nào cũng cùng cô học tập. Lục Viễn Gia nói chuyện từ trước đến nay không thèm che lấp, vẫn luôn nói Sơ Lục là bạn gái anh. Mấy lời lộ liễu hơn chút nữa, anh cũng từng nói. Mà nếu Sơ Lục đã đồng ý, đại biểu cho việc cô thừa nhận quan hệ giữa họ. Nhưng mà rất kỳ lạ, ngoại trừ cùng cô học, Lục Viễn Gia không làm gì nữa cả. “Anh thích một cô gái, không cần có lý do.” Lục Viễn Gia hơi khuỵu gối, người cúi thấp hơn chút, vừa đủ ngang bằng với tầm mắt Sơ Lục. “Bề ngoài xinh đẹp, nhìn cảnh đẹp ý vui, là anh thích.” Vừa dứt lời, Lục Viễn Gia đưa tay, dừng sau gáy Sơ Lục, đè lại, hôn lên môi cô. Gương mặt anh có nụ cười nhẹ, thử thăm dò. Sơ Lục không phản kháng, vì thế Lục Viễn Gia lại hôn sâu hơn. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô. Ở phương diện này, Lục Viễn Gia luôn có thể chiếm vị trí chủ động. Đối với mấy cô gái xinh đẹp, anh thích, cũng thưởng thức, nhưng sẽ không bị dụ hoặc, hay là không kiềm chế được. Nhưng cô gái trông có vẻ lạnh nhạt trước mặt, mỗi một sợi tóc đều như đang quyến rũ anh. Có điều Lục cầm thú chỉ dừng ở nụ hôn này. Tháng trước cô đã tròn mười tám, nhưng cô vẫn là học sinh cao trung (cấp 3). Có một số việc anh muốn làm, cũng chỉ có thể nhịn. Sau này, còn rất nhiều cơ hội. Lục Viễn Gia buông cô ra, cánh môi xa chút, liếm môi, cảm nhận được vị thơm ngọt của cô gái còn lưu lại. Sau đó nhếch môi, nở nụ cười. Anh thật sự rất thích cô, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao. Chắc là vì… đây là cô bạn gái đẹp nhất anh từng quen. . . . Thành tích thi đại học của Sơ Lục không tồi. Cô chọn một trường đại học ở phía nam, cách thành phố Bách rất xa. Ngồi máy bay nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng, nếu ngồi xe lửa, phải hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Cô đã tính không bao giờ trở về nơi này, tốt nghiệp đại học xong, sẽ ở lại đó tìm việc. Mà đồng thời lúc cô tốt nghiệp cao trung, Lục Viễn Gia cũng tốt nghiệp đại học. Cô biết nhà anh cũng ở phía nam, chỉ là cụ thể thì anh không nhắc đến, Sơ Lục không biết. Đối với Lục Viễn Gia, suy nghĩ của cô vẫn luôn khá phức tạp. Anh là ân nhân của cô, mang đến tia sáng cho cuộc sống u ám của cô, nếu không có anh, hôm nay Sơ Lục vẫn đang đau khổ giãy giụa trong vũng bùn. Một năm nay, anh đối xử với cô rất tốt. Cùng cô học tập, mời gia sư cho cô, mấy ngày thi đại học, càng hao hết tâm tư chăm sóc cô. Cô lớn thế này rồi, vẫn chưa bao giờ có một người tốt với mình như vậy. Loại cảm động này, cô cũng không thể phân biệt rõ, rốt cuộc nó là gì. Nhưng cô nghĩ là cô thích anh, dù là vì nguyên nhân nào. Chỉ là giữa hai người họ, cô mãi mãi ở thế yếu, mà lúc sự yêu thích của anh không duy trì được nữa, cô cũng phải rời đi. Sau này nhận được thông báo trúng tuyển, quả nhiên không ngoài dự liệu. Lục Viễn Gia nói anh sẽ cùng cô đến thành phố đó, mua nhà cửa luôn. “Cái này cho em.” Lục Viễn Gia lấy một cái thẻ ra, đưa cho Sơ Lục. “Tiền của anh đều ở trong cái thẻ này, em muốn mua gì thì mua.” Lục Viễn Gia cười nói: “Lục Lục của anh xinh đẹp thế này, trang điểm vào, chắc sẽ càng tuyệt mỹ.” Sơ Lục nhìn cái thẻ anh đưa qua, nhớ tới cả năm nay Lục Viễn Gia luôn mua mấy thứ như váy vóc, túi xách, đồ trang điểm cho cô. Cô nghĩ, cô trang điểm xinh đẹp một chút, Lục Viễn Gia nhìn sẽ vui vẻ hơn. Anh từng nói, anh thích gương mặt của cô. Nếu đã vậy, cô nên trang điểm cho mình đẹp đẽ chút. Để anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình, là chuyện cô nên làm. Điều gì cô cũng nghe theo anh. Sơ Lục cầm lấy thẻ, gật đầu đáp: “Được.” Toàn bộ thời gian nghỉ hè còn lại, Sơ Lục dùng để lên mạng xem các loại video trang điểm, phối đồ. Cô rất thông minh, học gì cũng mau, một tháng qua đi, con người đã hoàn toàn thay đổi. Một thiếu nữ thuần khiết ngây ngô, qua trang điểm, càng thêm mặn mà đằm thắm, gương mặt đẹp lên không ít. Từ khi Lục Viễn Gia hưởng thụ được tư vị của cô, đêm nào cũng bừng bừng hứng thú, thậm chí cả ngày ở trong phòng, ngoại trừ ăn cơm chính là làm tình. Ở phương diện này, anh rất quen thuộc, còn Sơ Lục thì hoàn toàn trúc trắc. Nhưng mà anh thích, vậy cô sẽ đón ý nói hùa theo anh. Có rất nhiều khi, cô suy nghĩ, rốt cuộc là anh thích chính cô, hay thân thể của cô. Nhưng ngẫm lại thì cũng không quá để ý, cô càng ngày càng thích anh, chỉ cần cô vẫn còn xinh đẹp, chắc anh vẫn sẽ thích mình. Chỉ là Lục Viễn Gia có một tật xấu, luôn thích hôn chân cô. Làn da cả người cô trắng trẻo, nhưng trên tay có vết nứt da để lại, trên lưng có sẹo, chỉ mỗi đôi chân này, mịn màng thon dài, không có chút tì vết. Anh vừa hôn vừa gọi Lục Lục, thích chí vô cùng. Hai người ở lì trong nhà, cứ vậy trôi qua hai tháng. Gần đến tháng chín, trường Sơ Lục cũng khai giảng. Đại học A là đại học cực kỳ lớn với 985 ngành, 211 tòa nhà, ở phía nam, thậm chí rất nổi tiếng trong nước. Sơ Lục lựa chọn chuyên ngành Tài chính. Không có nguyên nhân gì khác, cô chỉ muốn về sau có thể kiếm được nhiều tiền. Lục Viễn Gia bán căn nhà ở đây, mua một căn nhà không lớn không nhỏ ở thành phố Lịch. Cách đại học A rất gần. Anh đi cùng cô, từ phương bắc rét lạnh đến phương nam, vượt qua hơn nửa khoảng cách Trung Quốc, hai người cùng nhau, nghênh đón cuộc sống mới. Sơ Lục tràn ngập chờ mong. Rốt cuộc cô cũng có thể chân chính bắt đầu cuộc sống của mình. . . . Vào đại học, đột nhiên quan hệ giữa cô và Lục Viễn Gia không còn giống trước. Buổi tối lúc cô về, anh sẽ không ở nhà. Cô ngồi chờ anh về, anh thì vác một thân đầy mùi rượu, ngã vào giường ngủ, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ. Lúc ấy Sơ Lục đã có dự cảm mơ hồ. Một lần sau, trên đường về nhà, cô thấy anh đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp. Vừa nói vừa cười, đôi mắt sáng long lanh, biểu cảm đó, tựa như lần đầu tiên gặp cô. Tâm tình Sơ Lục lập tức chùn xuống. Dường như mình đang cách anh càng ngày càng xa. Sự yêu thích của anh, so với trong tưởng tượng của cô còn ít ỏi, còn ngắn ngủi hơn nhiều, cho dù cô đã tận lực để mình trở nên đẹp hơn, nhưng sự yêu thích của anh đã không còn. Rõ ràng… Trước đây anh tốt với cô như vậy… Cô cũng thật sự cho rằng, họ có thể mãi tiếp tục như vậy. Cô không cầu mong kết hôn xa vời, không cầu có thể đến đầu bạc răng long, nhưng ít nhất, cũng để cô hưởng thụ hạnh phúc nhiều hơn chút. Nhưng vì sao, người duy nhất mà cô thích, cô cũng không làm sai cái gì, sao vẫn mất hết tất cả. Xuất phát từ nguyên nhân gia đình, cô rất không có cảm giác an toàn, sau rất nhiều lần xảy ra chuyện như vậy, cô thử nói chuyện này với Lục Viễn Gia. Cũng chỉ là nói bóng nói gió, hỏi có phải anh đã thích người khác rồi không. Lục Viễn Gia nói cô gây rối vô cớ. Vì thế không thể tránh khỏi, hai người lần đầu tiên cãi nhau. Trong mắt Lục Viễn Gia, nhiều lời với cô gái khác mấy câu, hoặc nhìn thêm hai lần, căn bản không phải chuyện gì ghê gớm. Đối với anh mà nói, đó là rất bình thường. Anh và những cô gái đó sẽ không phát sinh chuyện gì, bạn gái anh vẫn là Sơ Lục. Anh và cô ở bên nhau hai năm, đây là cô bạn gái anh quen lâu nhất. Anh cũng chưa từng nghĩ tới việc chia tay. Lục Viễn Gia không biết mình có thích Sơ Lục không, nhưng lần đầu tiên anh nhận định, cả đời này ở bên cạnh cô, cũng là chuyện khá tốt. Vì thế tối hôm đó anh rất tức giận, đè Sơ Lục lên giường, chỉ nghĩ dùng phương pháp của mình, nói cho cô, trong lòng anh có cô. Rất thô bạo rất hung dữ, thậm chí không thèm đeo bao cao su. Sơ Lục tủi thân khóc lóc, sau khi ngất xỉu, chuyện gì xảy ra cô cũng không biết. Chỉ nhớ anh thật sự rất hung bạo, cũng rất đau đớn. Mà có lần đầu tiên cãi nhau, thì sẽ có rất nhiều lần sau. Lục Viễn Gia quá thiếu kiên nhẫn, anh cảm thấy tính tình Sơ Lục ngày càng không tốt, không hề giống lúc vừa mới quen. Anh chỉ cùng nữ sinh khác nhiều lời hai câu, hoặc là ăn một bữa cơm, cô đã xụ mặt không vui. Rốt cuộc thì có gì mà phải so đo. Rồi sau đó, sau lần cãi vã nghiêm trọng nhất, anh và cô chia tay. Chiều hôm đó Sơ Lục gọi điện thoại đến, nói đau bụng, hỏi anh có thể về nhà một chuyến không. Lúc đó Lục Viễn Gia đang ứng phó với cô gái mà người nhà sắp xếp, tùy tiện dỗ cô hai câu, nói uống chút nước ấm, nghỉ ngơi chút là không sao. Ai ngờ ra khỏi tiệm cơm, lúc định đến KTV, vừa lúc đụng phải Sơ Lục. Dường như cô gái kia biết cái gì, dùng ngữ điệu trào phúng nói một vài câu. Sơ Lục không có phản ứng quá lớn, lúc ấy chỉ xoay người bỏ đi. Lục Viễn Gia đuổi theo, cô nói chia tay. Trông cô có vẻ rất ổn, nhưng thật ra cô không ổn chút nào, rất khó chịu, khó chịu vô cùng. Cô biết, có một vài lời sau khi đã nói ra ngoài, sẽ rất khó có cơ hội vãn hồi. Đó là ý định tồn tại trong lòng cô rất nhiều ngày, mãi mới có thể đưa ra với anh, trong một chớp mắt, cô cảm thấy thất vọng. Cô nhảy ra khỏi một cái hố, lại nhảy vào một cái hố khác. Cô không biết vì sao cuộc đời của mình lại bi thảm như vậy. . . . Mà chuyện sau đó cũng chính là như vậy. Sau khi sảy thai, Sơ Lục hoàn toàn hết hy vọng. Anh mãi mãi không biết, thời gian dùng thuốc để giết chết phôi thai kia, đến tột cùng cô đã phải trải qua những gì. Loại thống khổ này, cả đời Lục Viễn Gia sẽ không biết, cũng sẽ không hiểu. Thích anh là một chuyện rất dễ, nhưng để quên anh lại thật sự không dễ dàng chút nào. Chỉ cần anh lại tỏ ra tốt với cô, cô sẽ mềm lòng, những đau đớn đã từng trải qua, cô thật sự không muốn trải qua lần thứ hai. Con người có thể đi nhầm một lần, nhưng không thể sai lầm cả đời. Nghỉ hè năm thứ hai, cô bạn tốt duy nhất của Sơ Lục – Tô Nịnh Nịnh kết hôn. Tô Nịnh Nịnh là một cô gái rất tốt, cũng là người bạn thân duy nhất của Sơ Lục từ khi chào đời đến nay. Một cô gái đơn thuần lương thiện, được cả thế giới nâng niu trong lòng bàn tay. Ngày cô ấy kết hôn, Sơ Lục làm phù dâu cho cô ấy. Lúc hôn lễ kết thúc, cô rơi nước mắt. Có lẽ do thấy cô ấy gả cho người mình thích, lại trải qua cuộc sống hạnh phúc, cô cảm thấy vui từ tận đáy lòng cho cô ấy. Đồng thời lại nghĩ, bản thân mình không đủ may mắn, cho nên không thể có được những thứ này. “Lục Lục, em gả cho anh đi.” Lục Viễn Gia cầm một bó hoa, không biết nhảy ra từ nơi nào, quỳ một gối trước mặt Sơ Lục. Đôi mắt Sơ Lục vẫn ngần ngận nước, ngơ ngác nhìn Lục Viễn Gia trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng. Một năm nay, Lục Viễn Gia nói theo đuổi cô lại, thật sự đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ. “Anh biết, anh chính là một thằng cặn bã, cũng từng làm rất nhiều chuyện không thể bỏ qua, nhưng Lục Lục, anh có cặn bã, có khốn nạn cũng không thay đổi được sự thật, người anh yêu là em.” Lục Viễn Gia ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, con ngươi chăm chú nghiêm cẩn, không thấy chút thiếu đứng đắn nào. “Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ, anh nhất định phải bảo vệ cô gái này cả đời. Anh là người đàn ông của em.” Trái tim Lục Viễn Gia đau xót, chỉ cần nghĩ đến cả năm qua, bởi vì mình mà khiến Sơ Lục chịu khổ, anh liền muốn hung hăng cho mình hai cái bạt tai. Chuyện đứa bé chưa kịp thành hình kia, vẫn luôn là khoảng cách mà họ không thể vượt qua được. “Anh của trước đây, đã từng quen rất nhiều bạn gái, bởi vì anh thích mấy cô gái xinh đẹp. Anh của trước đây cũng không biết, làm thế nào để chung đụng với một người khác, dù có nói gì thì anh cũng đã làm em tổn thương, cũng khiến em phải chịu khổ.” Lục Viễn Gia nói, tạm dừng một lúc. Anh không nhúc nhích, nhìn Sơ Lục không dời, giọng đột nhiên hạ xuống, nói: “Nhưng anh yêu em.” Đây là ba chữ anh chưa từng nói ra. Lục đại thiếu gia, luôn đứng giữa khu vườn trăm hoa, chưa từng dừng lại, luôn không xem tình yêu ra gì, đây là lần đầu tiên nhận thức được tình cảm của mình. Thích ở bên cạnh cô, muốn cùng cô trải qua cả đời. Không phải vì khuôn mặt của cô, cũng không phải vì thân thể của cô. Mà là… vì anh yêu cô. Một cô gái xứng đáng được yêu thương. Hai mắt Sơ Lục ngận nước, cổ họng nghẹn lại. Cô chờ Lục Viễn Gia nói ra những lời này, đã chờ rất lâu. Thậm chí cô còn không dám tin, rốt cuộc mình vừa nghe được cái gì. Trong nháy mắt đó, tim đập thình thịch, cả trái tim loạn nhịp không yên. Thời gian đằng đẵng trôi qua, anh đứng trước mặt cô, lại giống như lúc vừa gặp mặt. Một năm chia xa, anh đã thay đổi rất nhiều. Anh học được cách giữ khoảng cách với nữ giới, cũng học được cách quan tâm để ý đến cô mọi lúc mọi nơi, cảm giác an toàn cũng dần dần xuất hiện. Cô còn nhớ đêm qua, Nịnh Nịnh khuyên nhủ, nếu thật sự không buông bỏ được, thì hãy cho mình, cho cả anh một cơ hội nữa. Tuy cuộc đời vạn người tốt đẹp, nhưng đừng để một ngày bản thân mình hối hận. Sơ Lục chua xót, đôi mắt rưng rưng. “Chúng ta kết hôn, anh cho em một mái nhà. Ngày sau, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.” Qua hồi lâu vẫn không nghe thấy Sơ Lục trả lời, Lục Viễn Gia giương mắt, đột nhiên thấy cô rưng rưng nước mắt, hốc mắt cũng đỏ bừng. Lục Viễn Gia đột nhiên luống cuống, đứng dậy, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại sợ chạm vào cô lại không vui, cả người hoảng loạn. “Lục Lục, em đừng khóc.” “Em chỉ sợ mà thôi, Lục Viễn Gia.” Sơ Lục không kìm được tiếng nức nở, run giọng lên tiếng. “Anh luôn luôn, nói không thích là không thích nữa…” Trong lòng cô khó chịu đau đớn, cảm giác đau tận xương tủy này, bởi vì sợ hãi, cô không dám quay lại. “Không đâu, Lục Lục, thật sự sẽ không đâu.” Lục Viễn Gia luống cuống giải thích, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hỏi thật cẩn thận. “Gả cho anh, được không?” Sơ Lục nhìn anh, tiếng nức nở dần nhỏ đi, qua một lúc lâu sau, cô mở miệng, nói: “Anh vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.” “Sau này ngày nào anh cũng nói cho em nghe.” Lục Viễn Gia tiến lên trước hai bước, kề sát cô hơn, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô. Cánh môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Anh thử thâm nhập, cô không từ chối. Sơ Lục tốt đẹp nhất thiên hạ, là bảo bối quý giá nhất cuộc đời hoang đường của anh. Anh yêu cô, mãi mãi không tàn phai.