Bao Dung Vô Bờ
Chương 25 : Bố nuôi
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hôm nay Bùi Cận đến trường học có việc. Anh thành lập học bổng dưới danh nghĩa Hoằng Pháp ở học viện Kinh tế, mà bây giờ danh sách của học kỳ này đã được chọn ra, cần anh tới xem qua một chút, rồi thuận tiện ký tên xác nhận.
Sau khi đến trường học, Bùi Cận dừng xe lại, chỗ này còn cách học viện Kinh tế một khoảng.
Anh định đi bộ sang.
Bước vào tòa nhà Kinh tế phải qua một hành lang, đến thang máy lên lầu sáu.
Giờ đang là lúc đi học, học sinh dùng thang máy nhiều, Bùi Cận đứng chờ ở cửa thang máy trong chốc lát, nhìn con số dần dần giảm xuống.
Lúc này, anh nghe thấy phía sau có mấy người đang nói chuyện.
“Tô Nịnh Nịnh lớp ba kia, không biết nhận vị kim chủ nào làm bố nuôi, chẳng phải loại người tốt lành gì đâu.” Người nói chuyện chính là Từ Hàng, anh ta chậc chậc hai tiếng, trong lời nói tràn ngập khinh thường.
“Cậu đừng nói bậy.” Một nữ sinh vỗ tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Nói không chừng là nhà người ta giàu có thật.”
“Sao các cậu có nhiều ác ý với những nữ sinh xinh đẹp thế?” Giọng cô gái kia dịu dàng.
Họ là tân sinh viên của học viện Kinh tế, một là Sơ Lục, một là Tô Nịnh Nịnh, đều vì xinh đẹp mà phải chịu đủ loại đồn đãi vớ vẩn.
Lần trước nói Sơ Lục mang thai, giờ lại là Tô Nịnh Nịnh bị bố nuôi bao dưỡng, có mấy chuyện bậy bạ cũng nhai đi nhai lại, thật đúng là không thú vị.
“Nói bậy gì chứ.” Từ Hàng không phục, như là có thù oán với Tô Nịnh Nịnh, một hai phải chứng minh cô không phải loại người đơn thuần, “Bạn học Trần khoa Kiến trúc chính tai nghe cô ta nói, nói cái gì mà bố nuôi quản cô ta rất nghiêm.”
Ngay lúc này, cửa thang máy mở ra.
Bùi Cận đi vào, đến giờ mấy sinh viên phía sau mới phát hiện là anh, vội vàng gật đầu, gọi “Chào giáo sư Bùi”.
Gương mặt Bùi Cận lạnh băng, chỉ đứng một chỗ, khóe mắt đảo qua đám sinh viên, không nói một lời.
Vài sinh viên bỗng nhiên thấy thái độ này của anh, nhất thời đều im lặng không dám nói lời nào, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Họ chỉ gặp được Bùi Cận vào những buổi tọa đàm, thi thoảng anh tới học viện thì có thể gặp được trên đường, tựa như bây giờ. Có điều trước đây gặp được, chào hỏi với anh, ít nhất anh còn gật đầu. Hiện giờ lại là dáng vẻ lạnh lùng như băng, thật sự là có hơi… Khiếp người.
Thang máy nhanh chóng lên đến. Bùi Cận ra khỏi thang máy, đến văn phòng trưởng học viện.
Mấy sinh viên phía sau vuốt ngực thở ra, hai mặt nhìn nhau, lập tức cảm giác không khí xung quanh nhẹ nhàng hơn không ít.
“Chắc giáo sư Bùi tới vì chuyện học bổng nhỉ?” Một nữ sinh thấy anh đi xa mới nhỏ giọng mở miệng. Sau đó vỗ vai Từ Hàng, cười nói: “Giải nhất chắc chắn thuộc về cậu, đến lúc đó nhớ mời bọn mình đi ăn.”
Nhóm sinh viên này đều đến vì chuyện học bổng, trong đó Từ Hàng có lực cạnh tranh nhất.
Từ Hàng mỉm cười, khiêm tốn nói: “Cũng không chắc, chủ nhiệm lớp nói, nộp lên rồi vẫn có thể bị hạ xuống.” Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Từ Hàng lại vô cùng đắc ý.
Mấy người họ cũng biết, giá trị học bổng của Hoằng Pháp hết sức khả quan, thậm chí còn nhiều hơn học bổng quốc gia. Anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là vì học bổng. Hơn nữa nhận xong anh ta còn tính đi du lịch, mua mấy đôi giày, tất cả sung sướng đều dựa vào số tiền này.
Ngoại trừ anh ta, còn ai có tư cách nhận được giải nhất? Đương nhiên là phải kiêu ngạo.
Mà bên này Bùi Cận vào văn phòng ngồi xuống, trưởng học viện vừa nói chuyện, vừa đưa danh sách ra. Mỗi một tờ là một sinh viên, phía trên có tư liệu đầy đủ về họ, còn có thành tích học tập và đánh giá của giảng viên, vân vân.
Bùi Cận giở hai trang, bàn tay dừng lại.
Trưởng học viện bên cạnh luôn chú ý đến hành động của anh, thấy Bùi Cận dừng ở trang này, liền mở miệng nói: “Cậu sinh viên Từ Hàng này rất ưu tú, anh xem, thành thích và đánh giá giữa kỳ của bạn học này…” Trưởng học viện dừng một lúc, tiếp tục nói: “Thành tích nhiều môn chuyên ngành đều đứng thứ nhất.”
“Bạn học Từ Hàng…” Bùi Cận nhẹ giọng gọi cái tên này, ánh mắt dần dần tối lại. Sau một lát yên ắng, Bùi Cận thong dong mở miệng: “Học bổng của người này, hủy bỏ đi.”
Trưởng học viện ở phía sau nghe thấy thì sửng sốt một lúc, nhất thời không phản ứng kịp. Bà nói nhiều lời hay về Từ Hàng như vậy, sao kết quả lại là hủy bỏ học bổng luôn chứ?
Dù không hài lòng, nói thế nào thì… hạ vài bậc cũng đã là quá lắm rồi. Ví dụ như hạ giải nhất thành giải hai giải ba gì đó… Sao lại trực tiếp hủy luôn?
“Giám đốc Bùi, tôi có thể hỏi anh một câu không, vì sao lại muốn hủy bỏ?”
Bùi Cận khí thế áp người, dù nhỏ tuổi hơn trưởng học viện rất nhiều, nhưng ở trước mặt anh, trưởng học viện vẫn phải cung kính, hỏi chuyện cũng phải cân nhắc ngôn từ.
“Hoằng Pháp của chúng tôi thiết lập học bổng, không chỉ cho người có thành tích tốt, đạo đức tốt cũng rất quan trọng.” Đầu ngón tay Bùi Cận nhẹ nhàng gõ lên dòng tên Từ Hàng, giọng lạnh băng: “Người này, không có đạo đức.”
“Theo tôi được biết, cậu sinh viên Từ Hàng này, bình thường rất tôn trọng thầy cô giáo.” Trưởng học viện lại nói tiếp một câu.
Từ Hàng thường xuyên không có việc gì cũng tới học viện, giúp trưởng học viện, giúp phụ đạo viên làm việc, hơn nữa thành tích tốt, ở trong mắt các thầy cô giáo, anh ta chính là một sinh viên giỏi, đạo đức tốt. Lần này cho anh ta giải nhất, vốn tưởng là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ chờ Bùi Cận xem qua rồi ký tên.
“Tôn trọng thầy cô giáo…” Bùi Cận nhẹ nhàng nhắc lại mấy chữ này, sau đó bật cười, đáp: “Vậy yêu thương bạn học thì sao?”
Trưởng học viện nhíu mày, không hiểu ý anh lắm.
Ngay sau đó, Bùi Cận nói luôn: “Tôi nói hủy bỏ là hủy bỏ, nếu cậu ta muốn hỏi vì sao, thì nói cho cậu ta.” Bùi Cận dừng một lúc, nhếch miệng: “Lan truyền lung tung sau lưng bạn học không phải là thói quen tốt.”
Trưởng khoa thấy gương mặt Bùi Cận đã vô cùng khó coi, những câu nói càng về sau càng lộ rõ sự châm chọc, khiến người ta không rét mà run. Hơn nữa giám đốc Bùi sáng lập học bổng, anh bỏ tiền, đương nhiên tất cả đều do anh định đoạt.
Vì thế bà cũng không dám nói gì nữa.
. . .
Hôm nay, cả ngày Tô Nịnh Nịnh cứ thất thần, cô lo lắng cho thân thể Sơ Lục. Buổi chiều đến ký túc xá xem cô ấy, sắc mặt trông đã khá hơn nhiều.
Ra khỏi ký túc xá, gần tới cửa phía Bắc, cô thấy Bùi Cận.
“Chú Bùi.” Đôi mắt Tô Nịnh Nịnh sáng lên, chạy chậm qua chỗ anh.
Hình tượng của Bùi Cận trong lòng Tô Nịnh Nịnh, dần từ một người đáng ghét biến thành một người hình như cũng không tệ lắm…
Thái độ của cô với anh đã tốt hơn rất nhiều.
Bùi Cận thấy đôi mắt cô phát sáng, khóe môi có nụ cười, tâm tình anh cũng không khỏi tốt lên, anh mỉm cười gật đầu.
“Sao chú lại ở trường vào giờ này?” Tô Nịnh Nịnh tò mò hỏi.
Tuy Bùi Cận hay đến đón cô, nhưng thường là tiết cuối cùng mới đến, thời gian tương đối trễ. Lúc này mới bốn giờ, còn sớm.
“Hoằng Pháp thiết lập học bổng ở học viện các cháu, chắc cháu biết nhỉ?”
Tô Nịnh Nịnh gật đầu. Gần đây bạn học xung quanh đều đang thảo luận chuyện học bổng, cô muốn không biết cũng khó.
“Hôm nay chú tới để xác định danh sách học bổng.” Bùi Cận nói.
“Vậy có cháu không?” Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng mặt lên, bừng bừng hứng thú hỏi anh.
“Cháu cảm thấy cháu có tư cách này sao?” Bùi Cận cúi đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi lại.
Mấy lời Tô Nịnh Nịnh định nói lập tức nghẹn trong cổ. Nụ cười của cô cứng lại, sau đó ngượng ngùng ngậm miệng.
Thật ra cô cũng không chờ mong cái này, với lại, cô cũng không thiếu chút tiền ấy. Có điều vào đại học, đạt được học bổng, dù ít hay nhiều tiền thì cũng là một chuyện giá trị khiến người ta kiêu ngạo, tự hào.
Về nhà nói với bố, chắc bố cũng sẽ rất vui.
Xe Bùi Cận không đỗ ở đây, hai người dạo trong vườn trường, đi chung một đoạn.
Đột nhiên Bùi Cận mở miệng, hỏi: “Gần đây cháu ở trường học, có nghe thấy lời đồn gì không tốt không?”
Tô Nịnh Nịnh suy nghĩ, lắc đầu: “Không có.” Cô không thích ngồi bàn tán lung tung, nghe ngóng chuyện người ta.
Bùi Cận không nói lời nào, Tô Nịnh Nịnh tò mò, vì thế cẩn thận hỏi: “Sao… vậy?”
Bùi Cận nhẹ nhàng vuốt phẳng tay áo, bước chân dần chậm lại, mở miệng, giọng không gợn sóng.
“Hôm nay chú đến học viện cháu, nghe thấy bạn học cháu đang bàn tán, nói cháu nhận bố nuôi. Chú đoán… Bố nuôi mà mấy cô cậu kia nói, là chú?”
“Bố nuôi?” Tô Nịnh Nịnh khó hiểu, đang định phản bác là ai tạo ra loại tin đồn nhàm chán này, lửa giận dâng lên, nghẹn lại trong ngực.
Đương lúc tức giận vừa muốn nói ra, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó. Gương mặt Tô Nịnh Nịnh biến đổi, ngọn lửa trong con ngươi lập tức tắt ngúm.
Cô chậm chạp cúi đầu, vặn ngón tay mình.
“Bạn học Trần… khoa Kiến trúc… sao?” Tô Nịnh Nịnh rất gian nan nhớ tới mấy chữ này, nhỏ giọng nói thầm.
Bùi Cận nghe thấy.
Anh “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Hình như nói như vậy.”
Bùi Cận thấy dáng vẻ lúng túng của Tô Nịnh Nịnh, cúi đầu không ngừng vân vê ngón tay, không nói một lời.
Rõ ràng là biết chuyện gì đó.
Giọng anh lạnh đi vài phần, nghiêm túc hỏi: “Tô Nịnh Nịnh, sao lại thế này?”
“Cháu, cháu không cố ý.” Tô Nịnh Nịnh ấp úng, cụp mắt không dám nhìn anh, giọng cũng rất nhỏ.
Tô Nịnh Nịnh nuốt nước miếng, do dự một hồi lâu, nghĩ lại, vẫn nên nói chuyện hôm đó cho anh.
“Cháu, cháu chỉ muốn anh ta đừng quấy rầy cháu nữa, cho nên mới nói…” Giọng Tô Nịnh Nịnh bắt đầu run rẩy, cô mím môi, ậm ừ một hồi lâu, mới nói thật nhanh.
“Chú là bố cháu.”
Bùi Cận: “…”
Anh sửng sốt một lát mới phản ứng lại, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Chú là bố cháu?” Bùi Cận hỏi, lại mang theo chút ý cười, như là đang chê cười cô, không có tức giận.
“Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.” Lần này Tô Nịnh Nịnh lập tức nhận sai, nói như vậy là cô không đúng. Lúc ấy dưới tình thế cấp bách, cô mới có thể buột miệng thốt ra, chuyện sau đó sẽ thế nào thì cô không nghĩ đến.
Ai biết cái bạn học Trần kia sẽ đi nói bậy khắp nơi. Còn nói gì mà bố nuôi… Não anh ta có vấn đề à…
“Cho nên…” Âm cuối Bùi Cận giương lên, nói: “Người khác hiểu lầm chúng ta là loại quan hệ đó. Điều này khiến danh dự của chú phải chịu tổn hại rất lớn, cháu nói xem, nên làm gì bây giờ?”
Anh vừa nói vậy, Tô Nịnh Nịnh lập tức luống cuống. Thế mà cô lại không nghĩ tới, người ta chỉ nói Tô Nịnh Nịnh có bố nuôi, đâu có nói bố nuôi là ai. Muốn nói đến tổn hại danh dự, cũng chỉ tổn hại danh dự của mình Tô Nịnh Nịnh. Nhưng cô bị Bùi Cận xoay vòng, hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào không đúng.
“Cháu không biết.” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng trả lời.
Khi đó hai người đã dừng chân, đứng phía sau một cây đại thụ, xung quanh gần như không có người nào.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Vậy ý cháu là, chứng thực loại đồn đãi này là được sao?”
Thấy Tô Nịnh Nịnh không nói lời nào, Bùi Cận lên tiếng, nói cực chậm, trong giọng có ý cười nhưng rất nhẹ, khiến người ta không thể nghe ra cảm xúc của anh.
Tô Nịnh Nịnh dậm chân, vỗ Bùi Cận, vội la lên: “Cháu không có nói như vậy, cháu không nhận chú làm bố nuôi đâu!”
Bùi Cận cười thành tiếng.
“Tô Nịnh Nịnh, mấy cô cậu kia nói bố nuôi, không phải ý này.”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
63 chương
501 chương
8 chương
91 chương
179 chương
10 chương
29 chương