Sau một hồi trầm mặc, Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh hỏi: “Cậu nhớ ra rồi?” Lúc này, mây vàng trên trời đã tan đi, bóng tối bao trùm. Đèn bên hồ sáng lên, phản chiếu bầu trời đêm xuống hồ. Diệp Chuyết Hàn đưa lưng về phía hồ nước, ánh mắt nặng nề. Kỳ Lâm lắc đầu, “Tôi chỉ “nhìn thấy” hình ảnh đó. Trong ngày hôm nay, tôi “nhìn thấy” tôi ngồi ở ghế sau xe đạp của anh, liên tục đi từ đầu đường đến cuối đường, nhưng “nhìn không ra” chúng ta tại sao lại ở bên nhau, muốn cùng nhau đi tới đâu.” Diệp Chuyết Hàn rũ mắt, “Kỳ Lâm.” Kỳ Lâm dường như không nghe rõ, tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn bình nước có ga trên tay anh. Tôi “nhìn thấy” chúng ta mua bình nước có ga vị quýt đó ở quầy tạp hóa, vừa cầm tay liền dính đầy nước. Tôi không thích cảm giác ướt át trên tay, trên người lại không mang theo khăn giấy, đành phải lau vào quần. Anh lấy ra một gói khăn giấy, một tờ lau tay cho tôi, một tờ bọc xung quanh bình nước.” Tay cầm chai của Diệp Chuyết Hàn đã dính đầy nước, một giọt ngưng tụ ở đầu ngón tay, sắp sửa rơi xuống. Kỳ Lâm kẹp ống tranh dưới cánh tay, lấy khăn giấy ra, cười nói, “Hiện tại tôi đã có thói quen cầm theo khăn giấy bên người. Đây, cầm lấy.” Diệp Chuyết Hàn không nhúc nhích, xuất thần nhìn Kỳ Lâm chằm chằm. “Làm sao vậy? Muốn tôi giúp anh lau sao?” Kỳ Lâm đi qua, cầm tay Diệp Chuyết Hàn lên, dùng ngữ khí bọn họ hàng ngày nói chuyện với nhau nói, “Tiểu Long ca, anh là một cậu bạn nhỏ sao?” Trong mắt Diệp Chuyết Hàn hiện lên một tia kinh ngạc. Hiển nhiên là vì ba chữ “Tiểu Long ca” này. Kỳ Lâm đứng gần nhìn thẳng vào mắt hắn, trái tim đã sớm loạn, nội tâm cũng không còn bình thường như vẻ mặt biểu hiện ra bên ngoài. Những việc đang xảy ra đều không nằm trong kế hoạch của cậu. Cậu không định ngả bài với Diệp Chuyết Hàn sớm như vậy, càng không định ngay từ lúc này đã bắt đầu truy hỏi. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn xuất hiện ở cửa nhỏ phía nam, tất cả đã mất khống chế. Diệp Chuyết Hàn dùng khăn giấy bọc lấy chai nước, trên môi là nụ cười nhợt nhạt. Kỳ Lâm cảm thấy, ý cười này đa phần là dịu dàng, nhưng lại có ba phần chua xót. “Cậu còn nhớ rõ tôi lấy khăn giấy bọc lên bình nước có ga.” Diệp Chuyết Hàn chậm rãi đi tiếp về phía trước, “Còn nhớ được gì nữa?” Kỳ Lâm đi theo sau, “Còn có chúng ta ở bên hồ vẽ tranh, tôi gọi anh là Tiểu Long ca. Chúng ta trước kia…” Diệp Chuyết Hàn ngắt lời, “Vì sao cậu tới Mỹ Viện?” Kỳ Lâm sửng sốt. Lời này nghe như đang đặt vấn đề với cậu, nhưng lại giống như đang tự hỏi. Quả nhiên, Diệp Chuyết Hàn lại nói tiếp: “Cậu nhận ra tôi đã biết cậu từ trước, mà cậu thì quên mất tôi, cho nên mới tới Mỹ Viện tìm manh mối?” Gió từ dưới hồ thổi lên, thổi tung đầu tóc của Kỳ Lâm. Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu, lát sau giơ tay lên giúp cậu sửa lại tóc. Tay không thu lại, thuận thế nắm lấy cằm cậu, “Bắt đầu từ khi nào?” Diệp Chuyết Hàn lúc này giống hệt Diệp Chuyết Hàn ngày đó tỉnh lại ở thư phòng, Kỳ Lâm cảm thấy mình đang sắp bị hút vào đôi mắt thâm thúy kia. Bắt đầu từ khi nào? Nếu đã hỏi điều này, Kỳ Lâm không hề muốn giấu diếm nữa, “Khi chúng ta gặp nhau ở quán cà phê.” Diệp Chuyết Hàn lộ rõ biểu cảm kinh ngạc, “Từ sớm vậy cậu đã…” “Không, đó chỉ là lần đầu tiên anh lộ ra sơ hở, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy anh…” Kỳ Lâm nhớ lại tình hình lúc đó, nhẹ nhàng cười, “…chỉ cảm thấy anh thật là một người kì lạ.” Diệp Chuyết Hàn: “…..” “Ngày mùa đông, lúc ở tầng dưới tôi đã uống một ly hồng trà đá, sau đó lên tầng cùng anh, lại gọi thêm một ly nước lạnh nữa.” Kỳ Lâm vừa nhớ lại vừa nói, “Tuy uống liên tục hai ly nước lạnh là không tốt, nhưng chúng ta khi đó chưa nói chuyện câu nào, hoàn toàn xa lạ lẫn nhau, bình thường với tình huống đó người ta sẽ giả bộ như không nhìn thấy gì, nhưng anh lại bá đạo đổi nước đá của tôi thành hồng trà táo đỏ nóng.” “Trong lòng tôi đã phun tào với anh rất nhiều, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ. Đồ uống nóng trong menu nhiều như vậy, sao anh lại chọn hồng trà táo đỏ?” “Bởi vì anh biết tôi thích loại trà này? Hay chỉ là đơn thuần vừa khéo?” Khi nói lời này, Kỳ Lâm không chớp mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn, thu hết từng biểu cảm nhỏ của đối phương vào trong đáy mắt. “Tôi chỉ cảm thấy là vừa khéo.” Kỳ Lâm hít sâu một hơi, “Sau đó lại có thêm một ít việc nhỏ vụn vặt, mới phát hiện hóa ra không phải vừa khéo, là anh thực sự biết.” Diệp Chuyết Hàn im lặng. Kỳ Lâm nhẹ nhàng nói: “Ca ca.” Diệp Chuyết Hàn tựa hồ hơi cắn chặt răng, bởi vì Kỳ Lâm nhìn thấy, trên má hắn hiện lên hình dáng cơ hàm. Kỳ Lâm nói: “Tôi còn cho rằng, ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã nhất kiến chung tình với tôi.” Lần thứ hai Diệp Chuyết Hàn giơ tay, vuốt ve má phải của Kỳ Lâm, “Quá thông minh không phải là chuyện tốt.” Kỳ Lâm cười nói, “Chẳng lẽ thông minh nhất không phải là anh sao?” “A a a a a dừng xe không được!” Lúc này, tiếng chuông xe đạp và tiếng kêu to của nam sinh cùng truyền đến. Con đường cây xanh có một đoạn sườn dốc, một chiếc xe đạp chạy tốc độ cao vọt xuống, Diệp Chuyết Hàn phản ứng nhanh, dùng một tay ôm Kỳ Lâm tránh sang một bên. Nháy mắt tiếp theo, hình ảnh chiếc xe mất khống chế xẹt qua, tạo thành một trận gió. “Rất xin lỗi rất xin lỗi!” Nam sinh hô to, “Tôi không dừng xe được!” May mà sườn dốc chỉ có một đoạn, xuống đường bằng xe đã dần dần đi chậm lại. Kỳ Lâm dựa vào trong ngực Diệp Chuyết Hàn, hai trái tim kề sát, đập liên hồi. Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn buông tay. “Chúng ta cũng từng từ sườn dốc lao xuống như vậy.” Kỳ Lâm ấn trán, “Anh gạt tôi dừng không được, tôi sợ tới mức ở sau lưng anh kêu to, tới đường bằng rồi mới biết là anh cố ý gạt tôi.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Đúng.” “Anh không muốn tôi tiếp tục nói?” Kỳ Lâm hỏi, “Nếu tôi muốn thì sao?” Diệp Chuyết Hàn nhíu mày. Kỳ Lâm thân mật dán sát vào ngực Diệp Chuyết Hàn, “Anh sẽ dùng một nụ hôn lấp kín miệng tôi sao?” Phỏng chừng là không ngờ cậu lại nói đùa, lông mày Diệp Chuyết Hàn hơi nhăn lại. Kỳ Lâm giơ mặt lên, “Đến đi, tôi có thể.” Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn hạ xuống, dừng ở đôi môi gần trong gang tấc kia, ma xui quỷ khiến hôn xuống. Kỳ Lâm trợn to mắt. Diệp Chuyết Hàn hôn rất nhẹ, đầu lưỡi quét qua răng môi Kỳ Lâm, không định đi sâu vào trong. Kỳ Lâm theo bản năng hơi ngửa ra sau, thắt lưng được một cánh tay hữu lực ôm lấy. Cậu biết hôm nay mình không bình thường, lý trí và xúc động dâng trào thay nhau điều khiển cậu. Bầu không khí bị cậu làm cho căng thẳng, vì vậy cậu nói “anh sẽ dùng một nụ hôn lấp kín miệng tôi sao?” để giảm bớt áp lực. Kỳ Lâm không ngờ Diệp Chuyết Hàn thật sự sẽ hôn. Bọn họ không phải chưa từng hôn nhau, nhưng nơi này là Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, xung quanh có tốp năm tốp ba sinh viên đi ngang qua. Càng quan trọng hơn, đây có thể là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Kỳ Lâm hơi tỉnh táo lại, chỉ trong chốc lát, lỗ tai nóng rẫy đỏ bừng lên. Hôn xong, Diệp Chuyết Hàn nói: “Tôi cũng có thể.” Đại não của Kỳ Lâm đơ trong giây lát, sau khi hoàn hồn đánh Diệp Chuyết Hàn một cái, “Anh cố ý cắt ngang.” Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt, “Tôi không có.” Kỳ Lâm nghĩ lại, đúng là Diệp Chuyết Hàn không hề cố ý. Hôm nay người hỗn loạn không chỉ có mình cậu. Cậu là còn có chuẩn bị, Diệp Chuyết Hàn là bị tập kích, trở tay không kịp, nhất định Diệp Chuyết Hàn còn khẩn trương hơn cậu. Mà cái hôn vừa rồi, là hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Khi thần tiên ca ca khẩn trương, sẽ muốn hôn cậu. “Cậu cười cái gì?” Diệp Chuyết Hàn hỏi. “Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, còn hỏi tôi?” Kỳ Lâm liếm đôi môi bị hôn qua, dùng tầm mắt ý bảo cách đó không xa là khu dạy học cũ, “Chúng ta qua bên kia một chút đi.” Đi lên tầng bốn khu dạy cũ, xem căn phòng kia. “Tôi có thể hỏi anh trước kia anh rốt cuộc được gọi là gì không?” Trên đường đi, Kỳ Lâm vừa nói vừa cười, “Tiểu Long ca, Diệp Tiểu Long, hay là Diệp Long Long?” Diệp Chuyết Hàn quay đầu sang, “Lúc trước cậu gọi tôi là “rồng phun lửa”, là vì trong tiềm thức xuất hiện chữ “long” sao?” Kỳ Lâm không trả lời ngay. Là trong tiềm thức sao? Có lẽ vậy. Nhưng mà sao lại không phải là “rồng” gì mà lại là “rồng phun lửa”? “Anh cũng không cần phải dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói về “rồng phun lửa”. Kỳ Lâm nói, “Hơn nữa, anh không phải là “rồng phun lửa”, là Tiểu Mỹ Long.” Diệp Chuyết Hàn dịu dàng cười. Đi đến khu dạy học cũ, Diệp Chuyết Hàn dừng lại. “Đi thôi.” Kỳ Lâm quay đầy lại, muốn dắt tay hắn. Hắn lại không cho dắt. Hai người giằng co một lát, Kỳ Lâm nói: “Khi anh đi công tác, trong thư phòng tôi phát hiện một bức tranh vẽ vật thực, là vẽ tôi. Tôi so sánh bối cảnh, là một căn phòng trên tầng bốn khu này.” Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn thâm trầm. Kỳ Lâm nói: “Ở trong phòng học kia, tôi làm mẫu cho anh sao?” “Không.” Đáp án của Diệp Chuyết Hàn nằm ngoài dự kiến của Kỳ Lâm, “Vậy đó là…” “Không phải vẽ vật thực.” Diệp Chuyết Hàn thở dài, “Là sau khi không còn có cậu, tôi đã vẽ bằng cách tưởng tượng.” Kỳ Lâm kinh ngạc, “Sau khi không còn có tôi? Rốt cuộc…” Diệp Chuyết Hàn lại ngắt lời cậu: “Cho tôi một ít thời gian, được không?” Kỳ Lâm kiềm chế nỗi bất an trong lòng, “Tôi, tôi chỉ là muốn biết chân tướng. Tôi vứt bỏ hết mọi ký ức về anh, không còn nhớ một chút gì về đoạn thời gian ở bên anh. Hiện tại chúng ta rất tốt, có lẽ mãi mãi không nhớ ra chính là kết quả lý tưởng nhất. Nhưng anh có hiểu cảm giác của tôi không? Mất đi một đoạn ký ức, tựa như đang đứng giữa không trung, không biết khi vào sẽ rơi xuống đất!” Kỳ Lâm càng nói càng kích động, càng nói càng nhanh. Trong lòng có một âm thanh – bình tĩnh lại, kích động không giải quyết được chuyện gì cả. “Tôi…” Cậu cố gắng bình tĩnh lại, đôi mắt hồng lên cùng ánh nước, cứ vậy nhìn Diệp Chuyết Hàn, muốn biết toàn bộ sự thật. Bỗng nhiên, Diệp Chuyết Hàn ôm lấy cậu, lực rất mạnh, cậu gần như bị đập vào ngực Diệp Chuyết Hàn. “Tôi hiểu.” Giọng Diệp Chuyết Hàn trầm thấp gần như mất tiếng, dịu dàng pha lẫn đau lòng, “Cho tôi một ít thời gian, được không?” Kỳ Lâm siết chặt áo Diệp Chuyết Hàn, áo sơ mi cao cấp bị cậu làm nhăn nhúm. Hồi lâu sau, cậu nhẹ gật đầu trên vai Diệp Chuyết Hàn, “Được.” Lúc rời khỏi Mỹ Viện đã là 9 giờ, ngõ nhỏ bên ngoài cửa nam ồn ào náo nhiệt. Kỳ Lâm đã ổn định lại từ cảm xúc sôi trào, khi đi qua một quán mì lạnh, cậu túm lấy ống tay áo Diệp Chuyết Hàn. Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?” Kỳ Lâm cười nói: “Ca ca, em chưa ăn cơm chiều, đói bụng rồi.” Nghe thấy hai tiếng “ca ca” này, Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Về nhà rồi ăn.” “Đi không nổi.” Kỳ Lâm ngồi xuống một cái ghế nhựa, vỗ vỗ ghế bên cạnh, “Tới đây đi.” “Xe ở ngay ngoài đầu ngõ, đi vài bước là đến.” Diệp Chuyết Hàn nói. “Vài bước?” Kỳ Lâm nói, “Con đường này ít nhất cũng phải 1km!” Diệp Chuyết Hàn: “…..” Kỳ Lâm nói với ông chủ, “Cho tôi hai bát mì lạnh, cảm ơn.” Diệp Chuyết Hàn đành ngồi xuống, “Là ai bắt tôi phải đi vào từ cửa nam? Giờ lại còn làm ác nhân đi cáo trạng?” Kỳ Lâm thành thật nói: “Là tôi, cho nên tôi đang mời anh ăn mì lạnh đây. Ca ca, đừng tức giận.” Diệp Chuyết Hàn bị gọi ca ca tới ca ca lui, không đáp lại được gì. “Mì lạnh cay, thêm hai cái bánh đường cay.” Diệp Chuyết Hàn nói. Kỳ Lâm: “OK.” *** Hết chương 58