“Thời điểm Tiểu Muội trúng độc, hắn đi lên núi chuẩn bị rất nhiều hoa vong ưu (1), hoa vong ưu là thành phần chủ yếu của độc trong người Tiểu Muội, lúc đó ta liền hoài nghi hắn, nhưng chưa từng truy cứu đến cùng. Thế nhưng lần này… là hắn trộm Long Nhãn.” Đường Diệu khuê vừa nói ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt. “Ngươi nói cái gì?” Đường lão phu nhân cực kỳ hoảng sợ hỏi, “Ngươi nói Diệu An trộm Long Nhãn?” “Ngươi ngậm máu phun người!” Đường Diệu An nộ khí, chỉ vào Đường Diệu Khuê nói, “Ta căn bản không trộm cái gì Long Nhãn cả!” “Ngươi đừng không thừa nhận.” Đường Diệu Khuê lạnh lùng nói, “Hai ngày trước ngươi ở nơi nào vậy?” “Ta..” Đường Diệu An nhất thời nghẹn lời, Đường Diệu Khuê cười nói, “Ta mấy ngày nay nghi ngờ ngươi, cho nên vẫn luôn âm thầm theo dõi ngươi… trong phòng ngươi có một vách ngầm, ngươi có bản lĩnh thì hiện tại liền mở ta cho chúng ta nhìn xem!” “Dựa vào cái gì ta phải cho các ngươi xem?” Đường Diệu An trả lời có chút lo lắng, ậm ờ nói, “Kia chẳng qua là ta cất giấu một ít vật trân quý ta yêu thích thôi, không có Long Nhãn!” “Vậy tại sao không dám mở ra cho chúng ta xem?” Đường Diệu Khuê truy hỏi đến cùng. “Ta tại sao phải cho người khác nhìn?” Đường Diệu An bất mãn. “Diệu An.” Đường lão phu nhân nói, “Đi mở vách ngầm ra.” “Nương?!” Đường Diệu An khẽ nhíu mày, “Người không tin ta?” “Ngươi nếu là muốn ta tin tưởng ngươi, liền cho chúng ta xem.” Đường lão phu nhân thản nhiên nói, “Nếu như thật là Long Nhãn, ta không thể không đối với ngươi dùng gia pháp trừng phạt, nhưng nếu không phải… Ta cũng sẽ không tha Diệu Khuê.” “Hảo.” Đường Diệu An tức giận mà xoay người vào phòng, mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng đi theo vào. “Tiểu Lương tử, Tiểu Lương tử.” Tiểu Tứ Tử vươn tay túm tay áo Tiêu Lương, nói, “Tại sao có thể như vậy a?” Tiêu Lương cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Cẩn nhi, nơi này dường như có phần kỳ quặc, nhìn xem việc này phát sinh như thế nào đi.” “Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đi theo mọi người cùng vào trong phòng. Đường Diệu An mở ra vách ngầm đằng sau giá sách, nhượng cho mọi người vào trong xem, chỉ thấy bên trong ẩn chứa nhiều bình lọ, còn có mấy cái hộp gấm. Đường Diệu Khuê đều đem vài thứ kia ra, mở rộng hộp gấm, chỉ thấy bên trong đại thể đúng là những vị thuốc trân quý, cũng không có hạt châu nào. “Thấy được không?” Đường Diệu An trừng mắt, “Long Nhãn đâu? Ở đâu nha?” Đường lão phu nhân khẽ nhíu mày, nhìn Đường Diệu Khuê. Đường Diệu Khuê đi đi đến ngăn tủ bên cạnh, lại duỗi tay hướng vào trong tìm tìm, đột nhiên hắn đụng đến một cái tấm ván gỗ khẽ động, nhẹ nhàng xốc lên tấm ván từ bên trong lấy ra một cái hộp gấm khác. “Này…” Đường Diệu An sửng sốt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn nói, “Này không phải của ta a….” “Ngươi còn muốn chối cãi?” Đường Diệu Khuê đem hộp để trên bàn, từ từ mở ra, mọi người hướng bên trong cái hộp mà nhìn chỉ thấy có một viên trân châu lục sắc trong suốt và sáng long lanh. “Vật chứng cũng đã lấy được, ngươi còn chối cái gì?” Đường Diệu Khuê trừng Đường Diệu An. “Ta…” Đường Diệu An nhìn Đường Diệu Khuê, chỉ tay vào hắn, “Ngươi…. Là ngươi cố ý hãm hại ta!” “Ngươi ít giả vờ!” Đường Diệu Khuê lãnh mắt nhìn Đường Diệu An, “Nếu như không phải trong lòng ngươi có quỷ, vì cái gì không đồng ý cho chúng ta lục soát vách ngầm này, Tiểu Muội cùng chúng ta thân thiết như vậy, ngươi lại hại nàng, đến tột cùng tâm ngươi làm sao mà yên ổn được!” “Ta mới không hại Tiểu Muội… Ta!” Đường Diệu An còn muốn thanh minh, chợt nghe Đường lão phu nhân lạnh lung nói, “Đủ rồi, đều câm miệng cho ta!” Đường Diệu An nhìn Đường lão phu nhân nói, “Nương, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta làm!” “Chuyện này, ta sẽ điều tra rõ ràng, nhưng là Diệu An ta muốn trước tiên đem ngươi giam vào phòng giam!” Nói xong, Đường lão phu nhân hướng về hạ nhân nói, “Đến nha, đem hắn áp xuống cho ta!” Đường Diệu Sơn bên cạnh đi tới, đôi Đường lão phu nhân nói, “Nương, việc này có thể hay không có cái gì hiểu lầm, Diệu An không giống người như thế a!’ Tiểu Tứ Tử bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm nói Đường Diệu Sơn ngươi cũng quá dối trá, rõ ràng cái gì cũng biết, còn muốn bày ra bộ dạng cái gì cũng không biết, thực làm ra vẻ! “Trước cứ để hắn như vậy đi, chuyện này ta sẽ điều ra nhất thanh nhị sở (2)!’ Đường lão phu nhân nói xong, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, ngươi xem xem hạt châu này có phải thật hay không?” Tiểu Tứ Tử tiếp nhận khỏa Long Nhãn kia, nhìn nhìn, lắc đầu, nói. “Lão phu nhân, là giả!” “Giả?” Mãng Lạc tuy rằng đã sớm dự đoán được đây là mưu kế, nhưng là trong lòng vẫn khó nén thất vọng, hắn không thèm để ý đến Long Nhãn là ai tìm trở về, chỉ cần có thể cứu Tiểu Muội là được. “Cẩn nhi, là giả sao?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử. “Ân.” Tiểu Tứ Tử nắm hạt châu sờ sờ trong chốc lát, đặt tay vào trong tay Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương tử, nhiệt vẫn còn lạnh? “Tiêu Lương nắm hạt châu nói, “Ấm áp.” “Cho nên nói là giả.” Tiểu Tứ Tử còn thật sự hỏi, “Long Nhãn là hải châu chìm trong đáy biển nghìn năm, vô luận nắm như thế nào, cho dù là thả vào trong nước nóng đang đun, đưa tay đến cũng sẽ có xúc cảm lạnh đến thấu xương tủy.” Tất cả mọi người gật gật đầu, Đường Diệu Khuê nói, “nói như vậy, khỏa Long Nhãn trong hoàng cung cũng là giả?” Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái, xoay đầu lại nhìn Mãng Lạc, Mãng Lạc bất đắc dĩ nhún vai, ý bảo hắn không biết. “Nếu là giả…” Án tử này hẳn là cũng không có gì thích hợp để tra.” Đường Diệu Sơn đối Đường lão phu nhân nói, “Nương, vào cung trộm ngọc châu loại chuyện này có phần tiểu nhân, vạn nhất đúng là Diệu An làm…” Đường lão phu nhân nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm cái gì nữa, chính là gật gật đầu, đối Tiểu Tứ Tử bọn họ nói, “ Hôm nay muộn rồi,việc này ngày mai sẽ tái nghi đi.” Nói xong, mang theo người rời đi. Lưu lại Tiểu Tứ Tử bọn họ hai mặt nhìn nhau, Đường DIệu Khuê nhìn một chút mọi người, nói, “Các vị, nếu Long nhãn là giả, chuyện này cũng không cần tái tra xét,còn về chuyện ở diệu bảo an, Đường môn chúng ta sẽ cho quan phủ các ngươi một cái công đạo. “Nói xong, cùng Đường Diệu Sơn rời đi. Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, hỏi mọi người bên cạnh, “Ý của hắn là bảo chúng ta đi sao?” Mục Phương cùng Hoa Phi Phi nhìn nhau liếc mắt mộ cái, mọi người vẫn là quyết định về phòng trước để thương lượng lại. “Bọn họ là hạ lệnh đuổi khách đi.” Hoa Phi Phi vừa ngồi xuống, liền thở dài. “Đường Diệu Sơn nhất định cảm thấy chúng ta ở chỗ này có phần cản trở.” Tiêu Lương nói, “Đường Diệu Khuê cũng muốn chúng ta đi, bởi vì bọn họ nếu đã muốn đem Đường Diệu An kéo xuống, chỉ cần chúng ta vừa đi, Đường Diệu Khuê có thể thuận lợi đoạt được Long Nhãn, cứu sống Đường Tiểu Muội.” “Chúng ta đây không thể đi a.” Tiểu Tứ Tử nói, “Như thế nào có thể như vậy liền cho bọn họ đạt được kế hoạch, hơn nữa Đường Diệu An đúng là bị oan!” “Ta cho rằng, chúng ta hẳn là phải đi.” Tiêu Lương đột nhiên nói. “A?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu nhìn Tiêu Lương. “Ngươi là nói, tương kế tựu kế?” Mục Phương hỏi. Tiêu Lương gật gật đầu, “Chúng ta ở chỗ này, Đường Diệu Sơn vĩnh viễn sẽ không hành động, nhưng là nếu như chúng ta đi, Đường Diệu Sơn sẽ ra tay giải quyết Đường Diệu Khuê cùng Mãng Lạc… Cứ như vậy, sau cùng Đường môn chỉ có thể rơi vào tay hắn.” “Nguyên lai là như vậy a.” Tiểu Tứ Tử gật gù, “Có đạo lý! Chúng ta trước tiên tìm một chỗ tránh một chút, sau đó âm thầm theo dõi.” “Chỉ là chúng ta nếu cứ như vậy mà đi, khó tránh khỏi khiến người hoài nghi a.” Hoa Phi Phi nói, “Trừ phi…” “Trừ phi cái gì?” Mọi người hỏi hắn. “Trừ phi làm cho Đường lão phu nhân đuổi chúng ta đi.” Hoa Phi Phi nói. “Đường lão phu nhân sẽ đuổi chúng ta đi sao?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi. “Cẩn nhi, ta thấy Đường lão phu nhân đủ khôn khéo.” Hoa Phi Phi sờ cằm nói, “Nói không chừng đã muốn phát hiện cái gì rồi.” “Ân.” Tiểu Tứ Tử nằm úp sấp trên lưng Thạch Đầu, nghĩ một chút, nói, “Chúng ta đây nếu như chạy ra ngoài, Đường Diệu Sơn bọn họ có thể hay không đối phó Mãng Lạc?” Mãng Lạc cười cười nói, “Các ngươi không cần lo lắng, ta có chuẩn bị, hai huynh đệ kia hẳn là giải quyết ta không được, chúng ta chờ tới ngày mai, xem Đường lão phu nhân như thế nào an bài đi.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, vẫn là có chút lo lắng. Đêm đó, mọi người nghỉ ngơi, Tiểu Tứ Tử nằm sấp trên bụng Thạch Đầu chải lông cho nó. Thạch Đầu thích nhất Tiểu Tứ Tử chải lông cho mình, bụng hướng lên trời, bốn chi duỗi ra, thoải mái mà hừ hừ. Tiểu Tứ Tử chải nha chải, vừa nhỏ giọng nói thầm, “Thạch Đầu nha, bụng ngươi thịt thịt nhiều nha, ngươi nên giảm béo nha, ngươi có biết hay không, bằng không về sau có Tiểu Bố Bố sẽ rất vất vả nha.” Thạch Đầu vẫn là bốn chân chỏng vó mà nằm, thoải mái mà hưởng thụ sự phục vụ của Tiểu Tứ Tử. Tiễn Tử đứng một bên, say mê nhìn chằm chằm cái bụng trắng bóng của Thạch Đầu, nghĩ muốn đi lên cọ cọ, Thạch Đầu phi một cước, đem nó đá đến một bên, trừng mắt nhìn nó – Ngươi thử xem! Tiểu Tứ Tử thương cảm hề hề, đi đến bên cạnh Tiễn Tử nhìn chằm chằm bụng của Thạch Đầu, nắm lỗ tai Tiễn Tử nói, “Tiễn Tử nha, có muốn hay không thân thiết?: Tiễn Tử mở to hai mắt – Có thể sao? Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, chỉ chỉ Thạch Đầu khoan khoái trông như sắp ngủ, đối Tiễn Tử nháy mắt mấy cái. Tiễn Tử đến gần, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm bụng Thạch Đầu. Thạch Đầu thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, cảm thấy cực kì hưởng thụ, cũng không để ý là ai làm cho. Tiễn Tử thấy Thạch Đầu không ý kiến, yên tâm mà lớn mật liếm lên. Liếm liếm, Thạch Đầu cảm thấy có gì đó không đúng, như thế nào mà mềm mại ẩm ướt thế? Mở to mắt vừa nhìn…. “Chi chi!” Thạch Đầu kinh hãi, vội vàng trở mình một cái, che lại cái bụng, ngoảnh đầy hung hăng trừng Tiểu Tứ Tử cùng Tiễn Tử – Các ngươi xấu lắm. Tiễn Tử cười híp mắt đi qua cọ cọ – Thạch Đầu, ngươi thư thái a, ta về sau giúp ngươi liếm mao đi? Thạch Đầu trắng mắt liếc nó – Ai muốn ngươi liếm a. Tiểu Tứ Tử cười tít mắt lùi về một bên, nhượng Tiễn Tử cùng Thạch Đầu thân thiết, bị Tiêu Lương phía sau ôm lên phóng tới trên giường, cười nói, “Cẩn nhi, như thế nào hư hỏng như vậy, giúp Tiễn Tử đùa giỡn lưu manh?” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Hắc hắc, hai chúng nó nhanh lên một chút tốt hơn, ta mới có thể ôm Tiểu Bố Bố!” Tiêu Lương gật gật đầu, nhìn Tiểu Tứ Tử ở trên giường cười một trận, trong chốc lát lại ôm gối đầu nằm úp sấp tựa hồ như có tâm sự. “Cẩn nhi, làm sao vậy?” Tiêu Lương vươn tay nhéo nhéo cằm hắn, “Bộ dáng tâm sự nặng nề, nghĩ đến cái gì sao?” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Tiểu Lương tử, ngươi cho rằng, thật là Đường Diệu Sơn lợi dụng Đường Diệu Khuê, diệt trừ mọi người, sau đó đạt được địa vị Môn chủ sao?” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hỏi, “Có cái gì bất thường sao? Cẩn nhi, phát hiện cái gì rồi?” “Ân… Cũng không có gì.” Tiểu Tứ Tử mặt mũi nhăn nhíu nằm xuống, nói, “Luôn cảm thấy lạ lạ, ân, đại khái ta nghĩ nhiều đi, chờ ngày mai rồi nói sau!” (1) Hoa vong ưu: hay là cỏ vong ưu,còn có tên gọi khác là Cỏ huyên là một loại cỏ ăn được người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (cỏ quên sự lo buồn). (2) Nhất thanh nhị sở: một hai rõ ràng (ở đây là điều tra mọi chuyện rõ ràng rành mạch)