Nhóm ảnh vệ đồng loạt làm động tác quay đầu, hung hăng trừng Tiêu Lương.
Tiêu Lương vô tội nhìn mọi người, bất quá, hiện tại hắn đang lo lắng Tiểu Tứ Tử suy nghĩ miên man mà đau lòng, tổn hại đến sức khỏe.
“Tiểu Vương gia, ăn điểm tâm đi.” Thanh Ảnh nhẹ nhàng lôi kéo Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên ghế. Tiểu Tứ Tử đứng lên, đi đến bên cạnh bàn mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn mà cảm thấy chán ngán… Lúc này, mọi người mới phát hiện, ba bốn nhày gần đây, Tiểu Tứ Tử thật sự gầy đi…… Mấy ảnh vệ nghĩ đến cảnh Công Tôn muốn lẻn vào Hiệp phủ, vạn nhất nhìn thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử thế này, nói không chừng sẽ nổi cơn thịnh nộ a.
“Ai nha, bên ngoài gió lớn!” Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh thu hồi điểm tâm lại, phóng tới trong phòng, mấy người cũng lôi kéo Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Vương gia, vào nhà ăn điểm tâm đi, bên ngoài gió lớn a.”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mờ mịt nhìn bầu trời trong xanh không gơn chút mây…… Làm gì có gió a?
Tiêu Lương cũng bị nhóm ảnh vệ đẩy vào trong. Thanh Ảnh ghé vào lỗ tai hắn nói, “Lát nữa, Vương phi có thể sẽ tới đây, nếu ngươi để hắn thấy Tiểu Tứ Tử như vậy, vậy ngươi khẳng định là xong đời.”
Tiêu Lương khẩn trương, hỏi, “Ta đây làm sao bây giờ?”
“Ai thèm quản ngươi làm sao?” Mấy ảnh vệ hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Trong vòng một canh giờ này, phải đem Tiểu Vương gia giải thích cho tốt, bằng không thì phiền toái lớn a!” Nói xong, đem Tiêu Lương đẩy mạnh vào trong phòng, đóng cửa.
Tiểu Tứ Tử vẫn là buồn bã ỉu xìu, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn chằm chằm mấy lát hành thái nhỏ trên bát đậu hũ mà phát ngốc.
Tiêu Lương đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói, “Cẩn nhi, hai ta nói chuyện?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Lương.
“Ngươi vì sao lại mất hứng?” Tiêu Lương hỏi, “Ngươi vừa mới nói, đầu mình cũng không thông minh, bộ dáng khó coi, võ công lại không tốt, có phải hay không?”
Tiểu Tứ Tử biết biết miệng, gật gật đầu.
“Chúng ta trước tiên nói đến chuyện đầu óc ngươi không thông minh đi.” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Án tử kia của Vương Nhất Phách, ban đầu vốn chỉ là một án kiện giết người đơn giản. Bất quá, bây giờ đã phát triển thành đại án có liên quan tới rất nhiều người. Mà trong đó, ai là người đã phát hiện ra manh mối?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ, hình như là chính mình. Đương nhiên, kì thật là mọi người cùng nhau phát hiện manh mối.
“Chúng ta lại nói cái khác.” Tiêu Lương không ngừng nổ lực, “Lúc ngươi còn nhỏ, có người nói ngươi ngốc. Ta đây trước kia cũng từng bị người ta nói mình ngốc. Mọi người, Công Tôn tiên sinh, Vương gia, có người nào mà ngay từ đầu đã thông minh? Ngươi từ nhỏ đã theo phụ thân ngươi lớn lên, lại tinh thông y thuật, điều đó ai cũng đều thua kém. Ngươi muốn làm thần bộ, ý tưởng này một chút cũng không hoang đường, quả thực là đương nhiên!”
Tiểu Tứ Tử nghe xong cúi đầu nghĩ, “Thật sự?”
“Có bao nhiêu người chưa đến hai mươi tuổi muốn làm thần y mà có thể làm được? Phụ thân ngươi như thế nào lại lừa gạt ngươi? Hắn thương ngươi như vậy, nếu đối với ngươi không tin tưởng, như thế nào lại có khả năng cho ngươi một mình xuất môn?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Mọi người đều đối với ngươi tin tưởng như vậy, ngươi lại đột nhiên không tin vào chính bản thân mình, cái này có nên không a?”
Tiểu Tứ Tử nâng mắt lên, có chút tự trách, “Đúng nga……”
Tiêu Lương nhẹ nhõm thở dài một hơi, may mắn Tiểu Tứ Tử nghe lời hắn khuyên.
“Lại nói tiếp, ngươi cảm thấy chính mình bộ dáng khó coi, có phải hay không?” Tiêu Lương hỏi.
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, gật gật đầu.
Tiêu Lương lắc đầu, hỏi, “Ngươi cảm thấy Công Tôn tiên sinh dễ nhìn không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.
“Ngươi là con của hắn, tuy rằng là con thừa tự, nhưng ngươi thân là cháu của hắn, đúng không?” Tiêu Lương lại hỏi tiếp.
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Các ngươi cùng huyết mạch, ngươi giống hắn như vậy, như thế nào lại có thể khó coi?” Tiêu Lương đi đến chỗ cái chậu rửa mặt bên giường, mang theo cái chậu nước, đưa tới đặt trên bàn, ôm lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử mà nâng lên một chút, “Cẩn nhi, ngươi nhìn xem, mặt của ngươi với mặt của ta, cái nào đẹp hơn?”
Tiểu Tứ Tử ngắm một cái rồi nói, “Của ngươi.”
Tiêu Lương lắc đầu thở dài, nói, “Là ngươi!”
“Gạt người.” Tiểu Tứ Tử không tin, “Bọn họ đều nói vậy.”
“Bọn họ là người nào?” Tiêu Lương khó hiểu hỏi.
“Ân…… Người trên đảo nha.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế thu thu góc áo, “Bọn họ đều nói ngươi ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, còn nói rất nhiều từ tốt nữa. Sau đó lúc nói đến ta, liền làm bộ dáng muốn nói lại thôi.”
“Đó là bởi vì ngươi rất đáng yêu, không có từ có thể hình dung.” Tiêu Lương cầm lấy chén mà uống đậu hũ.
“Gạt người.” Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Tiêu Lương một cái.
“Ai lừa ngươi, người đó làm con chó nhỏ. Trên đảo ai dám nhìn thẳng mặt ngươi a, Công Tôn tiên sinh sẽ mắng chửi người đó!”
“Phụ thân không cho các ngươi nói?” Tiểu Tứ Tử buồn bực, “Vì cái gì?”
Tiêu Lương vươn tay nắm lấy cằm Tiểu Tứ Tử, “Tiên sinh đời này chỉ sợ có người mang ngươi đi mất. Hắn liều mạng muốn uy cho ngươi béo một chút, cũng là muốn ngươi sẽ không dễ nhìn như vậy, có thể bớt được những người theo đuôi ngươi. Nhưng là không nghĩ tới ngươi như vậy cũng không chịu thua kém, càng béo càng đáng yêu.”
Tiểu Tứ Tử cụp mắt xuống, nghĩ nghĩ, hỏi, “Thật sự sao?”
“Ai…… Cẩn nhi, ta hỏi ngươi, nếu có một ngày ta trở nên rất khó xem rất khó xem, ngươi có còn thích ta hay không?” Tiêu Lương thật nghiêm túc hỏi.
“Thích nha.” Tiểu Tứ Tử không cần suy nghĩ đã trả lời, “Đại trượng phu, đẹp mặt một chút hay khó coi một chút, có gì quan hệ?”
“Chuyện chính là như vậy.” Tiêu Lương nói, “Diện mạo có cái gì quan hệ a?! Ta chính là cảm thấy rất dễ nhìn, có béo cũng dễ nhìn. Thích ăn có thể ăn, thích uống thì cứ uống, mỗi ngày tâm tư đều vui vẻ, có cái gì không tốt a? Làm người như thế nào chỉ nghĩ đến những chuyện không vui. Ngươi đã nói ngươi không ăn cơm để ốm bớt. Vậy chẳng lẽ cả đời này ngươi không được ăn no? Ngươi trời sinh bộ dáng ra sao, thì chính là như vậy, ta thích!”
Tiểu Tứ Tử lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, càng cảm thấy có đạo lí.
Tiêu Lương thấy vấn đề thứ hai tựa hồ như đã được giải quyết, liền nghĩ đến cái thứ ba, nói, “Về phần võ công, Cẩn nhi ngươi tổng cộng đã luyện võ công bao nhiêu năm?”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, “Ân… Nửa năm đi.”
“Ta luyện mười mấy năm nha!” Tiêu Lương cười khổ, “Ngươi công phu đã so với ta chỉ kém một chút, tư chất lại tốt. Nếu như ngươi chỉ luyện nửa năm mà có thể đánh ngã được ta, ta đây sống như thế nào a?”
Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất có đạo lí, đều là do chính mình gây sự. Tiêu Lương cảm thấy tình hình đã có vẻ thuận lợi, liền quyết định phóng hỏa thêm lần nữa, phải đem căn bệnh của Tiểu Tứ Tử hoàn toàn trừ bỏ, liền mang vẻ mặt chán nản nói, “Bất quá Cẩn nhi ngươi nhắc tới chuyện này, ta nhưng thật ra là nghĩ đến mình.”
“A?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu.
“Ai……” Tiêu Lương thở dài, “Ta mới là đầu không được thông minh, bộ dáng khó coi, võ công lại không giỏi a.”
“Tiểu Lương Tử ngươi làm sao lại nói như vậy!” Tiểu Tứ Tử nóng nảy, “Ngươi không phải đều tốt lắm sao?”
“Ngươi xem ta không biết ngâm thơ thổi sáo, không biết trị bệnh cứu người, cầm kì thi họa cái gì cũng đều không biết, chỉ biết mấy chiêu công phu quyền cước. Khó trách lúc Vương gia dạy ta đều nói ta ngốc.” Tiêu Lương tiếp tục giả đáng thương.
“Không có!” Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay Tiêu Lương, “Ngươi một chút cũng không ngốc.”
Tiêu Lương giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ta như vậy một chút cũng không ngốc. Vậy ngươi vừa biết ngâm thơ vừa biết thổi sáo, lại trị bệnh cứu người, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, còn nói chính mình ngốc?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, cảm thấy chính mình quá để ý, liền nhanh nhẹn nói, “Ta hiểu được, ta một chút cũng không ngốc.”
Tiêu Lương vừa lòng nói tiếp, “Ngươi dễ nhìn như vậy. Ta nhớ rõ trước đây thường xuyên nghe mọi người khen ngươi đáng yêu, ta thì chưa được ai khen như vậy. Ngươi nếu khó coi, ta chính là thực xấu. Ngươi luyện nửa năm công phu, đã có thể lợi hại như vậy. Ta luyện mười mấy năm mà năng lực cũng chỉ như thế, ta thật sự là rất vô dụng!”
“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, “Tiểu Lương Tử ngươi đừng khổ sở, ta sau này sẽ không nói vậy nữa. Ta hiện tại đã nghĩ thông suốt rồi.”
Tiêu Lương nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Vậy ngươi về sau có còn nói chính mình khó coi nữa hay không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Ta sẽ không nói.”
“Vậy có còn nói chính mình ngốc, chính mình công phu không tốt, chính mình không thích hợp làm bộ khoái nữa không?” Tiêu Lương bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử nắn a nắn, mềm mềm nhũn nhũn, thật thích a.
Tiểu Tứ Tử ngồi ngay ngắn, nghĩ nghĩ, rồi sau đó nghiêm túc mà lắc đầu, nói, “Không nói. Ta về sau sẽ không nghĩ tới chuyên này nữa!”
“Ngoéo tay!” Tiêu Lương giơ ngón tay út ngoéo lấy ngón út Tiểu Tứ Tử, “Về sau, khi nào ý niệm đó thoáng hiện qua đầu ngươi dù chỉ là một chút, liền lập tức dẹp bỏ, biết không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử còn nghiêm túc mà ngoéo tay với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ta về sau sẽ không suy nghĩ miên man, ta chỉ đều nghĩ tới hướng tốt, nhất định không chịu thua kém.”
“Hảo!” Tiêu Lương cười cười, lại nói, “Cẩn nhi, ta chỉ thích ngươi mập mạp, ngươi gầy xuống lòng ta liền thấy buồn bực.”
Tiểu Tứ Tử khẽ giật mình, mặt lập tưc đỏ hồng mà gật đầu, “Ân, không giảm béo.”
Tiêu Lương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy một quả trứng gà mà lột vỏ, uy Tiểu Tứ Tử ăn. Trứng gà trắng trắng nộn nộn giống như khuôn mặt Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương nhìn là cảm thấy đói.
Mấy ảnh vệ ngoài cửa liếc nhìn nhau một cái. Thanh Ảnh tán thưởng, “Cái kia…… Tiểu Lương Tử rất tài năng a.”
“Ân.” Ba ảnh vệ còn lại đều gật đầu đồng ý, “So vơi Vương phi cùng Vương gia thì đều hơn hẳn a.”
“Hắt xì……” Công Tôn đánh một cái hắt hơi thật to.
“Thân ái, chậm một chút đi.” Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang hùng hổ mà chạy về Hiệp phủ đằng trước, “Ngươi như vậy có chỗ nào giống tác phong của lang trung a.”
Công Tôn trắng mắt liếc một cái, “Người của Hiệp phủ này không biết là muốn làm cái gì, còn không ra, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ vô lực, “Ai, ngươi muốn nhìn Tiểu Tứ Tử thì để ta mang ngươi đi không được sao?”
“Ta muốn lại gần nhìn, giáp mặt nhìn!” Công Tôn nói, “Tốt nhất ta có thể ôm một cái, hôn hai cái.”
Đang nói chuyện, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một hạ nhân trong Hiệp phủ chạy ra. Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt một cái, lập tưc bày ra bộ dạng nhàn nhã, phong thái tự tại mà chậm rãi đi về phía trước.
Lúc người kia chạy qua hai người bọn họ, Công Tôn kêu hắn, “Di? Tiểu huynh đệ, ấn đường ngươi biến thành màu đen a…… Trong nhà có phải hay không có người bị bệnh?”
Người nhà kia sửng sốt, xoay mặt đánh giá Công Tôn một chút, nói, “Tiên sinh là……”
“Ha ha.” Công Tôn bộ dáng như lão nhân gia sờ sờ râu, “Tại hạ kêu Phổ Độ.” Nói xong, vỗ vỗ bảng hiệu của mình, “Hành y tế thế, trị bệnh cứu người.”
“Tiên sinh như thế nào biết nhà ta đang có người bị bệnh?” Hạ nhân kia tò mò hỏi.
Công Tôn cao thấp đánh giá hắn một chút, giơ ngón tay ra tính toán, nói, “Ta xem…… Người nhà ngươi đang nhiễm quái bệnh, mời đại phu đều không có tác dụng. Hơn nữa, người này thân phận lại cao quý, có phải hay không?”
“A!” Hạ nhân kia mừng rỡ, “Thần tiên sống a! Tiên sinh mau cùng ta vào nhìn xem, chỉ cần có thế trị khỏi cho quý nhân kia, trang chủ nhà ta bao nhiêu bạc cũng đều sẽ trả!”
Công Tôn cười cười, nói, “Ngươi dẫn đường trước đi!”
Đi theo hạ nhân vội vàng chạy hướng Hiệp phủ, Triệu Phổ đi lại gần Công Tôn cười nói, “Phổ Độ Phổ Độ, là muốn cùng đêm xuân với Triệu Phổ sao?”
Công Tôn đá hắn một cái, liếc mắt xem thường, “Ngươi chết đi!”
Truyện khác cùng thể loại
181 chương
56 chương
43 chương
124 chương
35 chương
17 chương
188 chương
20 chương