Bạo Chúa
Chương 293 : Đàm phán
Trong căn hầm ngục tối tăm đầy mùi mục nát, có hai đội người đang đứng đối mặt với nhau, giương cung bạt kiếm, như thể lúc nào cũng có thể lao vào tẩn nhau luôn vậy. Một bên là người đàn ông to lớn lực lưỡng, với khí chất cao ngạo không cách nào nhầm lẫn vào đâu được. Phía bên kia thì... toàn đàn bà với Goblin!
- Cậu quả thật biết cách chào hỏi người cũ đấy nhóc!
- Quá khen! Chỉ tiếc là anh không chết luôn thôi!
Bọn họ nhìn nhau, trong mắt toé lên ánh lửa, giống như có vô số đoá hoa lửa đang nở rộ trong không khí. Bất chợt một giọng nói vang lên, lắp bắp và tràn đầy bối rối:
- Cyrax? Anh đã trở thành cái thứ gì thế này?
Mặt Jane tái nhợt đi, trong khi Vera thì tỏ ra bình thản hơn. Một tay của cô nàng vẫn đặt trên vai Gatrix, sẵn sàng kéo giật hắn về phía sau nếu như Cyrax định làm động tác mờ ám nào đó. Gã khổng lồ nhìn bọn họ đầy khinh miệt, rồi giang dộng hai cánh tay ra, như thể muốn khoe ra cơ thể hoàn mỹ của mình.
- Quỳ xuống, lũ giòi bọ! Các ngươi không nhận ra được vẻ đẹp tối thượng trước mặt mình sao?
- Ờ ờ, cậu đã trở thành một chúa tể hắc ám, thật đáng mừng!
Gatrix nói câu này với giọng điệu bằng bằng, như thể nó chỉ là một điều nhạt nhẽo nào đấy. Điều đấy khiến Cyrax trở nên chưng hửng đi rất nhiều, và gã nắm chặt hai bàn tay lại!
- Ý anh là sao? Chẳng phải đây chính là thứ sức mạnh mà anh vẫn muốn hướng ta tới đó sao? Giờ ta đã đạt tới một tầm cao mới, ta không còn cần sự chỉ dẫn của anh nữa! Hãy nhìn ta đi, hãy nhìn thứ sức mạnh mà anh mãi thèm muốn này đi!
Cyrax há miệng cười to, bóng tối tích tụ thành từng tia điện màu đen, nhảy múa tung tăng xung quanh bàn tay của gã. Thế nhưng Gatrix cũng ngửa đầu lên trời cười lớn! Dù rằng tiếng cười của hắn lảnh lót như tiếng vàng anh, âm lượng cũng nhỏ hơn nhiều so với Cyrax, thế nhưng trong tai gã người khổng lồ, tiếng cười này bỗng chói tai hơn hết thảy!
- Câm mồm!
Cyrax ném một quả cầu năng lượng khác về phía Gatrix, song Jane đã dùng cây kiếm thập tự chém nó làm đôi, ngăn không cho gã làm tổn thương Gatrix mảy may. Cyrax nhìn Jane đầy căm tức.
- Cô lại tiếp tục phản bội ta sao?
- Chúng ta thậm chí còn chẳng là gì từ đầu để có thể nói là phản bội!
Jane đáp lại, trên mặt chỉ còn vẻ lạnh lẽo băng sương. Chỉ có điều trong lòng cô nàng lại đang cuộn trào sóng gió! Một phần là vì người đồng đội cũ giờ đã trở nên sa đoạ, rời xa khỏi ánh sáng ấm áp. Một phần khác...
- Cô đang tự hỏi vì sao mình không cảm thấy căm ghét kẻ đứng trước mặt mình đúng không?
Jane trố mắt nhìn con Goblin, miệng há hốc ra. Gatrix giơ ngón tay lên. Từ nơi đầu ngón tay của hắn, một đốm đen xuất hiện. Nó nhỏ xíu, lơ lửng cách ngón tay Gatrix một tẹo. Dù rằng đó là một viên cầu bóng tối, song không hiểu sao Jane lại có ảo giác rằng nó đang "toả sáng", một thứ ánh sáng màu đen!
Và đúng như Gatrix nói, cô không hề cảm thấy khó chịu gì khi nhìn thấy thứ bóng tối này. Nó giống như lúc cô nhìn vào một bầu trời đêm thôi vậy, thậm chí cô còn nhận thấy trong lòng bỗng trở nên phẳng lặng tới kì lạ!
- Về cơ bản, không phải bóng tối nào cũng đại diện cho tà ác và xấu xa. Tuy nhiên, ánh sáng và bóng tối khắc chế nhau là một phạm trù thuộc về bản chất. Thứ bóng tối nguyên thủy này, mặc dù chỉ mang theo một chút xíu góc cạnh, cũng sẽ đủ khiến ánh sáng thuần túy sôi trào rồi!
Nói đến đây, Gatrix liếc xéo Jane, hàm ý không cần nói cũng hiểu. Đến lúc này, cô nàng mới nhận ra mồ hôi đã rịn ra ướt hết trán từ bao giờ! Jane rất muốn há miệng nói một điều gì đó, song cuối cùng chẳng còn từ nào thoát được ra từ cổ họng cô cả.
Khi thấy Jane ngồi thụp xuống đất, trong mắt chẳng còn chút sự sống nào, Gatrix thở dài. Tiếp đó, hắn quay về phía Cyrax.
- Về phần cậu trai này, ta nghĩ chúng ta vẫn có thể nói chuyện được đúng không?
- Nói chuyện? Con sâu cái kiến, dám vọng tưởng đàm thoại với thần linh?
Cyrax trợn tròn mắt, hét to. Từ nơi gã đứng, bóng tối bắt đầu lan tràn ra, bủa vây về phía bốn người còn lại. Bóng tối bò trên mặt đất, bám lên trên tường, xâm lược trong không khí. Nơi nào thứ bóng tối này đi qua, ánh sáng lập tức lụi tàn, nhường chỗ cho thứ sức mạnh mới mẻ của vị lãnh chúa bóng tối này!
Tuy nhiên dù có cố gắng thế nào, thì thứ bóng tối của Cyrax cũng không thể tiếp cận được vào vòng tròn rộng cỡ năm bước chân xung quanh Gatrix đứng. Giống như một đám lính được ra lệnh đi khống chế một người, nhưng người này lại có cấp bậc cao hơn cả chủ nhân của chúng vậy!
- Thứ bóng tối này... thật yếu ớt làm sao!
Gatrix cười khinh miệt, búng viên cầu màu đen nhỏ xíu lên lĩnh vực của Cyrax. Chỉ thấy dù mang tính "bản nguyên", song khi tiếp xúc với bóng tối của Gatrix, thứ lĩnh vực màu đen đó của Cyrax bỗng nhiên co rúm lại, rồi bị nuốt chửng hoàn toàn.
Thoáng qua vài cái chớp mắt, căn hầm ngục đã trở lại trạng thái bình thường. Ngay cả những ngọn đuốc bị dập tắt cũng sáng bừng trở lại, nhờ vào ngọn lửa của Vera tạo ra. Trong hiệp đấu này, Gatrix đã thắng quá đẹp!
Chỉ có Taara và Vera đang đứng phía sau hắn mới hiểu được, Gatrix đã phải trả giá lớn tới thế nào để giành được một chút "hư trương thanh thế" này! Một nửa mảng lưng của Gatrix đã bị lão hóa hoàn toàn, nứt nẻ đầy những vết chân chim.
Dù không biết được rốt cuộc Gatrix đã tiêu tốn bao nhiêu năng lượng sống để làm màu, có điều Vera đó chắc hẳn không phải là một con số nhỏ! Trên gương mặt cô vẫn tỏ ra bình thàn, như thể đây là chuyện tất nhiên, rằng phe họ nếu như đánh lên Cyrax thì chỉ có một tình huống duy nhất, đó là thắng tưng bừng!
Nhưng trên thực tế, ngón tay cô đã đâm nát lòng bàn tay lúc nào không hay! Ngọn lửa bao bọc bên ngoài bàn tay Vera, vốn chỉ dùng để gia tăng thêm khí thế, bỗng nhiên tỏ ra tác dụng bất ngờ khi chúng liên tục thiêu rụi toàn bộ những giọt máu rơi ra từ bàn tay cô, tránh cho Cyrax phát hiện ra điều dị thường.
- Thì sao chứ? Mọi chuyện trên đời này đều cần dùng bản lĩnh để giải quyết! Nếu như anh cho rằng thứ bóng tối của ta là yếu ớt, vậy thì đánh thử một trận là biết mèo nào cắn mỉu nào thôi?
Cyrax hậm hực đáp lại, song khí thế rõ ràng đã yếu đi rất nhiều. Gatrix nhận ra điểm ấy, nở ngay một nụ cười đầy thân thiện.
- Nào nào, ta mà là kẻ ngu xuẩn đến như vậy sao? Chúng ta đều đang bị kẹt trong một thế giới đầy thù địch, dựa vào nhau còn chẳng kịp, sao lại đi làm mấy chuyện nhảm nhí như nội đấu cơ chứ? Cho dù có mâu thuẫn, chúng ta cũng nên để dành cho tới khi thoát được khỏi nơi đây đã. Cậu thấy thế nào?
- Hừ hừ, ta mà cần phải nhờ tới các ngươi sao?
- Ai biết được chứ? Thêm người thêm trợ giúp, đến Sirius còn phải nuôi một đống miệng ăn đúng không?
Nói mất một lúc, Cyrax mới bắt đầu xuôi xuôi. Thực chất theo như Gatrix thấy, gã khổng lồ này đáng lý đã chấp thuận xuống nước ngay từ ban đầu rồi. Thật may là buổi đàm phán tạm thời thuận lợi!
Về phần Cyrax còn làm mình làm mảy một lúc trước khi đồng ý... Gatrix nhìn lại bên trong nhẫn không gian của mình.
Hắn đã thu thập được ba loại vật phẩm rồi. Cứ chờ đấy, chưa tới phút cuối còn chưa biết ai cắn ai đâu!
...
Một khi đã xác nhận đồng minh, thì việc đầu tiên của hai bên là trao đổi tình báo. Do họ không còn là đồng đội, nên cả Gatrix lẫn Cyrax đều tìm cách loại bỏ đi những thông tin họ cho là không cần thiết!
Việc này sẽ dẫn tới những phán đoán sai lầm trong tương lai, song nó lại không thể tránh được! Bản tính ích kỷ, tham lam luôn là một tội nghiệt theo sát các giống loài trí tuệ từ xưa tới nay, và ngay cả các bậc đại trí đại năng cũng khó tránh khỏi cám dỗ này.
Thân phận của Taara không phải là một thông tin nhạy cảm gì, thế nên Gatrix lập tức mang nó lên bàn thảo luận trước. Sau khi nghe xong câu chuyện của cô nàng không đầu này, Cyrax nhướn một bên chân mày, nhìn Taara đầy chăm chú.
- Thật lạ! Càng nhìn cô, ta lại càng thấy thuận mắt! Cô có muốn làm vợ ta không?
Cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng trong thoáng chốc, trước khi nổ tung ra như một cái chợ vỡ!
- Ta không nghĩ lúc này thích hợp...
- Biến thái, thô lỗ, kẻ thù của phụ nữ!
- Thật ghê tởm!
- ...
Cyrax đón nhận những lời chỉ trích đấy đầy thoải mái. Gã giơ một bàn tay lên, treo trên miệng nụ cười khinh miệt.
- Từ xưa tới nay, người mạnh bảo vệ kẻ yếu, kẻ yếu phục tùng người mạnh. Chẳng phải việc cô ta phục vụ ta là chuyện tất nhiên hay sao?
- Ngươi nói ai yếu?
Taara gầm lên, xoay một búa đập về Cyrax. Đáng lý Gatrix có thể ngăn cản chuyện này, song hắn im lặng, quan sát diễn biến của trận chiến. Có đôi khi thể hiện một chút vũ lực cho đồng minh thấy sẽ hiệu quả hơn hàng giờ đồng hồ phí nước bọt thuyết phục họ đấy!
Chỉ thấy Cyrax bỗng sầm mặt lại, bóng tối tụ lại trên hai bàn tay. Gã đưa tay ra đấm vào mặt búa, tạo nên một tiếng trầm đục rung khắp cả căn phòng.
- Cậu không còn dùng Chấn động nữa! Chê nó yếu đuối quá à?
- Hừ, công pháp rác rưởi, không đáng lọt mắt ta!
Cyrax thu tay lại, trong khi Taara cũng thu búa về phía sau. Bằng một chiêu duy nhất, bọn họ đã tán đồng sức mạnh của phía bên kia rồi, không nhất thiết phải chiến đấu thêm làm gì. Gatrix thậm chí còn mỉm cười khi thấy Cyrax giấu bàn tay ra sau lưng.
Dùng tay không đỡ vũ khí sử thi, không ăn thiệt thòi mới là lạ!
______
Người cứ gai gai, uống 2 viên Delcogen xong giờ thắt lưng đau dã man. Đậu má cia!
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
599 chương
65 chương
501 chương
5245 chương
163 chương