Bạo Chúa

Chương 280 : Một mảnh ghép ký ức

- Cái quái gì vậy? Taara, tỉnh lại mau! Gatrix quát lên, khiến cô nàng đấu sĩ không khỏi giật mình. Đến lúc này Taara mới nhận ra tay mình đã nát be nát bét, ấy thế mà cô nàng chỉ gồng lên một cái là các mảnh vỡ bắn vụt hết ra. Cùng lúc đó, miệng vết thương của cô bắt đầu liền lại, khiến Jane không khỏi trợn tròn mắt. - Ha ha, xin lỗi, tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa! Thật tiếc cho cái tách trà đó! - Tiếc con khỉ! Cô làm tôi lo hết cả hồn! Gatrix đứng dậy, cho Taara một cú bạt vào mũ giáp. Có vẻ như chết quá nhiều lần cũng đã tạo nên những ảnh hưởng nhất định lên Taara, khi khả năng nhận thức nguy hiểm và đau đớn của cô đã giảm đi rất rõ rệt. Về phần vì sao Taara bóp vỡ chiếc chén, Gatrix không nghĩ. Đúng hơn là không dám nghĩ! Chỉ hi vọng chuyện này có thể trôi qua nhanh! Có lẽ... do Taara đã bị cô lập quá lâu, nên cô nàng mới như vậy thôi nhỉ? Theo thời gian, Taara sẽ tiếp xúc được với nhiều người hơn, và dần dần thoát khỏi sự lệ thuộc vào hắn. - Tiện thể, ban nãy tôi có gặp một cô gái. Cũng chính vì cô ta chỉ hướng nên tôi mới tiến về tầng ba sớm như thế này, chứ không thì có lẽ tôi sẽ còn mò mẫm ở tầng hai thêm một lúc nữa cơ! Lại một lần nữa mồ hôi chảy ròng ròng trên người Gatrix! Hắn hít một hơi nhè nhẹ, cố gắng giữ cho giọng thật bình tĩnh, trong cái nhìn soi mói của cả Taara lẫn Vera. - Ồ, có một người nữa sống sót trong tòa lâu đài này sao? Cô ta đâu? Sao không đi cùng với cô? - Tôi... cũng không biết nói thế nào nữa! Cô ấy ngồi bên ngoài cửa sổ, và dù tôi có cố gắng ra sao thì cũng không tài nào phá được tấm kính ấy. Gatrix im lặng. Sau đó hắn thở hắt ra. - Tôi chắc là giáo hội không dạy cô nhiều lắm về sự phức tạp của không gian đúng không? Trước khi Jane kịp há miệng phản bác, Gatrix đã nói tiếp. - Tôi đoán cô đã biết Shazam là một thế giới nằm song song với thế giới chính của chúng ta rồi đúng không? Và tòa thành này lại là một thế giới khác, nằm bên trong Shazam. Khung cửa sổ đó thực chất không phải là kính thông thường, mà là khoảng ngăn giữa hai thế giới - bên trong và bên ngoài tòa thành. Giờ thì cô đã hiểu vì sao mình không thể đánh vỡ được cửa sổ chưa? Sức người mà đòi đánh thủng màng ngăn giữa hai giới sao? - Khoan khoan... nói như vậy, ý anh là cô ta, không, tồn tại ấy nằm ở thế giới bên ngoài chúng ta sao? Và vì một lẽ nào đó, mà dù mỗi cá thể ở một thế giới khác nhau, song chúng tôi vẫn có thể giao tiếp được với nhau? Jane hít một hơi lạnh, cảm thấy lưng áo ướt đẫm. Có một tồn tại, vừa vượt qua khoảng cách giữa hai thế giới, tìm chính xác tọa độ của cô để truyền đạt yêu cầu trợ giúp con Goblin này. Jane không thể không nhìn Gatrix bằng một con mắt khác. Rốt cuộc nó còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa chứ? - Cô có thể vẽ lại hay mô tả về hình dạng của người bên ngoài cửa sổ được không? Gatrix vội vàng lên tiếng. Dù sao ngồi suy nghĩ linh tinh về thân phận của cô gái lạ mặt cũng thật là vô nghĩa. Hắn tin rằng với trình độ của Jane, việc ghi nhớ và vẽ lại một cách chính xác như chụp ảnh cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Trên thực tế, ai cũng có thể làm được điều này, chỉ cần ký ức đủ rõ ràng và khả năng điều khiển cơ thể đủ mạnh là được. Jane lấy ra một cuốn sổ tay. Gatrix tinh ý nhận ra chất lượng giấy của cuốn sổ rất đẹp, chắc chắn là rất đắt tiền. Bìa của nó thì rất cũ và sờn, chứng tỏ đã được chủ nhân sử dụng rất nhiều lần rồi. Một món quà mang đầy kỷ niệm chăng? Cô nàng hí hoáy vẽ vẽ một lúc, rồi đưa cuốn sổ về phía Gatrix. - Đây, trông cô ta như thế này! Gatrix đón lấy cuốn sổ, nhìn chằm chằm vào trang giấy. Phải thừa nhận trình độ hội họa của Jane rất là cao, hoàn toàn không phù hợp với logic thẩm phán tập sự của cô nàng. Jane không vẽ lại bức tranh trong ký ức một cách cứng rắn, mà làm mềm nó bằng rất nhiều phương pháp nghệ thuật khác nhau. Dù đây chỉ là một bản vẽ tay nhanh chóng, có điều Gatrix vẫn cảm nhận được vẻ đẹp và sự sống động bên trong nó, chứ không phải là một bức tranh truyền thần khô khan vô vị. Bỏ qua những đánh giá về nét vẽ, Gatrix lướt về phía nội dung của bức tranh. Đó là một cô gái với mái tóc dài được cột cao, đang ngồi trên bệ cửa sổ, quay lưng về phía bức tranh. Trên người cô nàng mặc một bộ đồ hầu gái - khoan, sao hắn nhìn những họa tiết này thấy quen quen? Một tia sáng lóe lên trong đầu Gatrix. Chẳng phải đây chính là bộ đồ hầu gái mà hắn đã tìm được trong phòng trưng bày hay sao? Chính là bộ đồ đã ban cho hắn sức mạnh xuyên thủng lớp phòng ngự của con quái vật cháy da ban nãy, rồi tan biến thành bụi sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình. Hắn tiếp tục nhìn lên trên cao, dừng lại ở khuôn mặt của cô ta. Trong bức tranh này, Jane chọn thời điểm vẽ là khi cô gái ấy vừa quay một nửa mặt lại nhìn cô. Ngay lập tức, toàn thân Gatrix căng cứng, giống như bị sét đánh vậy! Hắn sững sờ nhìn vào gương mặt lạ hoắc ấy, nhưng trong mắt lại nhìn ra một cảnh tượng khác hẳn! *** Hắn đang ở trong một chiếc hang. Phía ngoài miệng hang kia, trời đang đổ mưa rào. Mưa rơi tầm tã, ướt trắng hết cả tầm nhìn, mang lại một mùi đất hơi ngai ngái song tràn đầy tươi mới, khiến cho tâm hồn người ta không khỏi lắng đọng lại. Hắn cúi xuống, nhìn sang bên phải của mình. Ở nơi đó có một con báo đang nằm, hoặc một sinh vật gì đó họ nhà mèo. Gatrix không biết tại sao mình biết sinh vật đó thuộc chủng tộc gì nữa, hắn chỉ biết là như vậy! Con báo rền rĩ ngẩng đầu lên. Trời mưa có vẻ như đã ảnh hưởng rất xấu lên tâm trạng của nó, trái ngược hoàn toàn với sự bình thản trong lòng hắn. Vậy là hắn giơ tay lên, đặt nhẹ lên đầu con báo, vuốt ve bộ lông màu vàng hơi cưng cứng của nó. - Mày lo sợ trời mưa sẽ khiến việc săn mồi trở nên khó khăn hơn sao? Đừng lo, tí nữa tao sẽ đi săn cho! Hắn đứng dậy, bước vào sâu hơn trong hang. Gatrix không tài nào điều khiển được cơ thể mình, mà hắn cũng không cố gắng chống cự lại làm gì. Đây là ký ức của hắn, là một phần hắn đã từng trải qua, đương nhiên là hắn không thể can thiệp lại rồi. Chỉ có điều những ký ức này cũng không phải là của hắn, mà đến từ Nike hoặc Johny thì đúng hơn. Gatrix thấy hắn mò mẫm một chút, lấy ra một nắm thảo dược, rồi quay trở lại chỗ con báo. Giờ hắn mới nhận ra trên người con báo này có một vết thương ở phía đùi phải. Khi Gatrix định đắp thuốc lên đùi nó, bỗng nhiên con báo quay đầu về nhìn hắn! Đôi mắt màu vàng lợt của nó dán chặt vào mắt hắn, và từ cái miệng mọc đầy nanh nhọn hoắt ấy, một giọng nữ êm ái vang lên. - Tỉnh lại đi, Nike, à không Gatrix! *** Gatrix mở mắt, hít một hơi tràn đầy lồng ngực. Cơn đau từ bốn phương tám hướng ập tới, khiến hắn suýt chút nữa thì không kiểm soát được cơ thể. Taara đang giữ lại tay hắn, còn Jane thì giữ chân. Thật may là họ đã làm vậy, vì nếu không Gatrix không biết trong cơn đau kinh khủng như thế này, hắn có thể làm ra những phản xạ gì nữa! Cơn đau bắt đầu tan dần đi, khi tâm trí Gatrix dần dần trở về lại với thể xác. Hắn định há miệng bảo hai cô nàng kia buông hắn ra, nhưng Gatrix thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Hắn bị sặc, ho lên khù khụ. Ngay cả mắt và mũi của hắn cũng tràn ngập một thứ chất lỏng sặc mùi tanh có màu đỏ tươi. Taara vội vàng buông tay hắn ra, để Gatrix có thể ngồi bật dậy. Hắn đấm đấm ngực, cố gắng ho cho hết ra chỗ máu tràn vào khí quản. Đồng thời, tay còn lại của hắn cũng lấy ra một loại nước thuốc hồi phục, rót lên đầu như xối nước. Tiếp đến, Gatrix lấy ra một bình nữa, ngửa cổ tu bằng sạch. Làm xong hai chuyện này, hắn mới sử dụng phép hồi phục để chiếu rọi lên mặt mình. Phía bên kia, Jane cũng lật đật tiến tới, sử dụng thần thuật để chữa trị cho hắn. - Làm phiền hai cô quá! Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi! Gatrix xua xua tay ra hiệu cho ba cô nàng đang lo quắn cả đít bên cạnh ngừng lại. Hắn lấy ra một chiếc khăn sạch, lau lau mặt mình, rồi vứt toẹt chiếc khăn đỏ lòm đấy ra một góc. Jane cau mày, hỏi hắn đầu tiên. - Vừa rồi là sao vậy? Tự dưng anh nhìn bức tranh đó xong, bỗng nhiên máu tuôn trào ra từ khắp các lỗ trên mặt, rồi đổ vật xuống như trúng tà vậy! Báo hại cô nàng tên Taara này tí nữa định lao vào ăn thua đủ với tôi. Nếu như không phải là Vera ngăn cản, bảo là cứu anh gấp hơn, thì có lẽ chúng tôi đã đánh lẫn nhau rồi! Gatrix quay sang, mỉm cười và ném một ánh mắt cảm ơn lên Vera. Hắn vẫn còn hơi mệt, khi cơn đau kì dị đang vấn vương xung quanh đầu hắn, chưa tan đi hoàn toàn. Gatrix tì khuỷu tay lên đầu gối, rồi tựa trán lên lòng bàn tay. - Bức tranh đó, nó giống như một mảnh ghép ký ức thất lạc của tôi vậy! Khi nhìn vào cô ta, tôi nhớ được một số chuyện cũ, nhưng còn chưa rõ ràng! Hắn liếc nhìn Vera lẫn Taara. Cả hai bọn họ đều có vẻ rất háo hức muốn nghe tiếp câu chuyện, thế nên Gatrix thở dài kể nốt. - Tôi thấy mình ở trong một cái hang. Ngoài trời đang đổ mưa rất to. Bên cạnh tôi là một con báo rất lớn, có lông màu vàng. Nó bị thương, nên tôi đắp thuốc cho nó. Rồi tôi quay trở về đây, thấy mặt mình toàn máu là máu. - Chỉ vậy thôi sao? Anh không định giấu chúng tôi chuyện gì đấy chứ?