Bạo Chúa

Chương 17 : Bắt đầu huấn luyện (2)

- Chín mươi tám! Chín mươi chín! Hộc hộc! Một trăm! Johny đổ gục xuống sàn. Mồ hôi hắn vã ra như tắm. Hai tay hắn mỏi nhừ, run bần bật. Vâng, hắn đang tập thể lực, cụ thể là chống đẩy. Lúc ban đầu Johny định tập những bài thể lực quen thuộc ở kiếp trước, nhưng hệ thống có một mục khiến hắn rất tò mò. "Làm thế nào để trở thành siêu thần?". Chạy mười cây số, chống đẩy một trăm cái, gập bụng một trăm cái, đứng lên ngồi xuống một trăm cái?! Cái phương pháp quái quỉ gì vậy? Johny tự an ủi mình, có lẽ hắn chưa hiểu được sự thâm ảo của phương pháp này chăng? Nó thậm chí còn được hệ thống tán thành cơ mà? Hệ thống chắc là không lừa mình đâu...nhỉ? Vì vậy hắn đã bắt đầu tập theo phương pháp này từ những ngày đầu tiên. Lúc đầu hắn phải chia ra làm nhiều hiệp để làm, vì cơ thể quá yếu. Nhưng chỉ sau nửa tháng, hiệu quả rất rõ rệt, hắn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Tin tưởng tăng cao khiến cho Johny tiếp tục duy trì thói quen dậy sớm tập thể thao. Cộng thêm, hắn có thể gặp rất nhiều hàng xóm tản bộ ngoài công viên, tạo điều kiện cho công cuộc xây dựng thị trường sau này. Hơn nữa, toàn bộ quá trình tập luyện cũng chỉ tốn có nửa tiếng thôi. Phải, Johny chạy mười cây số chỉ cần mười lăm phút, phần còn lại là ba bài tập kia! Nếu dùng số liệu tổng hợp võ thuật đánh giá thì hắn đúng là F-, nhưng so với số liệu loài người trên Trái Đất thì thằng này chạy nhanh gấp đôi vận động viên điền kinh số một thế giới luôn. Người ta trọc đầu không phải là không có lí do! - Isa này, nếu cô không đi xuống thì tôi sợ là mình sẽ bị cô đè bẹp mất! - Thì chính ngài bảo em ngồi lên lưng ngài cơ mà! Thật không thể hiểu nổi cái thân thể mảnh khảnh đó lấy đâu ra sức mạnh mà gánh trọng lượng của hai cơ thể nhỉ? - Tôi nghĩ cô nên giảm béo đi Isa... ái ái! Hắn cảm thấy hai ngón tay của cô đang xoắn mạng mỡ hắn. Isa nở một nụ cười nguy hiểm. - Ngài không biết tuổi và cân nặng là bí mật của một người phụ nữ sao? - Ái ái, được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, thôi nào, đừng véo nữa. Cô mà không dừng lại thì đừng trách tôi độc ác đấy! - Hả, ngài sẽ làm gì em nào? - Ta sẽ... ta sẽ không cho cô xuống được giường luôn. Khà khà khà! - Á, người ngài toàn là mồ hôi kìa! *** - Khụ, hôm nay Isa hơi mệt, cho nên ta cho phép cô ấy nghỉ ngơi sáng nay. Mặt Alice tràn đầy hiếu kì, còn Katarina nhìn hắn như kiểu "Ngươi định lừa ai vậy?". Dù mặt Johny dày như tường thành cũng không khỏi đỏ lên. Hắn hắng giọng. - Hôm nay ta sẽ dạy nhóc thế nào là kế toán. Như đã hứa hẹn trước, cuối giờ ta sẽ làm một bài kiểm tra nhỏ, nếu như nhóc có thể hoàn thành tốt, ta sẽ thưởng một cách xứng đáng. Còn làm không nổi, hà hà, ta đang muốn thử chút phép thuật đây! Con bé run run gật gật đầu. Có vẻ nó rất sợ đau thì phải? Càng tốt! - Còn cô... tạm thời cứ ngồi yên một góc đi! Trải qua một đêm nằm gai nếm mật - thật ra không đến mức đấy, chỉ là ngủ sàn nhà lạnh cứng và ăn thức ăn khô như rạ mà thôi, Katarina có vẻ im lặng hơn nhiều. Chí ít cô ta không phá rối, và đó là tất cả những gì Johny cần lúc này. Nhắc mới nhớ, tại sao nô lệ đến từ vô số thế giới, ngôn ngữ văn hóa chữ viết khác nhau, mà vào thế giới này đứa nào đứa nấy đều nói tiếng Vi...nhầm, tiếng Tòa Thành Trắng sõi như vậy? Ấy là bởi vì khi bắt được nô lệ ở Sương mù, đám thợ săn sẽ cho họ uống một loại nước do gia tộc Ouro và Giáo hoàng cùng nhau nghiên cứu phát minh, gọi là "nước lọc chuyển ngữ". Chỉ cần uống một ngụm là có thể đọc, nghe, nói, viết y như một cư dân bản địa luôn. Nguyên lý của nó thì chỉ có thần mới hiểu! Thế tại sao không phát minh luôn cả "nước lọc kế toán", "nước lọc nấu nướng" v...v Cái này không phải là Tòa Thành Trắng không muốn, mà là nghiên cứu không thành công. Chuyển ngôn ngữ thì không xảy ra sự cố, nhưng nếu đưa các loại tri thức khác vào thì lập tức đầu của nô lệ sẽ tan vỡ! Thực chất thì nước ngôn ngữ chỉ là cải biến ký ức của nô lệ, khiến những ký ức trong đầu họ bị mã hóa lại, thành ngôn ngữ của Tòa Thành Trắng. Giả như chúng ta chỉ chiếc bánh có màu vàng nướng giòn rụm là bánh mì, thì nó biến chữ bánh mì thành "bread", và giờ chúng ta không tài nào nhớ nổi "bánh mì" là cái quái gì, vì cứ liên tưởng tới ký ức đó thì "bread" sẽ xuất hiện. Cũng có thể có những phương pháp truyền tri thức trực tiếp rồi, nhưng bị liên minh mua lại chăng? Không ai biết, và không ai muốn biết! Đào tạo nô lệ là một cách cân bằng yếu ớt của Tòa Thành Trắng, nếu như nô lệ xuất sắc có thể tạo ra bằng cách cắm những chiếc ống vào đầu, thì có lẽ chiến tranh lần thứ hai sẽ không còn xa nữa. *** - Nói bao nhiêu lần rồi! Đây là bảng thu, kia mới là bảng chi! Sao mày cứ ghi mục chi vào bảng thu thế! Johny tức giận quát tháo. Alice cúi đầu, mím chặt môi đầy cam chịu. Hắn thở dài. Nếu như tiếp tục dồn ép con bé thì rất có thể sẽ bị phản tác dụng! Hơn nữa, ở tâm trạng như thế này thì con bé cũng không thể tiếp thu được cái gì. - Nghỉ một lát đi Alice! Này, cầm lấy cái này! Di chuyển các miếng hình sao cho thành một hình hoàn chỉnh là được! Một tiếng nữa chúng ta sẽ quay lại bài học! Con bé reo khẽ khi nghe thấy mình được "tạm tha", hớn hở cầm miếng đồ chơi ra góc tường ngồi xếp. Có điều mải chạy không để ý hay sao mà nó va vào Isa, ngã ngửa ra phía sau. - Ồ, Isa à, đỡ hơn rồi sao? - Cảm ơn chủ nhân đã "quan tâm", em đỡ nhiều rồi! Cô hơi liếm nhẹ môi khi nói chữ "quan tâm". Ặc, con hồ li này, xem ra lão phu lại phải xả thân trừ ma rồi! Có điều hắn chợt nhớ ra... - Katarina này, mặc dù ta không có cách nào điều khiển cô, và ta cũng không định đuổi cô ra ngoài kia cho lũ quái thú hãm hiếp cắn xé cô, nhưng cô cứ ăn không ngồi rồi thế này không thấy ngại à? Katarina liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục ngó lơ. - Là người, ai cũng phải có chút liêm sỉ, cô thấy có đúng không? Ở đây ta cung cấp chỗ ăn chốn ở, bảo vệ cô khỏi những mối nguy hại, thì cô cũng nên tìm cách trả ơn ta đi chứ? Hai ta không thân không thích, cô lại chẳng phải vợ ta, vậy thì lí do gì để ta cứ nuôi cô mãi như thế này được? Ta không cần cô phải làm ấm giường, hay phục thị hầu hạ gì. Nhưng dọn dẹp nhà cửa hay nấu nướng cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng đúng chứ? Cá cắn câu rồi! Johny mừng thầm khi thấy Katarina quay sang nhìn hắn. - Cô thấy đấy, một mình Isa vừa phải dọn dẹp, vừa phải nấu nướng, công việc nặng nhọc như vậy lâu dần sẽ sinh bệnh. Isa ốm thì không ai chăm lo nội trợ, mà không ai nội trợ thì ta sẽ không vui. Ta không vui thì ta sẽ đối xử tàn tệ với các cô, mà các cô thì không muốn điều đó xảy ra phải không? Có lẽ cô có thể giúp cô ấy bằng cách hỗ trợ nấu nướng, quét dọn nhà cửa v...v Cô im lặng suy nghĩ một lát, sau đó thở dài. - Được rồi! Nhưng ta sẽ chỉ hỗ trợ dọn dẹp và nấu nướng thôi! Và ta muốn được ăn thức ăn bình thường! Johny nhướn mày. - Thưa chủ nhân! - Thế có phải ngoan không! Cười cho ta xem cái nào! Kết quả là hắn đổi được cặp mắt cá chết trợn trừng. Hông hắn đau xóc vì nhịn cười. Hắn cần phải bảo trì sự uy nghiêm! - Khặc! Về phần thức ăn... Cũng không phải là không thể thay đổi! Ta sẽ nhờ Isa đánh giá cô. Nếu như hôm nào Isa cảm thấy cô nỗ lực tốt, thì ta sẽ để một ít cho cô. Còn nếu chỉ định dùng thái độ qua loa làm cho xong, thì xin thứ lỗi, thiên hạ không có bánh mì miễn phí! - Hợp lý! Làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu cũng là tôn chỉ của dòng họ Du Couteau!... thưa chủ nhân! Ôi! Gánh nặng đường xa! *** Tích tắc tích tắc! Đồng hồ cứ thế trôi. Bất thình lình... - Dừng! Hết giờ! Alice thở phào một cái. Con bé đưa tờ giấy đến trước mặt Johny, sau đó hồi hộp về chỗ chờ đợi. Gương mặt Johny không biểu cảm gì. Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên bài kiểm tra. Bụp! Hắn đập tờ giấy xuống bàn. Tiếng động làm con bé giật bắn. Nó cúi đầu, chuẩn bị đón nhận trận bão tố sắp đến. Một giây. Hai giây. Một bàn tay ấm áp xoa xoa đầu Alice. Johny từ tốn nói. - Làm tốt lắm, nhóc con! Con bé ngửa mặt lên, mặt tràn đầy mừng rỡ. - Thật vậy sao, thưa chủ nhân? - Phải! Ngoại trừ đoạn này, tính sai một chút... đây nữa... Nhóc nên làm như thế này... Hắn tiếp tục giảng giải cho Alice về những lỗi sai cơ bản, cách sửa, làm thế nào để tránh. Cuối cùng hắn đứng lên, mở tủ lạnh ra. - Như đã hứa. Em làm tốt, em sẽ được thưởng. Hắn đặt chiếc bánh lên đĩa, sau đó tưới caramel lên. Chiếc bánh pudding vàng rung rinh khi chiếc đĩa chạm xuống bàn, uốn éo như thể muốn nói với Alice rằng "Ăn tôi đi!". Từ từ, có gì đó không đúng ở đây... - Thứ này gọi là bánh pudding caramel, làm từ trứng, bơ và caramel. Cầm lấy thìa, sau đó xúc một miếng, đặt trong miệng. Đừng vội nuốt nó, hãy cảm nhận sự mềm mại của chiếc bánh lắc lư trên đầu lưỡi. Ặc? - Làm sao vậy thưa chủ nhân? - Sao em lại khóc? - Hả? Dạ? Ơ... Nước mắt vỗ lộp bộp lên mặt bàn. Alice cố gắng ngưng nước mắt, nhưng không biết làm thế nào. Con bé bưng hai tay lên "giữ" cho nước mắt không rơi, nhưng lại khiến cho chúng chảy nhiều hơn. - Xin lỗi chủ nhân! Em cũng không hiểu tại sao mình khóc nữa. Cảm ơn ngài vì chiếc bánh. Hương vị này rất giống với chiếc bánh mẹ hay làm cho em khi em còn ốm! Nhưng mẹ em... oa oa oa! Johny giơ tay lên, định vỗ lưng an ủi con bé. Nhưng mái tóc hồng mềm mại chợt ùa về. Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung. Đúng vậy Johny! Đừng làm thế! Phân rõ giới hạn, mày và con bé đều sẽ đỡ đau khổ hơn khi tới lúc chia tay. Hắn cứ lặng yên ngồi đó, lắng nghe con bé khóc. Alice cảm thấy dễ chịu hơn. Con bé ngửa bộ mặt lem nhem như một nàng mèo hoang lên, cười toe toét với hắn. - Xin lỗi chủ nhân! - Đi vào rửa mặt đi! À nhớ đi nhanh, nếu không ta ngứa miệng sẽ ăn hết bánh đấy! Johny trả lời một cách lãnh đạm. - Không được! Con bé vội vàng đứng lên chạy vào nhà tắm. Có lẽ... như vậy sẽ tốt hơn? *** - Này Alice, lại đây. Ta có một phần quà nữa tặng em này! Johny đưa một hộp giấy cỡ trung cho Alice. - Là gì vậy ạ, thưa chủ nhân? Con bé tò mò xé mớ giấy bọc bên ngoài. Đó là một chiếc hộp giấy cứng màu nâu. Bên trong là lớp vải trắng lót, chính giữa là... một chiếc áo sơ mi nữ xếp bên trên chiếc váy díp đen. Con bé mừng rỡ ngửa lên nhìn hắn, định cảm ơn. Nhưng Johny lại tiếp tục móc thêm ra một chiếc hộp nữa. - Đã hết đâu! Hắn mỉm cười nhìn con bé loay hoay mặc bộ Kimono, lắc đầu ngao ngán... sau đó gọi Isa vào mặc cho con bé. Thôi đi, chẳng lẽ hắn lại nói chính hắn cũng cóc biết mặc Kimono? Bộ váy dệt từ lụa chất lượng cao, mặc rất nhẹ, lại mát như nước vậy. Phần cổ áo được thiết kế cứng để làm lộ ra phần gáy của người mặc - một trong những điểm gợi cảm nhất của con gái. Họa tiết trên chiếc áo được vẽ dựa trên họa tiết cung đình ở một thế giới khác, nhìn rất bí ẩn nhưng không kém phần quý phái. Johny hơi lùi lại một chút, một tay chống cằm, một tay ôm ngang sườn, hài lòng nhìn con bé. Trông nó lịch lãm hẳn lên. Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân! - Thế nào, vừa chứ Alice? - Rất vừa, cảm ơn chủ nhân! - Từ giờ khỏi lo xấu hổ trần truồng nữa rồi nhé! Trên gương mặt trắng như phấn đó thoáng có nét ửng đỏ xấu hổ. Johny không muốn tiếp tục đào sâu hơn chủ đề này, vì nó có thể dẫn tới những điều hắn rất sợ. - Mặc thử bộ còn lại xem! Bộ đồ công sở vốn được thiết kế cho các cô gái trưởng thành, cho nên dù được cắt lại cho vừa, nhưng khi Alice mặc lên, trông vẫn cứ lạc lõng kiểu gì đó. Dù cho chiếc áo có tác dụng đẩy ngực lên, kết hợp với kỹ thuật tháo một cúc, đủ làm bất cứ ông sếp nào xao xuyến, cũng đành chịu thua trước bức tường. Hi vọng nó không trường tồn cùng thời gian! À quên! Johny rút ra một chiếc hộp đen màu nhỏ. Hắn mở hộp, lấy ra một chiếc kính gọng đen. Hắn nhẹ nhàng đặt nó lên gương mặt Alice. - Chuẩn rồi, chỉ thiếu mỗi tai mèo! Ặc! Johny lỡ miệng nói ra suy nghĩ, và đổi lấy ba ánh nhìn cảnh giác từ các cô gái trong phòng. Ta thật sự thuần khiết, các ngươi có tin không? Johny lặng thầm gào thét trong lòng. - Không hiểu sao khi mặc bộ đồ này, em cảm thấy những kiến thức buổi chiều cũng không khó đến như vậy. Không! Phải là rất đơn giản chứ! Xin chủ nhân cho phép! Con bé hùng hổ lôi mớ sách vở đặt lên mặt bàn, chăm chú đọc lại những phần nó được dạy chiều nay. Johny phì cười trước sự "ham học" của Alice. Hắn lấy tay gập cuốn sách lại. - Đi ngủ đi nhóc! Muốn thông minh thì phải ngủ nhiều, não được nghỉ ngơi mới hoạt động tốt được. À, Isa, lấy cho con bé cốc bột dinh dưỡng!