Bạo Chúa 2
Chương 71 : Kị sĩ
Trong lúc Medina đang tíu tít cân nhắc nên chọn món nào giữa một quầy tràn ngập các loại đồ ăn, thì Gatrix cảm thấy có một luồng chú ý quét qua người mình. Ánh nhìn này lướt qua rất nhanh, nhưng không thể thoát được cảm giác của hắn. Nó khác với những góc nhìn vô thưởng vô phạt của người bình thường. Não bộ con người có một cơ chế bảo vệ trước lượng thông tin quá lớn mà hàng ngày một người thu thập được, đó là nó sẽ ít ưu tiên những thông tin nó cho là không quan trọng. Ví dụ khi bước vào một căn phòng, chúng ta rất hiếm khi chú ý xem trong phòng có bao nhiêu cái đèn, bao nhiêu ổ điện, mà chỉ để ý đại khái nó nằm ở đâu là đủ. Trường hợp này cũng như vậy! Trong mắt người bình thường, Gatrix được phân loại là thông tin kém quan trọng, nên sẽ không có sự chú ý nào tập trung vào hắn cả.
Tuy nhiên ánh nhìn kia thì rất đặc biệt! Nó không hẳn là tập trung vào cụ thể Gatrix, mà giống như là có kẻ nào đó đang quét qua cả thành phố này, cố tình lưu ý tất cả mọi thứ. Thói quen này chỉ được rèn giũa ra bởi những kẻ nhảy múa trên lưỡi đao thôi - bởi nếu không cảnh giác, họ có thể chết bất cứ lúc nào mà không hay biết! Dùng một động tác nghiêng người rất tự nhiên, chỉ như người ta đổi tư thế vì đứng lâu quá chân bị tụ máu, Gatrix thấy được một gã say rượu đang nằm sóng sượt bên vệ đường, lưng tựa vào một vách tường. Quần áo trên người lão rất cũ và bẩn, đã vậy còn hôi mùi rượu nữa! Râu tóc lão xồm xoàm, và dù vẫn còn giữ được màu vàng, song không khó để thấy những sợi bạc mọc lốm đa lốm đốm khắp trên đầu lão.
Một kẻ nát rượu lại biết cảnh giác quan sát chung quanh? Gatrix chưa bao giờ đánh giá thấp sự đáng sợ của rượu! Nó có thể biến một anh hùng thành kẻ ti tiện nhất, một vị đế vương minh mẫn thành một lão già bạo chúa gàn dở. Kẻ này dựa vào mùi rượu, tác phong, khí sắc có thể đoán được gã uống rượu không phải mới gần đây, cho nên nếu bảo gã từng là một nhà mạo hiểm thì cũng không đúng, bởi nhiều năm rượu chè là quá đủ để mài mòn những giác quan sắc bén đó rồi.
- Ôi ôi khó nghĩ quá! Món gì tôi cũng muốn... Cá bạc nướng muối ớt hay táo gà nhúng sa la bây giờ?
- Chủ quán, gói cho tôi mỗi loại một phần!
Gatrix ngắt lời Medina, đưa tiền ra trong cái nhìn kinh ngạc của Medina. Cô lập tức xua tay ngăn cản.
- Này này mua nhiều thế để làm gì! Tôi cũng đâu có ăn hết!
- Đâu chỉ mình cô ăn!
Bà chủ "tự cho là" nghe ra được ẩn ý bên trong câu nói của Gatrix. Bà ta đột nhiên mỉm cười đầy ý vị, đưa đẩy Medina.
- Ối chà mặt trời Brun hôm nay rực rỡ quá à! Chả trách chả trách!
- Này... bác đang nghĩ gì thế!
- Đâu, bác có nói gì đâu! Bác chỉ thấy tự dưng hôm nay cháu rạng rỡ hơn hẳn mọi ngày thôi! Hình như có gì lạ à nha!
- Bác Beka! Không đùa đâu! Cháu với anh ta chỉ là người mới quen thôi!
Gatrix rất muốn lấy tay vỗ trán về độ ngốc đáng yêu của cô nàng. Nói như thế này chẳng khác nào tự lấy bùn rửa mặt! Mà thôi cũng được, cho cô ta ăn một chút phạt nho nhỏ vì tội dám tham lam đòi nhiều!
- Về nhà thôi nào Dina!
- Này, ai là Dina của anh! Bác Beka, mọi chuyện không như bác nghĩ đâu!
Medina đỏ mặt phồng mang trợn má cố gắng giải thích, song bà Beka chỉ cười cười giả lả.
- Ừ ừ bác biết rồi! Về đi kìa không người ta lại chờ!
...
Hậu quả của màn trêu đùa nho nhỏ đó là Gatrix phải dỗ cô nàng tới nửa buổi mới chịu nguôi. Hắn cầm lấy cốc nước, tu ừng ựng để xoa dịu cái cuống họng khốn khổ của mình - cứ thử nói liên tục ba tiếng đồng hồ đến khô cả bọt mép như hắn xem! Khi cảm thấy cổ họng đã bớt khô, lúc này Gatrix mới hỏi.
- Medina này, cái gã nát rượu ở gần chỗ chúng ta mua đồ ăn vặt ý, hắn là ai thế?
- Làm sao? Ông ta có vấn đề gì à?
Gatrix hoàn toàn có thể bịa ra vô số lý do, song hắn không làm thế. Hắn thử dùng thái độ chân thành đi đối đãi với người khác, và một cô nàng ngây thơ lương thiện như Medina thì không thể nào phù hợp hơn được nữa.
- Ừm! Thực tế ta cảm thấy lão ta rất có vấn đề là đằng khác!
Hắn bèn nói ra những suy luận của mình. Medina lặng thinh nghe hắn kể, tay gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn.
- Tôi biết rồi! Vì ông ta từng là một kỵ sĩ!
- Kỵ sĩ?
- Ừ! Đó là một danh hiệu đặc biệt trên đại lục này, ban cho chiến binh quả cảm nhất. Có một câu nói nổi tiếng như sau, một gã nông dân quèn với tay nỏ yểm phép cũng có thể bắn chết một vị kị sĩ!
- Ồ, ở thế giới này đã phát minh ra cả tay nỏ rồi sao?
- Đương nhiên, về khí tài quân sự thì chúng tôi rất phát triển!...Và đó cũng là một chuyện thật đáng buồn!
- Ta hiểu!
Cái gọi là kị sĩ, ý chỉ những kẻ ra chiến trường lập nhiều công huân mới đủ một phần điều kiện để sắc phong. Trước khi nói về kị sĩ, Medina đã kể lại cho Gatrix nghe về một điển cố khá thú vị. Khi pháp sư bóng tối Grendel bị người anh hùng Brad đánh bại, hắn đã chỉ tay vào mặt Brad - lúc này đang ngùn ngụt đấu khí, và hỏi: "Lột đi lớp vỏ đó, ngươi còn gì!". Câu nói sau này trở nên rất nổi tiếng và được ghi lại trong nhiều tác phẩm văn học thi ca, mặc dù nghĩa của nó đã biến đổi từ lời cay cú của kẻ thất bại, trở thành sự nhắc nhở giá trị bên trong mới là thứ quan trọng hơn cả!
Nhưng nó liên quan gì đến câu hỏi này? Thực chất nó được dùng để trả lời cho một câu hỏi khác. Đó là "Rốt cuộc sự chênh lệch giữa kị sĩ và nông dân lớn tới mức nào mà người nông dân phải dùng một vũ khí vượt thời đại là tay nỏ mới có thể hạ gục kị sĩ?"
Một đấu sĩ muốn được phong tước hiệu kị sĩ, đầu tiên là phải lập công lớn cho vương quốc đang sống. Công lớn ở đây bao gồm đánh đuổi kẻ địch, mở rộng bờ cõi, tiêu diệt ma thú, giải phóng dân chúng khỏi sự hoành hành của thổ phỉ v...v Bất luận là nhiệm vụ nào cũng nguy hiểm trùng trùng, trăm đi một về! Vậy nên không có kị sĩ nào không có ít nhất năm mươi mạng lận lưng! Cái gì? Năm mươi mạng còn chê ít? Quả nhiên là hoa trong nhà kính! Khi lên chiến trường, có rất rất rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên, có thể biến người lính thành một cái xác vô hồn! Không phải tự nhiên có câu "Kẻ gian sống lâu, anh hùng đoản mệnh"! Sống được trên chiến trường đã là cả một kì tích!
Rồi còn vấn đề thể lực! Một người đâu thể chém mãi mà không mỏi? Đã vậy còn phải đón đỡ, chặt gãy xương, tính toán vị trí để không rời đội hình quá xa v...v
Mà vũ khí thì sao? Đây không phải là chuyện cổ tích, nơi các hoàng tử sở hữu thanh kiếm chém sắt như bùn, vĩnh viễn không gãy! Thực tế, một thanh kiếm có thể chém giết mười kẻ địch mà không sứt mẻ đã đủ xưng "thánh kiếm" rồi! Đổi vũ khí là chuyện rất thường thấy trên chiến trường!
Các vị tướng quân cổ đại chỉ cầu đạt được tỷ lệ một đổi một thôi đã là chuyện rất hạnh phúc, có nghĩa là mỗi một người lính trước khi ngã xuống có thể giết chết một kẻ địch! Trong thực tế, con số nằm xuống trong các cuộc chiến xưa không nhiều, đa phần là quân thua cuộc bỏ chạy tán loạn xong bị bắt làm nô là chính. Giết mười người đã đủ dọa người khác sợ mất mật, giết trăm người - cái này phải cỡ võ tướng!
Kế đến, các kị sĩ sẽ phải trải qua nhiều bài thi khảo nghiệm cả cơ bắp lẫn trí tuệ. Đối với các quý tộc có nhu cầu, họ sẽ huấn luyện con trai mình từ năm sáu tuổi, bao gồm võ thuật, cưỡi ngựa, lễ nghi, tri thức văn hóa, cho tới năm mười tám đến hai mươi mốt tuổi là đủ sức vượt qua bài kiểm tra. Về phần quân công thì không có cách nào khác là gia nhập quân đội vài năm và trông chờ vận mệnh! Chính vì thế các đấu sĩ tự do muốn trở thành kị sĩ sẽ khó hơn nhiều, không phải là vì chiến lực không đủ, mà là đầu óc không phát triển lắm!
Tổng hợp cả hai điều trên, chúng ta có gì? Một cỗ máy giết chóc, máu lạnh, xảo quyệt, tỉnh táo, thông thái, và hành xử như quý tộc! Hắn ta là biểu tượng hoàn hảo của sức mạnh, sự thắng lợi của chủ nghĩa anh hùng cá nhân, và là giấc mơ của mọi cậu bé đến tuổi dậy thì! Thế nên, khi bỏ đi đấu khí, một vị kị sĩ đáng kính vẫn còn đó những kĩ năng giết chóc thành bản năng, với tri thức và văn hóa hùng hậu không thua kém gì các học giả! Một đánh mười hoàn toàn không có áp lực, và nếu họ có ngựa - số lượng không còn là vấn đề! Bao nhiêu con cừu đi chăng nữa cũng không thể nào đánh bại hổ, đó là sự thực!
Giống như mọi cỗ máy đều phải có khóa an toàn, ngựa chiến phải có dây cương, các kị sĩ cũng cần phải có một sợi xích tròng vào cổ! Một thứ ràng buộc vô hình, để họ không nhận ra và không thể giật đứt! Một thứ phải đẹp đẽ, hoa mỹ, để họ tự nguyện tròng nó lên cổ!
Và đó là lòng trung thành!
Bất cứ ai khi bắt đầu khóa học tri thức sẽ phải học thuộc lòng câu sau: "Trung thành là mỹ đức tối thượng của người kị sĩ"! Câu trên sẽ được nhắc đi nhắc lại xuyên suốt giáo trình, dưới nhiều dạng và ví dụ khác nhau, nhằm tẩy não những cỗ máy này. Dần dần, trung thành trở thành một điều vinh hạnh của các kị sĩ, và họ khinh bỉ lũ đấu sĩ tự do khác, giống như lũ chó nhà cười nhạo chó hoang vậy đó! Đồng thời, một khi có kị sĩ nào phản bội, hắn sẽ phải đối mặt với lửa giận của toàn bộ các kị sĩ khác trên lục địa! "Chỉ có máu mới rửa sạch được nỗi nhục này!".
Tất nhiên, vương quốc cũng không bạc đãi những con chó săn trung thành này! Đất đai của cải rượu ngon gái đẹp luôn sẵn sàng hầu hạ! Thường các kị sĩ sẽ bắt đầu với vị trí tử tước, và khi họ tiếp tục lập công trạng, trở thành bá tước, con của họ sẽ được quyền thừa kế tước vị! Giống như con lừa liều mạng đi nhanh để đớp củ cà rốt trước mặt, các kị sĩ cũng sẽ bán mạng cho quốc gia với hi vọng đời sau được êm ấm. Còn về phần tử tôn của họ sa đọa, xuống dốc? Không sao cả, vương quốc có quyền thu hồi lại tước vị, "để giữ gìn sự trong sạch của các quý tộc", trích lời một vị đại đế nào đó!
- Vậy ra lão già đó đã từng là một kị sĩ?
- Ừ! Rất khó tin phải không!
Medina nhún vai.
- Ồ không, thực tế điều đó giải thích rất nhiều nghi vấn của ta. Chỉ có những kẻ lăn lộn nơi chiến trường mới có thể giữ được bản năng sắc bén đến như vậy dù cho thời gian và rượu chè có mạnh mẽ đến đâu. Nó đã ăn sâu vào trong máu những kẻ như bọn ta rồi. Có đôi khi, ta thật sự muốn vứt bỏ hết mọi thứ...
Gatrix ngừng lại, nhìn bàn tay mình. Hắn nhìn thấy máu khô, đen kịt bám đầy tay hắn. Một khi đã nhúng chàm, chẳng có cách nào để rửa sạch được nữa! Bỗng dưng một đôi cánh tay choàng qua đầu hắn, nhẹ nhàng ôm hắn vào lồng ngực.
- Được rồi! Mọi thứ đã qua rồi!
Không rõ là do mùi thơm ngan ngát của da thịt con gái mới lớn, hay do sự chân thành mà hắn có thể cảm nhận rõ ràng thông qua tiếng tim đập của Medina, mà lòng Gatrix dần bình tĩnh lại. Hắn đẩy bản thân ra khỏi lòng Medina, đưa tay lên búng đánh chót vào trán cô nàng!
- Ranh con dám bày đặt an ủi bản tọa... xin lỗi, ta thật sự cảm ơn cô!
Vốn Gatrix định tỏ ra kiên cường một chút, nhưng hắn nhận ra, có đôi khi nói một tiếng cảm ơn cũng đâu có khó đến thế!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
96 chương
50 chương
1069 chương