Bạo Chúa 2
Chương 32 : Nàng mèo cái bướng bỉnh (1)
Kat mơ. Giấc mơ về lần đầu cô tự tay kết liễu một sinh mạng.
Hôm đó tướng quân Du Couteau gọi cô xuống hầm ngục, trước mặt ngài là một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, trần truồng bị xích vào ghế. Trên người ông ta có rất nhiều vết thương. Du Couteau ấn con dao vào tay Kat và nói.
- Giết hắn đi, Kata!
Cô run rẩy cầm con dao, đến gần người đàn ông. Trong mắt ông ta không còn sự sống, chỉ có nỗi tuyệt vọng bao trùm.
- Đưa lưỡi dao xuống cổ hắn, dùng sức cắt một cái! Đừng bao giờ đâm, trừ phi con biết chính xác vị trí giữa hai chiếc xương sườn! Bịt miệng và cắt cổ là kĩ năng quan trọng nhất của một sát thủ! Làm đi!
Kat đánh rơi con dao xuống đất. Cô không thể làm được. Cô muốn chạy trốn khỏi cái hầm ngục u tối hôi hám này, muốn quay lại những lớp học ca nhạc khiêu vũ mà cô vẫn ghét ơi là ghét.
Nhưng tướng quân đã nhanh chóng tóm lấy cánh tay cô. Bằng giọng nói lạnh lẽo và quyền uy, ông đầu độc tâm hồn non nớt của cô.
- Nếu như con không làm vậy, Kata, hôm nay con sẽ không được ăn tối. Và chuyện này không chỉ liên lụy đến mình con. Tên gián điệp này sẽ bị ném vào nhà lao dưới nước, lũ vi khuẩn và dòi bọ sẽ từ từ gặm từng tấc từng tấc thịt của hắn. Con muốn hắn phải chết đau đớn, hay con sẽ giải thoát hắn ngay tại đây?
Ông nắm lấy hai cánh tay cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Trong cặp mắt đen lạnh lẽo đó không có bất kì sự thương cảm nào, cho dù con gái ông đang khóc lóc van xin.
- Hãy nhớ, Kata, chúng ta là sát thủ! Không được để cảm tình làm cho yếu đuối! Vứt bỏ hết những cảm xúc dư thừa, và triệt hạ mục tiêu! Ta muốn con nhặt con dao lên, đưa vào cổ hắn và lia mạnh một nhát! Chỉ vậy thôi, rất đơn giản! Nếu con còn muốn ta yêu thương, thì hãy làm một bé ngoan, và giết hắn đi! Nhanh!
Cô khẽ cắn môi, những giọt nước mắt chực trào ra khỏi mi mắt. Cô nhặt lưỡi dao lên, chậm rãi bước tới gần gã gián điệp, giống như cô chuẩn bị đi lên đài hành hình vậy.
Kat nâng lưỡi dao lên như thể nó là một thứ gì đó nặng ngàn cân vậy, đặt con dao vào sát cổ người tù. Ông ta nhìn cô, trong mắt ánh lên sự giải thoát và cảm ơn.
- Thật xin lỗi!
Cô vung mạnh tay. Máu nóng bắn lên gương mặt non nớt ấy, ô nhiễm tâm linh thuần khiết của đứa trẻ. Cô chưa từng giết bất cứ một sinh vật nào, cho dù là côn trùng, và hôm nay, cô tự tay cắt cổ một người sống sờ sờ. Kat quỳ xuống, ói hết những gì có trong dạ dày. Còn tướng quân chỉ đứng từ xa, lạnh nhạt nhìn cô khóc lóc nôn thốc nôn tháo. Ông ném một chiếc khăn lên đầu cô, rồi bỏ đi.
Năm ấy, Kat mới sáu tuổi.
***
- Dậy mau mẹ trẻ! Trời sáng rồi!
Có ai đó đạp cô! Ai dám đánh thức cô giờ này? Kat mê mang mất một vài tích tắc, hiện thực và quá khứ đan xen lẫn lộn. Nhưng nhiều năm làm sát thủ khiến cô lập tức lấy lại tỉnh táo. Là thằng ngố Johny!
- Mau mau đánh răng rửa mặt đi! Hôm nay chúng ta sẽ phải tham dự khóa huấn luyện quân nhân cấp tốc, sau đó chia tổ! Nhanh nhanh nhanh!
Cô ngồi dậy, người đau ê ẩm! Lâu rồi cô không nằm sàn nhà cứng, kể từ khi Johny mua cho Isa đệm để nằm ngoài phòng khách với cô. Đúng là sướng quá đâm quen mà Kat! Lâu rồi không luyện tập, mày han gỉ lắm rồi đấy! Cô tự nhủ. Nhưng phải chờ cho máu chảy đến những chỗ bị tê cứng cái đã!
Bất chợt cô cảm thấy có hai bàn tay rắn chắc đặt lên trên vai xoa bóp. Nhẹ nhàng còn đỡ, đằng này Johny xoa bóp cực kì thô bạo và vội vàng.
- Này này anh làm gì đấy?
- Tẩm quất tàu nhanh cho máu lưu thông! Đã bảo chúng ta bị muộn rồi còn gì!
Kat không biết nên nói gì, cảm ơn? Hắn vầy vò cô như con búp bê vải vậy! Chửi bới? Nhưng mà rõ ràng là nó rất hiệu quả! Cô đành im lặng đứng dậy, lắc lắc một chút tay chân, sau đó đi vào nhà tắm. Nước mát dần dần đánh lui cảm giác trì độn khi mới tỉnh dậy.
Khi Kat đi ra khỏi nhà tắm, trên bếp có đặt sẵn hai lát bánh mì nướng kẹp mứt táo. Johny thì tranh thủ mặc bộ đồ cổ quái của hắn - áo phông trắng cùng quần rộng rằn ri? Đó là quân phục? Nhưng hôm qua cô nhớ quân đội ở đây mặc trang phục khác hẳn mà?
- Bánh mì đấy, ăn tạm đi! Xong thì mau mau thay đồ! Đồ ta để sẵn trên giường rồi! Ta chờ cô ngoài kia, nhanh lên nhé!
Nói xong Johny cầm lấy một miếng bánh mì đi ra ngoài. Kat nhìn theo, vẫn còn có chút hỗn loạn. Thằng này thật sự không tệ như mình tưởng!
***
- Là một công dân của Tòa Thành Trắng... các vị ở đây... phải hết lòng phụng sự...
Lại một bài phát biểu dài và chán ngán! Kat ngáp khẽ một tiếng. Tên tướng quân này đã trình bày gần nửa tiếng đồng hồ diễn văn rồi, hắn không thấy khát sao? Bài nói thì dài, nhưng trọng điểm chỉ có quân nghĩa vụ không phải là quân chính quy, không cần chấp hành theo toàn bộ điều lệ của quân đội, nhưng vẫn phải tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, phải tham gia huấn luyện, và hỗ trợ tuần tra. Tướng quân có quyền trừng phạt những kẻ bất tuân lệnh. Về cơ bản là kỷ luật, kỷ luật và kỷ luật.
- Giờ thì chúng ta khởi động một chút! Chạy mười vòng quanh trại lính, sau đó quay lại đây xếp thành hàng ngũ! Mười người về muộn nhất sẽ bị cắt cơm trưa! Bắt đầu!
Mặc dù sát thủ không phù hợp với các cuộc chiến lâu dài, nhưng nếu bảo vì thế sát thủ không cần luyện tập thể lực, thì Kat sẽ cười nhạo kẻ đó ngu xuẩn! Đúng, sát thủ thường đánh nhanh rút gọn, nhưng trong quá trình đó, nằm gai nếm mật theo dõi mục tiêu không dùng thể lực à? Bỏ chạy không dùng thể lực à? Chính vì vậy, bài học cần thiết của mọi sát thủ chính là "chạy"! Thua keo này ta bày keo khác! Không có chuyện cắn đến chết không tha, đấy là chó dại!
Mười vòng nói bảo xa thì cũng không xa, nhưng gần thì chắc chắn không gần! Cho dù Kat có thói quen rèn luyện tốt, nhưng cũng toát kha khá mồ hôi, và hơi thở có chút rối loạn. Có điều so với phần đông các công dân khác đang nằm thở như chó chết kia thì Kat đủ xếp vào nhóm năm người có thể lực xuất sắc nhất rồi. Nhưng điều làm cô không phục nhất là Johny, thằng này thậm chí còn không ra giọt mồ hôi nào. Hắn chạy hàng đầu tiên, và cứ nhẹ nhàng như đi dạo hoàn thành mười vòng. Hừ hừ! Thể lực quan trọng gì, ta là sát thủ, không cần so đo với mấy con trâu cày!
... Ai cãi nhau với phụ nữ không?
Sau khi tất cả về đông đủ, lúc này tướng giữ trại xuất hiện.
- Kế tiếp chúng ta sẽ kiểm tra trình độ võ thuật!
- Cái gì?
- Khoan đã, chúng tôi vừa mới chạy xong...
Tiếng xì xào nổi lên từ đám quân nghĩa vụ. Viên tướng quân đột nhiên trừng mắt, tỏa ra khí thế mãnh liệt!
- Câm mồm, lũ rác rưởi!
- Trên chiến trường, kẻ địch sẽ không quan tâm các ngươi đang khỏe hay đang mệt! Chúng sẽ tấn công bất cứ lúc nào! Vậy nên ở trạng thái tệ nhất mà các ngươi có thể vượt qua kiểm tra thì các ngươi có đủ cách tư cách sinh tồn ngoài kia! Những kẻ còn lại, gia tăng gấp đôi huấn luyện!
- Các ngươi có mười giây chuẩn bị, sau đó lính chính quy sẽ tấn công! Yên tâm, chúng ta chỉ dùng gậy gỗ thôi, chết thì không chết, nhưng đau thì khặc khặc! Những ai có thể trụ được năm phút sẽ tính là vượt qua kiểm tra. Những ai có thể đột phá vòng vây, chạy tới trước mặt ta, sẽ được miễn toàn bộ các bài huấn luyện từ nay về sau. Mười!
Johny lao tới chỗ cô, ghé tai thì thầm.
- Lát nữa theo sát tôi!
- Đừng có thổi thổi vào tai người khác được không, ghê lắm!
- Vãi xoài mẹ trẻ, đang khẩn cấp mà còn rảnh rỗi lảm nhảm được hả?!
Kat rùng hết cả mình, cố gắng rụt cổ tránh xa khỏi người hắn.
- Anh khác quái gì? Mà khoan, võ công của anh còn kém cả tôi thì theo sát cái gì, là anh theo sát tôi mới đúng chứ?
- Không có thời gian giải thích, đừng có níu chân!
- Hừ!
- Một! Tấn công!
Các công dân nghĩa vụ đã tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ, quây lưng vào nhau, chờ đợi cuộc tập kích. Phần lớn đều chỉ ôm tâm trạng thủ vững qua năm phút, chứ không ai dám vọng tưởng có thể thoát vòng vây. Còn tại sao lại là năm phút? Đó là thời gian tối đa để quân cứu viện đến kể từ khi đội tuần tra phát tín hiệu.
Bài kiểm tra này khó ở chỗ, nó bất ngờ, người dự thi thì mệt mỏi và không có vũ khí, cho nên rất nhanh, từng nhóm quân nghĩa vụ bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Tiếng cười khả ố của các binh sĩ chính quy vang lên khắp nơi, tiếng người kêu khóc, tiếng gậy đập vào thịt, và...
Một gã binh sĩ chính quy bay vút ra khỏi đội hình, giống như có ai đeo tên lửa vào thắt lưng hắn sau đó châm ngòi nổ vậy. Sau đó là tên thứ hai, thứ ba.
- Anh có còn là người không vậy?
- A ha ha ha! Giờ mới biết hả!
Trong lúc Kat đang vung vẩy hai cây gậy gỗ vừa nhặt được dưới đất, chống đỡ những đòn tấn công như vũ bão từ các binh sĩ, thì Johny chơi đá bóng. Phải, mỗi một lần hắn vung chân sút, cho dù người lính đó có đỡ hay không, thì cả người cả vật đều bay véo ra đằng xa. Lực của cú đá khủng khiếp đến mức lõm cả bộ giáp làm từ hợp kim siêu bền.
Để dễ hình dung, thì mỗi một lần Kat đỡ một cú đánh từ binh lính chính quy, cả người cô đều bị lực phản chấn làm rung động. Tố chất thân thể của binh sĩ ở đây không thua gì các đại tướng ở thế giới của cô. Nếu như xét tới khả năng giết người thì Kat tự tin có thể dễ dàng giết họ, nhưng so về lực lượng thuần túy thì cô còn kém nhiều. Và thằng ngốc kia đá người như đá bóng! Đúng là thú đội lốt người! Mà từ từ, thằng ngu này!
Johny dắt cô thoát khỏi vòng vây, chạy đến trước mặt tướng quân giữ trại. Ông ta cau mày nhìn cả hai.
- Nói cho ta biết tên của cậu, chàng trai!
- Johny Ouro!
- Johny Ouro, ta sẽ nhớ cái tên này! Cậu sẽ được miễn hết các bài tập huấn luyện như đã hứa! Giờ cậu có thể về nghỉ!
***
- Anh gây họa lớn rồi có biết không?
Kat tức giận đi lòng vòng trong phòng. Còn Johny ngồi trên giường nhìn cô khó hiểu.
- Hả, ta đã làm gì sai sao?
- Anh, anh... anh nghĩ gì mà lại làm như vậy hả?
- Chuyện bộc lộ sức mạnh ấy hả? Ha ha, đương nhiên là ta có lí do rồi?
- Nô tì xin rửa tai lắng nghe!
Johny bỏ qua lời trào phúng rõ rành rành của cô, từ tốn giải thích.
- Đầu tiên, ta bộc lộ ra võ lực phi thường, điều này sẽ làm chùn bước những kẻ nhận lời ám sát ta! Chúng sẽ phải cân nhắc lại cần bỏ ra bao nhiêu để tiêu diệt ta, có đáng không!
- Thứ hai, ta biểu lộ ra sức mạnh là để lấy được sự coi trọng của tướng quân, được đưa vào diện trọng điểm bồi dưỡng. Cô cũng biết, quân đội là ngành đặc thù, không chịu quản lý của các quý tộc, cho nên có một vị tướng quân bảo vệ sẽ an toàn hơn trước rất nhiều.
- Thứ ba, với việc thể hiện ra nắm đấm cứng rắn, các binh sĩ chính quy cùng tổ với ta sẽ phải coi trọng chúng ta hơn, không dám bắt nạt, bóc lột như những người khác!
Kat rất muốn véo cái gương mặt cười nhăn nhở đó một cái, nhưng rồi thở dài. Hắn vẫn còn quá ngây thơ rồi.
- Phải, những gì anh vừa suy xét rất đúng. Nhưng tiếc là chưa đủ!
- Đầu tiên, anh nghĩ ám sát là kẻ địch chỉ có nấp xong phục kích à? Trẻ trâu vô tri! Nếu như anh không bộc lộ sức mạnh, thì chúng sẽ hiểu nhầm làm như vậy thật, và lúc đó anh có thể đánh cho chúng dập đầu, khiến chúng đau đớn không dám quay lại! Nhưng anh đã để lộ sức mạnh phi nhân loại rồi, giờ thì chúng sẽ cẩn trọng hơn! Chúng sẽ không đối đầu trực diện, mà sẽ hạ độc, ném ám khí, đặt bẫy đào hầm, để cho anh phải luôn luôn cảnh giác, từng chút từng chút mài mòn tinh thần của anh. Làm gì có ai có thể phòng trộm nghìn ngày? Địch tối ta sáng, lấy gì mà chống?
- Kế tiếp, nếu như đây là học viện, anh chắc chắn sẽ được coi trọng. Nhưng đây là doanh trại! Là kỷ luật! Nếu như anh trụ vững năm phút thì anh là mầm tốt, nhưng anh quá xuất sắc, thì đó là kẻ nổi loạn! Quân đội không cần xuất sắc, quân đội chỉ cần kỷ luật! Anh có tài, vậy thì hãy đi làm lính đánh thuê! Ở đây quân đội chỉ cần những kẻ nghe lời! Ôi cái đầu của tôi! Thôi được rồi dù sao anh cũng chỉ là một chủ nô, tầm nhìn chỉ ngắn như vậy cũng là bình thường.
- Và cuối cùng, anh biểu hiện ra sức mạnh kinh khủng của mình sẽ chỉ khiến lũ lính chính quy bài xích anh hơn mà thôi! Đương nhiên chúng không dám trắng trợn cách ly anh, nhưng chúng sẽ lấy lí do là anh quá mạnh, nên tách ra để tăng hiệu suất tuần tra, nếu có vấn đề cứ phóng tín hiệu - quá hợp lý! Các công dân yếu kém, một phần sẽ dựa dẫm vào anh để đạt được an toàn, một phần không dám đắc tội bọn lính sẽ hùa theo chúng cách ly anh. Anh không biết thành ngữ cây to thì đón gió à!
Nụ cười của Johny héo dần sau mỗi câu nói của cô. Đến cuối cùng nó trở nên khó coi hơn cả khóc! Hắn cúi xuống, cau mày nhìn vào hai bàn tay.
- Cô nói đúng! Ta bị sao thế nhỉ? Những chuyện đơn giản thế này vốn dĩ ta phải nghĩ ra chứ!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
96 chương
50 chương
1069 chương