Bạo Chúa 2
Chương 160 : Một ý nghĩa khác!
Vera và Cyrax mang theo vũ khí cùng dụng cụ tiến vào trong hang. Không một ai trong bọn họ cần tới đuốc hay những thứ phát sáng tương tự cả!
Vera là một bán Succubus, mang trong mình một nửa dòng máu của Địa Ngục, vậy nên cô có khả năng nhìn tốt trong bóng tối! Đôi mắt của Vera chuyển trở lại trạng thái nguyên thủy, với một sọc dài màu đen chạy dọc theo con ngươi, nhìn vừa kinh dị vừa hấp dẫn lạ thường!
Về phần Cyrax, kể từ khi gã được bóng tối tẩy rửa - đúng vậy, là tẩy rửa, còn cao cấp hơn cả chúc phúc, thì bóng tối chính là đồng minh của gã. Không phải ai cũng có diễm phúc được bóng tối nuốt chửng đâu!
Tất nhiên mọi thứ chỉ mang tính tương đối! Theo như lý giải vật lý cũng như sinh học thì thực chất cái hang này không hoàn toàn chìm trong bóng tối, mà vẫn có những tia sáng đủ mạnh để xuyên thấu vào sâu trong hang. Chỉ có điều với mắt của loài người hay động vật thông thường thì không tài nào bắt được những tia sáng này thôi!
Nếu như gặp một nơi còn tối tăm hơn nữa thì chưa hẳn Vera đã nhìn được. Với Cyrax thì thực chất là gã "nghe" bóng tối truyền lại những thứ nó ẩn giấu, tự vẽ ra trong đầu một bức tranh lập thể về không gian bên trong hang.
Trong trường hợp Cyrax gặp phải một kẻ cao tay hơn có khả năng điều khiển ngược lại bóng tối, thì lúc đó gã còn khướt mới nhẹ nhàng được như thế này!
Một bậc thầy bóng tối hoàn toàn có khiến ngọn đuốc không cách nào tỏa sáng được dù đang cháy hừng hực, và lúc đó thì cần phải có những ngọn lửa cao cấp hơn để đập tan quyền điều khiển đó.
Lúc này Cyrax đang khoác trên người một chiếc khiên đẽo từ gỗ, và trong tay là một cây chùy đá. Gã lấy một miếng đá, buộc vào một khúc gỗ chắc khỏe, và thế là có một cái vũ khí tạm bợ rồi. Phía sau gã, Vera đang cau mày suy nghĩ. Đột nhiên cô dừng lại!
- Cyrax này, em nghĩ... hình như nhiệm vụ này có vấn đề!
Cyrax gạt miếng mạng nhện trên đầu ra, ngoái lại nhìn cô nàng.
- Có chuyện gì vậy?
- Về cái hang này... em có một giả thiết! Anh đã nghe về cuộc đời Gatrix chưa?
Cyrax đặt cây chùy xuống đất, tựa lưng vào tường. Chiếc khiên cũng được gã gác sang một bên vai, hướng về phía sâu hơn trong hang. Trong trường hợp có thứ gì đó tập kích, gã sẽ phản ứng tốt hơn!
- Anh mới chỉ nghe về cuộc đời Goblin của anh ta thôi. Về việc anh ta đã mất gia đình vào tay một kỵ sĩ, rồi tha thứ cho kỵ sĩ đó như nào.
- Đó là câu chuyện đã lược bỏ vắn tắt rồi! Thực tế thì lão kỵ sĩ Glenn đó đã chui vào hang Goblin, sau đó tàn sát tất cả những Goblin đực trong hang. Đứng trên góc độ loài Goblin thì đó là một tai họa trời giáng, khi Glenn tiến tới và bắt giết họ chẳng vì lí do gì!
- Khoan...
Cyrax ngoái nhìn vào trong hang nhện, rồi quay lại nhìn Vera. Gã híp mắt.
- Ý em là... sự tương đồng giữa đàn Goblin và đàn nhện này sao?
- Ừm! Đối với đống nhện này, chúng chẳng xâm phạm gì chúng ta, mà tự dưng bị hai tên ôn thần ở đâu tiến tới chém giết bằng sạch! Nếu vậy thì chúng ta khác gì Glenn kia chứ? Tuy vấn đề chủng tộc là một khái niệm nhạy cảm, nhưng em nghĩ... đó mới thật sự là bài toán mà Gatrix ném cho chúng ta để giải!
- Như vậy, không phải là dọn sạch hang nhện, mà là mang ra những thứ dơ bẩn bên trong hang, mà không làm thương tổn tới bất cứ con nhện nào sao?
Hai mắt Vera sáng lên mừng rỡ.
- Quả nhiên Gatrix khen anh không sai mà! Mục tiêu của chúng ta là tiến vào sâu nhất có thể trong hang, dọn hết những thứ không cần thiết với đàn nhện, rồi trở ra mà không làm chúng bị thương.
- Có hai vấn đề! Đầu tiên, chúng ta không thể đảm bảo chúng lành lặn được, bởi bản năng dã thú sẽ khiến chúng tấn công chúng ta điên cuồng. Chúng ta là những kẻ xâm phạm lãnh thổ của chúng mà! Anh nghĩ chúng ta chỉ có thể đảm bảo thiệt hại xuống mức thấp nhất thôi!
Cyrax xòe ra ngón tay thứ hai.
- Thứ hai, thế nào gọi là rác rưởi? Chúng ta đâu thể phân biệt được cái gì là thứ cần thiết với chúng, cái gì không!
Vera mỉm cười, chỉ xuống mặt đất sâu hơn trong hang. Nơi đó nằm la liệt những mảnh xương vụn, cùng một số kim loại xỉn màu bám bụi lăn lóc khắp nơi.
- Cứ cái gì rơi dưới đất thì ta dọn thôi!
Vera cởi chiếc áo choàng phép thuật xuống, buộc nó thành một cái bị tạm thời. Sau đó cô tiến tới chỗ những mảnh rác, nhặt chúng cho vào trong bị.
- Anh còn chờ gì nữa, nhanh lên, thời gian có hạn đó!
Cyrax lắc lắc đầu, rồi bước theo Vera. Gã hơi ngừng lại đôi chút, liếc xéo chiếc búa, rồi tiếp tục đi thẳng.
...
Càng vào sâu hơn bên trong hang, ánh sáng càng trở nên yếu ớt đối với mắt của Vera. Nếu như lúc trước cô còn có thể tự đi, thì hiện giờ cô cần phải dựa rất nhiều vào chỉ dẫn của Cyrax mới có thể tiếp tục di chuyển.
Không chỉ như vậy, số lượng mạng nhện càng ngày càng tăng. Để tránh bị chúng bám lên người, Cyrax không thể không vớ lấy một khúc gỗ nhặt dọc đường, khuấy hết chúng thành một khối trắng muốt. Dù biết rằng đây là hành động phá hoại, nhưng ít nhất sẽ không có con nhện nào bị thiệt mạng phải không?
Trong quá trình di chuyển, việc cả hai bị nhện bò lên người là không thể tránh khỏi! Thế nhưng với cường độ thân thể kinh người của bọn họ, chỉ cần hơi tập trung một chút, lũ nhện có cắn tới chết già cũng không thể nào đục thủng được làn da của họ đâu!
Vậy nên một hình ảnh vô cùng ghê rợn đang diễn ra trong hang, khi có hai sinh vật hình người, nhưng trên cơ thể bò lổm ngổm vô số nhện, đang bước vào trong hang.
- Lũ nhện này tuy to, nhưng em không nghĩ chúng cần tới một cái hang khổng lồ đến như này. Chắc hẳn phải còn những con to hơn, nằm sâu ở phía trong hang mới đúng! Bóng tối không nói gì với anh à?
- Sâu trong hang này có một sinh vật khá mạnh mẽ, nó khiến cho cảm ứng của anh bị rối loạn! Càng đến gần nó thì phạm vi "nhìn" của anh càng bị thu hẹp lại! Có điều chúng ta chắc là sắp sửa đụng vào nó rồi!
Vera xốc lại đống rác trong bị.
- Thế còn bản năng của anh thì sao?
Gã ngoái lại nhìn cô, nở một nụ cười méo xệch!
- Từ lúc chúng ta bước vào trong hang, nó đã réo lên hồi chuông nguy hiểm liên tục rồi!
Cả hai tiếp tục tiến sâu hơn nữa, cho tới khi họ bước vào một không gian dạng vòm rất rộng lớn. Bất kể bằng nhiều loại cảm giác khác nhau, hay bởi nguyên tố mách bảo, mà cả Cyrax lẫn Vera đều biết được họ đang đứng trong một căn phòng cực rộng.
Phía trên tường có rất nhiều những lỗ cực lớn, và ở trung tâm căn phòng, có một sinh vật có sức sống cực mạnh đang đứng chờ sẵn.
- Nó nhận ra chúng ta rồi, không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa đâu!
Cyrax nói vào trong chiếc dây chuyền phép thuật. Ngay lập tức, Vera chống gậy xuống đất, hô to thần chú.
- Sáng lên!
Một quả cầu ánh sáng vọt lên từ trên đầu cây gậy phép của Vera, tỏa sáng rực rỡ. Bóng tối bị xua tán khỏi căn phòng mái vòm, và cả Cyrax lẫn Vera đều hít một hơi lạnh!
Đứng trước bọn họ là một con nhện vô cùng lớn, dễ nó phải cao gấp đôi Cyrax luôn. Những chiếc chân của nó chắc nịch, thô to, mọc đầy lông dựng đứng, trông rất đáng sợ!
Tám chiếc mắt của nó đen nhánh như những viên ngọc trai đen, thỉnh thoảng lại chớp chớp. Chúng nhìn hau háu về phía hai kẻ lạ mặt, dám cả gan tiến tới trước mặt nó. Đã bao lâu rồi mới có một con mồi tự dẫn xác đến trước mặt nhện chúa?
Vera và Cyrax nhìn một lượt xung quanh căn phòng rộng lớn. Có rất nhiều các loại khí cụ nằm la liệt khắp nơi, thế nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ một mẩu xương vụn nào.
Bọn họ đã được Gatrix dạy về phương thức ăn uống của loài nhện, và phần lớn chúng thường hóa lỏng con mồi rồi "uống" dịch thể đấy. Có vẻ như chất độc của con nhện này rất mạnh, thế nên ngay tới cả xương của con mồi cũng không thể giữ lại được!
- Hẳn là đã từng có một đội quân được cử tới chinh phạt hang nhện này! Thật tiếc là họ không thể thành công!
Cyrax cảm khái. Còn Vera đã hóa trở lại hình dạng ma nữ của mình!
- Em sẽ kiểm tra những cái hang phía trên, còn anh cầm chân nó một lúc nhé Cyrax!
- Không vấn đề!
Vera lập tức nhảy vọt tới một miệng hang gần đó, cầu lửa lăm lăm trong tay. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, trong hang cũng có một con nhện khổng lồ, tuy không lớn như con nhện chúa. Nó rít lên đe dọa, nhưng Vera chỉ thấy được sự sợ hãi bao hàm trong đó mà thôi!
- Ngoan nào bé cưng, mày hợp tác thì sẽ không có ai bị thương cả!
Vera mỉm cười, thi triển thiên phú mị hoặc của mình, trong lúc dùng bàn tay phép thuật khều những thứ rác rưởi trong hang ra. Con nhện ngoan ngoãn để Vera làm xong chuyện đó, cho tới khi cô nhảy sang hang khác thì nó mới hoàn hồn!
Vốn dĩ Vera có thể làm điều này đơn giản hơn bằng cách bay lên, song đôi cánh của cô đã Minas nhai ngấu nghiến mất rồi! Vậy nên Vera không thể không dùng một cách rất thủ công là kiểm tra từng cái hang một. Cô liếc mắt nhìn xuống Cyrax, lúc này đã bắt đầu chơi đấu vật với con nhện chúa.
- Cố gắng nhé Cyrax!
...
Cyrax nghiến răng, dùng khiên gỗ đánh bật những chiếc chân và cú táp của con nhện. Gã thừa sức đập chết con nhện này, bằng cách này hay cách khác, nhưng nếu chiến đấu mà không để nó bị thương thì đúng là một cực hình!
Không chỉ vậy, vũ khí trong tay gã cũng chỉ là một chiếc khiên gỗ tạm bợ. Trải qua nhiều đợt tấn công của con nhện, nó đã sứt mẻ rất nặng rồi!
Và chỉ có trong những tình huống hiểm nghèo thế này, bản năng sinh tồn của Cyrax mới phát huy được giá trị! Gã luôn luôn tránh được những đòn nặng của đối thủ, đồng thời có thể phản kích vào phần yếu nhất của nó, khiến con nhện không ít lần ngã chổng vó lên trời.
Những lúc như vậy, Cyrax thường tranh thủ sút những vật lăn lóc trên sàn nhà về phía miệng hang. Khi Vera hoàn thành xong phần phía trên, cả cô lẫn gã sẽ dễ dàng thu thập chiến trường cũng như rời đi đơn giản hơn!
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
461 chương
1629 chương
8 chương
75 chương