Chương 42 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 8 Editor : Yume0000 Khi nhìn thấy Cổ Tây Dã, Tô Uyên Chi lập tức thu hồi lại tất cả thần sắc trong nháy mắt, khôi phục bộ dáng băng sơn giáo thảo. "Cổ Tây Dã." Gọi một tiếng coi như là chào hỏi. "Vừa vặn gặp mặt, không bằng làm một ván?" Cổ Tây Dã cùng Tô Uyên Chi là hai thành viên chủ lực trong đội bóng rổ của trường, nhưng khi so sánh với nhau, Tô Uyên Chi vẫn tương đối lợi hại hơn. "Không được, hôm nay có chút việc." Tô Uyên Chi nhìn lướt qua thiếu nữ đang cúi đầu vuốt ve thỏ con màu trắng, ánh mắt không tự chủ mà trở lên mềm mại. Cổ Tây Dã theo ánh mắt hắn, thấy được Tịch Anh. "Ấy? Cô chẳng phải là người ở trong đình nghỉ mát sờ đầu tôi hay sao? Tô Uyên Chi cậu biết không, khi tôi nói chuyện cùng gia hỏa này, cô ta thế mà không thèm để ý tôi, thực sự là không giống những nữ sinh phổ thông khác!" Trông biểu cảm của Cổ Tây Dã tựa như vừa phát hiện ra cái sự tình gì kinh người. "Em ấy là Vưu Lê Nhi, cậu hẳn là đã nghe qua, sơ trung bộ." Tô Uyên Chi lạnh nhạt nói. Vưu Lê Nhi ở trường học cũng được coi là một nhân vật nổi danh, nhưng cái "tên" này không phải về phương diện hay ho. Cô ấy nổi danh là nhược trí. 9 năm chế độ giáo dục bắt buộc nên cô đã có thể tới trường đi học, viện mồ côi đã phân phối trực tiếp cho cô bị trực tiếp phân phối đến tiếng nước ngoài sơ trung bộ. Nếu như không phải như vậy, lấy IQ của cô căn bản là không cách nào tiến vào trường học dạng này. "Vưu Lê Nhi?" Hiển nhiên Cổ Tây Dã cũng đã được nghe nói về "đại danh" của cô. Tịch Anh vẫn luôn rũ mắt vuốt ve thỏ còn màu trắng trong ngực, một chút ý tứ muốn ngẩng đầu cũng không có. Cô không muốn nhìn thấy Cổ Tây Dã có tướng mạo tương tự Cố Phạm Đình này. Nếu như không phải đợi Tô Uyên Chi đưa cô về viện mồ côi, cô mới không tiếp tục lưu lại chỗ này. Chỉ cần 30% độ thiện cảm nữa là sẽ có thể hoàn thành một nhiệm vụ của Chủ Thần, trong khoảng thời gian ngắn có thể hoàn thành một cách tốt nhất. Cô không muốn lại lãng phí thời gian dư thừa ở trên người Tô Uyên Chi. [ kí chủ, cô thật không muốn nghe bất kì tư liệu gì liên quan tới Cổ Tây Dã sao? Ta sợ cô sẽ bị hố a ... ] Tiểu Ức Ức yếu ớt nhắc nhở. Không phải nó hết chuyện để nói, mà là Cổ Tây Dã cũng đã có độ thiện cảm đối với kí chủ! Mà ở trong nguyên bản cốt truyện, Cổ Tây Dã là có ấn tượng tốt đối với Bối Điềm Điềm, sau khi nhìn thấy cô ta và Tô Uyên Chi ở cùng một chỗ mới bắt đầu bộc lộ ra bản tính hắc ám. Nhưng hiện tại ... "Tiểu Ức Ức, lần trước Chủ Thần ban thưởng 600 tích phân, 500 dùng để thăng cấp, còn 100 có thể sử dụng đúng không." Tịch Anh đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan. [ Đúng vậy đó, thì sao? ] "Có thể hay không dùng tích phân để đổi đồ vật?" [ Mẹ nó kí chủ, cô làm sao có thể thông minh như vậy? Ta còn chưa có nói cho cô biết? Cô đừng trào phúng ta, ta không nói là bởi vì Chủ Thần đã quy định, nhất định tích phân phải đạt đến 1000 mới có thể tiết lộ cho kí chủ việc có thương thành. ] "Mặt nạ da người cần bao nhiêu tích phân?" [ Để ta xem nhìn ... Oa, vừa vặn 100 tích phân, nhưng mà những thứ mua sắm được sẽ chỉ giới hạn sử dụng trong Vị Diện đó, tương đương với việc thứ đó chỉ mua được một lần duy nhất. ] "Nói cách khác sau rời đi vị diện này ta lại có thể mua lần nữa?" [ ừ! ] "Mua a." [ mặt nạ da người đã thu hoạch được, giá trị tích phân hiện có: 0 Nhưng mà kí chủ, cô muốn vật này để làm gì a? ] Tiểu Ức Ức bất tri bất giác hỏi. "Hai người bọn họ đang nói cái gì?" Tịch Anh bất động thanh sắc nói sang chuyện khác. [ Đang nói chuyện về cô a, bộ dáng Cổ Tây Dã giống như đang cảm thấy hứng thú với cô. Nói đến chỗ này, kí chủ, cô thật không muốn nghe bất cứ tư liệu gì liên quan tới Cổ Tây Dã sao? Ví như ... Độ thiện cảm chẳng hạn? ] "Ta không hề trông thấy nai trong trái tim hắn làm ra cử động gì." Nói cách khác, Tịch Anh không hề cảm thấy Cổ Tây Dã có hảo cảm đối với mình. *** Hé hé, lâu ôi ko gặp các mem thân mến~, haizz, việc học gian khổ quá mà¯\_(ツ)_/¯