Sáng sớm, tòa án nhân dân khu Tây Sơn thành phố Nam Sơn.
Lão Lưu khiêng máy quay đi đến cửa tòa án, gặp được phóng viên tờ báo bên cạnh, ông ta hơi hạ khóe miệng, nhưng rất nhanh đã nâng lên cười, “Ồ, Tiểu Trương, trùng hợp như vậy?”
Tiểu Trương hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn thấy lão Lưu trang bị đầy đủ hết, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng cũng cười gọi: “Hóa ra là thầy Lưu, chào ông chào ông.”
Hai người dối trá khách sáo một phen, suy nghĩ về ý đồ của đối phương.
Cái gọi người cùng ngành là oan gia, ai cũng muốn cướp tin tức độc nhất, hôm nay chưa chờ được tin tức, ngược lại gặp phải người cùng ngành.
“Sáng sớm thầy Lưu nhận được tin gì sao?” Tiểu Trương trẻ tuổi, không kiên nhẫn, dò xét hỏi.
“Ha ha, tùy tiện đến thử vận may thôi.” Lão Lưu đã lăn lộn hơn mười năm, sớm thành tinh rồi, da mặt dày đến mức mở mắt là nói điêu được ngay, “Chẳng lẽ cậu nhận được tin gì? Có tin gì thì chia sẻ với tôi, sau này mời cậu ăn cơm.”
Tiểu Trương cười khan hai tiếng, trong lòng mắng lão Lưu một trận, tìm một cái cớ cho qua.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, người hút thuốc lá, người nghịch điện thoại.
Không lâu sau nghe thấy một trận ồn ào, liền nghiêng đầu nhìn một cái, lại là mấy người cùng nghề khác.
Lão Lưu cười nhạt, kịp phản ứng rằng tin tức mà ông ta cho là độc nhất thật ra thì đã sớm truyền đi rồi, búng tro thuốc lá nói: “Tiểu Trương à, cậu đến chờ em trai Tạ Nghiêu chứ gì?”
Trong lòng Tiểu Trương thất vọng, cũng biết không cần thiết giấu giếm nữa, gật đầu một cái, “Xem ra thầy Lưu cũng là vì chuyện này.”
Lão Lưu cười một tiếng, “Thấy trên mạng có người nói, tôi liền tới xem.”
Từ khi có tin tức nói Tạ Phỉ muốn truy tố đến nay đã qua gần nửa năm, mà không hề có một tiếng gió nào cả, mọi người đều đã sớm quên. Hôm qua ông ta thấy trên Weibo có người nói, vốn cũng không coi ra gì, ai ngờ sau đó lại thấy cái tên Tạ Nghiêu trên hot search, bỗng nhiên mới phát hiện ra giá trị của tin tức này.
Bây giờ đã không giấu được, vậy cần phải cướp độ chú ý, có thể có liên quan đến Tạ Nghiêu đang hot, tin tức… hoặc có thể nói là tai tiếng, còn sợ không có ai xem sao?
Vì vậy, cho dù không biết thật giả, ông ta vẫn đến sớm để chờ.
Dĩ nhiên Tiểu Trương cũng giống vậy, hai người hai mắt nhìn nhau một cái, trong lòng ngầm hiểu.
Đảo mắt nửa giờ đã qua, truyền thông tới càng ngày càng nhiều, mọi người bàn luận về án đổi con ban đầu kia, đang nói hăng say, chỉ thấy một chiếc siêu xe chậm rãi lái tới, dừng ở cửa tòa án.
Tất cả mọi người sáng mắt lên, nhưng ai cũng không liên hệ siêu xe này với Tạ Phỉ. Ở trong nhận biết của họ, Tạ Phỉ chỉ là một ông chủ khách sạn thôn quê, cho dù làm ăn khá hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng không tích góp được 10 triệu mua xe, huống chi cái xe này không phải có tiền là mua được.
Ai ngờ xuống xe đầu tiên là một thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp, chính là Tạ Phỉ bọn họ đang mong đợi.
Xem ra không chờ phí công!
Các phóng viên kích động, lúc này chen nhau lên, lại thấy có thêm một người bước xuống khỏi xe.
“Đậu má! Sao Úc Ly lại tới?”
Người xuống xe sau kia thân cao chân dài, kính đen che hơn nửa mặt, trừ cái này ra thì không còn ngụy trang nào khác, nhìn một cái cũng biết là ai.
Các phóng viên tin tức linh thông, dĩ nhiên biết Úc Ly là khách của khách sạn Đại Hoang, nhưng sao lại ra tòa cùng ông chủ?
Ngay trong nháy mắt bọn họ ngẩn ra, lại một chiếc siêu xe màu đen khác từ từ lái vào, bảy tám người đàn ông cao lớn mặc âu phục bước xuống, che chở Úc Ly cùng Tạ Phỉ nhanh chóng đi vào tòa án.
Chờ các phóng viên kịp phản ứng, hai người đã vào cửa, bọn họ không có giấy phép không được cho đi, chỉ có thể đấm ngực giậm chân chụp bóng lưng hai người.
Mà lão Lưu dựa vào trực giác bén nhạy của mình, nhắm ngay ống kính về chiếc siêu xe phía sau, ông ta luôn cảm thấy trên xe khí phách như vậy không nên chỉ có vệ sĩ, có lẽ còn có nhân vật lớn gì đó.
Trực giác của ông ta không hề phụ lòng ông ta, không bao lâu, chỉ thấy cửa ghế phụ bị đẩy ra, lại một người đàn ông đeo khẩu trang khác xuất hiện…
Hoắc Tình?!
Hắn ta cũng tới?!
Lão Lưu theo bản năng tiến lên, chưa đi được hai bước, lại có thêm nam một nữ nữa bước xuống. Cô gái nhìn qua chỉ có mười ba mười bốn tuổi, sau khi phát hiện ra ống kính của ông ta còn thoải mái liếc ông ta một cái; người đàn ông kia thì lão Lưu có biết — nhà sản xuất kim bài Lục Hi Bình!
Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?
Ai không biết, còn tưởng rằng giải trí M tới tòa án mở đại hội chứ, dẫu sao Lục Hi Bình cũng có quan hệ không cạn với công ty này.
Nhưng mà điều càng làm cho người ta khiếp sợ còn ở phía cuối, trước tòa án xuất hiện chiếc siêu xe thứ ba, lão Lưu thấy được người đàn ông từng có duyên gặp một lần, ông ta gấp gáp kéo lấy người bên cạnh, “Tiểu Trương, cậu nhìn xem kia có phải là An Minh Dịch hay không?”
“An Minh Dịch nào?” Bình thường Tiểu Trương chạy chuyên mục giải trí, bỗng chốc không phản ứng kịp.
“Tập đoàn Thượng Cảnh, An Minh Dịch!”
“Đờ mờ! Đúng thật!”
“Vậy còn ngớ ra làm gì? Chụp đi!”
Cùng ngày, trước cửa tòa án loạn xì ngầu.
Các phóng viên gạt nước mắt chua xót, bọn họ chỉ muốn chụp ông chủ nhỏ, sao tất cả đại lão đều tới hết? Cố tình bọn họ chưa chuẩn bị đủ, uổng công bỏ lỡ cơ hội tốt.
Cũng may còn phỏng vấn được mấy câu, ít nhất có thể xác định, các đại lão đều tới vì Tạ Phỉ.
Tin tức rất nhanh truyền ra trên mạng, như gió lớn thổi qua mặt hồ, nhấc lên sóng to gió lớn!
“Tôi thật sự chú ý! Vốn cảm thấy Tạ Phỉ quyết liệt cùng nhà họ Tạ thật đáng tiếc, uổng công tiện nghi cho li miêu, bây giờ nhìn lại, nhà họ Tạ là cái lông gì? Thái tử thật còn được đại lão hộ tống 100% kìa!”
“Hoắc thần đã lâu không đăng Weibo, cũng không công khai hoạt động, không ngờ tui ăn dưa lại còn gặp được Hoắc thần 2333.”
“Tui chỉ biết Hoắc Tình và Úc Ly, còn lại là ai thế?”
“Mọi người xem cái này, trong đây là tài liệu về các đại lão trong nghề [Link: Trong ảnh có những đại lão nào]”
Dân mạng thuận thế click vào, đập vào mắt chính là lời phổ cập quen thuộc.
“Tạ Yêu, người ở thành phố Yến, vừa từ máy bay xuống, coi như là người trong nghề đến giải đáp cho mọi người. Ảnh 1 và ảnh 2 là hai vị minh tinh lớn, không cần giới thiệu nhiều chứ? Cô bé ở ảnh 3 tôi không biết, còn người đàn ông kia tên là Lục Hi Bình, nói tên mọi người có thể sẽ thấy rất xa lạ, nhưng hẳn là mọi người đều đã nghe về những bộ phim của anh ta rồi, ví dụ như “Ma quân, cầu sủng nhẹ”, “Cuộc sống 80 của Đinh Hương”, “Thiếu nữ gián điệp” vân vân, hơn nữa trước kia còn có tin đồn, anh ta rất có thể là cháu ngoại duy nhất của vua đánh bạc Lục Thắng Nam. Người bên phải trong ảnh 4 là An Minh Dịch, tổng tài Thượng Cảnh, anh chàng đẹp trai tóc vàng bên cạnh là Aidan, vòng kiến trúc không ai không biết, đã từng có một nữ minh dùng ảnh chụp giấy khen của hắn ta giả danh mình được giải thưởng lớn về kiến trúc, có hứng thú có thể tìm hiệu thêm, ở đây tôi vẫn cho cô ta ít mặt mũi, nhưng người được Aidan đỡ kia thì tôi chưa từng thấy. Ảnh 5 là tác giả truyện tranh, tác phẩm “Rừng sương mù dày đặc” của hắn ta đã tiến vào giai đoạn khởi quay, gần đây tuyên truyền rất ác…”
Dân mạng nhìn xong trở lại, cảm thấy cằm sắp rớt, chẳng lẽ những người này đều là khách của khách sạn?
Lập tức liền có bạn mạng từng ở khách sạn chứng thực, trừ Hoắc Tình và Úc Ly, bọn họ quả thật hay gặp được những người còn lại.
“Tài sản của những người này cộng lại có được coi là giàu nhất nước không? Nước ta địch không được, một ít nước nhỏ sẽ không thành vấn đề chứ?”
“Nói nhảm, trên bảng tài sản Forbes, tài sản của An Minh Dịch là hơn 200 triệu USD, một mình hắn ta cũng có thể xử lý top 100 GDP của tất cả quốc gia rồi.”
“Rốt cuộc là khách sạn thần tiên gì? Đều là thần tiên ở sao?”
“Tui chỉ muốn biết Tạ Nghiêu có tâm trạng gì, mấy ngày nay fans của hắn ta tung hô trời đất, thật sự cho rằng mọi người đã quên mất chuyện hư hỏng của nhà họ sao? Mấy cô nàng kia còn âm thầm nói thời gian sẽ khiến người ta quên hết tất cả, xin lỗi, tui còn cười vì cẩm lý lật xe kìa.”
“Lần trước tập đoàn Nhuận Giang sắp sụp, đột nhiên truyền ra mấy tin tức tốt, giá cổ phiếu vất vả lắm mới cải tử hồi sinh được, chỉ sợ lần này lại ngã tiếp.”
“Báo!!! Mau nhìn hot search! Lại chỉ có 44 tag??!”
“Ha ha ha ha, thật đúng là, tất cả tag của Tạ Nghiêu đều bị rút hết, chắc số lượng quá nhiều nên xuất hiện bug.”
…
Bug chưa bao giờ xuất hiện đã tăng thêm kịch tính cho chuyện này, đồng thời cũng khiến Tạ Nghiêu lại có thêm một đợt chế giễu, cho dù fans của hắn ta có già mồm đi nữa, cũng không cản được dân mạng trào phúng, huống chi so với phun bẩn phần bình luận, còn không bằng fans của Úc Ly và Hoắc Tình xông vào trước đâu?
Idol của họ còn thừa nhận Tạ Phỉ rồi, bọn họ há có thể rơi ở phía sau?
Có thể tưởng tượng được, Tạ Nghiêu cùng với đoàn đội của hắn ta có bao nhiêu bế tắc, rõ ràng ngày hôm qua còn rạng rỡ vô hạn, hôm nay lại thành chó nhà có tang.
Tạ Phỉ, nhất định chính là một tai họa!
“Mấy người làm gì thế hả? Chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao truyền thông còn biết mà mấy người lại không có chút tin tức gì, mời mấy người tới ăn cơm chùa sao?!” Người đại diện của Tạ Nghiêu văng nước miếng tung tóe, tức giận chỉ một đám cấp dưới mà mắng. Nếu như sớm nhận được tin tức, gã có thể đút lót truyền thông trước, sao còn bị động được như bây giờ?
Tất cả cấp dưới đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Trong phòng họp chỉ có tiếng đi lại của lao công, trong không khí tràn ngập một mùi chua thúi.
Tạ Nghiêu đang nôn, sau khi nhìn thấy dân mạng giễu cợt, hắn ta liền nôn tại chỗ.
Hôm nay hắn ta tới công ty, vốn là muốn cùng đoàn đội thảo luận công việc tiếp theo, hội nghị đang diễn ra tốt đẹp, hắn ta đột nhiên đau hết cả người một cách khó hiểu, đau đến tận xương cốt, đến khi nghe đến chuyện Tạ Phỉ ra tòa, hắn ta cũng biết mình lại bị lực tín ngưỡng cắn trả. Nếu không phải dựa vào phương pháp tu luyện mà người thần bí truyền thụ cho, chỉ sợ hắn ta sẽ chật vật như trước kia.
Giờ phút này, sắc mặt Tạ Nghiêu tái mét nằm trên ghế sa lon, lộ ra vẻ đáng thương: “Phỉ Thúy là cố ý giấu, truy cứu trách nhiệm của ai cũng không làm gì được, quan trọng là tiếp theo phải làm thế nào?”
Người đại diện nhíu mày suy nghĩ chốc lát, “Vụ này dễ dàng kiện, đương nhiên kết quả bất lợi với chúng ta, ý kiến của tôi là không trả lời, lúc cậu thanh minh đã đủ cho thấy thái độ, nói nhiều sai nhiều. Tiếp theo trừ hoạt động theo đội, cậu cố gắng giảm bớt công khai lộ diện…”
Người đại diễn mà giải trí M sắp xếp cho Tạ Nghiêu có thủ đoạn rất cao, rất nhanh đã chấn chỉnh lại được suy nghĩ, cẩn thận nói ra một loạt đề nghị, tổng kết mà nói chính là giữ yên lặng đồng thời chú ý đến dư luận, để mọi việc trôi qua đã.
Tạ Nghiêu yên tĩnh nghe, không phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng giống như có nước đang sôi.
Hắn ta cảm giác Tạ Phỉ giống như gắn bom hẹn giờ trên người mình, mà chuyện đổi con chính là dây dẫn, cho dù hắn ta có thuận lợi thế nào, một khi dây dẫn bị kéo, hắn ta sẽ có thể bị Tạ Phỉ nổ tan xương nát thịt.
Một lần, hai lần, ba lần…
Hắn ta cũng không nhớ rõ đã thua ở trong tay Tạ Phỉ bao nhiêu hồi, đối phương chiếm cứ cao điểm đạo đức, chiếm cứ thượng phong dư luận, chống với Tạ Phỉ, hắn ta vĩnh viễn không có phần thắng.
Trừ khi không cần chống nữa.
“Có phải kỳ 1 của “Khiêu chiến siêu cấp” ở quay trong khách sạn mới ở thôn Tịch Ninh không?” Tạ Nghiêu đột nhiên hỏi.
Người đại diện ngẩn người, đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu mình mới giúp Tạ Nghiêu đổi lấy tài nguyên, “Đúng, cũng không thể tham gia chương trình này, địa điểm quay ở thôn Tịch Ninh, trong đám khách quý còn có Úc Ly.”
Gã rất lo lắng đến lúc đó Úc Ly sẽ khiến Tạ Nghiêu khó chịu, cũng không biết Úc Ly nghĩ như thế nào, dù sao Tạ Nghiêu cũng là sư đệ y, y lại giúp người ngoài đặt bẫy nghệ sĩ cùng công ty, cấp trên còn mặc kệ.
Nhưng có nhiều bất mãn đi nữa, người đại diện cũng chỉ dám mắng đôi câu trong lòng, nếu không để cho Úc Ly biết, chỉ sợ gã không ăn nổi.
“Tôi muốn tham gia.” Tạ Nghiêu cười khổ, tựa như tiểu bạch hoa chịu hết ngược đãi, “Tôi muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Phỉ Thúy, nếu như có cơ hội, cũng hy vọng có thể giải trừ được sự hiểu nhầm của anh Úc Ly đối với tôi…”
Bom hẹn giờ, hủy đi là an toàn nhất.
Lúc bọn họ đang bàn bạc, phiên tòa cũng đang diễn ra.
Bởi vì bị cáo mắc bệnh năng, nguy hiểm đến sức khỏe tính mạng nghiêm trọng, đã sớm tìm người đại diện, phiên tòa mở ra cũng không xuất hiện.
Nhưng khi công tố viên đọc lời khai trong giai đoạn điều tra trên tòa, cũng lấy ra một loạt chứng cứ có lợi, đã tạo thành hệ thống chứng cứ hoàn chỉnh, xác nhận phạm tội đầy đủ.
Không có bất kỳ điều bất ngờ gì, Tạ Phỉ thắng.
Thẩm phán tuyên án dì của Tạ Nghiêu bản án năm năm, cân nhắc đến tình hình cơ thể của bà ta, cho phép bà ta chạy chữa ở bên ngoài.
Nghe vào có vẻ như đã thoát một kiếp, nhưng sau khi chết, sự thật bà ta phạm tội cũng sẽ ảnh hưởng ba đời — cha mẹ, chồng, con cái, cháu chắt đều bởi vì bà ta mà bị rất nhiều hạn chế và đối đãi không công bằng, tương lai sẽ bị rất nhiều cản trở, cũng không biết bà ta có hối hận không.
Nhưng Tạ Phỉ cũng không có lòng chú ý, vì né tránh truyền thông, sau khi phiên tòa kết thúc, bọn họ liền đi cửa sau. Mấy người tìm nhà hàng chúc mừng, ăn xong, An Minh Dịch muốn trở về công ty, Bạch Diễm phải đưa Bạch Văn Thu đi bệnh viện, Hoắc Tình muốn lên phòng làm việc nhìn một chút, mấy người còn lại thuận đường trở về nhà.
Vì vậy, cũng chỉ còn lại Tạ Phỉ và Úc Ly.
“Ca, còn không đi sao?” Thấy Úc Ly chậm chạp không lái xe, Tạ Phỉ thúc giục hỏi.
Úc Ly gõ nhẹ ngón tay lên tay lái, cũng không nhìn hắn, “Em muốn về khách sạn?”
“Nếu không thì đi chỗ nào?”
“Giờ này dễ kẹt xe.”
Tạ Phỉ ngẩn ra, hai rưỡi, kẹt xe sao?
Hắn thấy Úc Ly không muốn trở về khách sạn, lại không rõ nói muốn đi đâu, che che giấu giấu, sợ rằng đã có sắp xếp nhưng lại ngại nói… cũng không thể là muốn thuê phòng chứ?
Nghĩ xong, Tạ Phỉ lại áy náy vô cùng, có vẻ chột dạ vì khinh nhờn đối phương.
Ca của hắn là cực kì cực kì trong sáng.
“Có lý.” Tạ Phỉ phối hợp nói mò.
Úc Ly liếc hắn thật nhanh, lại chuyển tầm mắt về phía trước, giả vờ lơ đãng nói: “Nếu em không muốn trở về, không bằng…”
Tạ Phỉ vểnh lỗ tai lên.
“Khụ, tôi dẫn em đi công viên trò chơi.”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
11 chương
1397 chương
12 chương
32 chương