Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 37 : cung ninh thật sự sắp sụp đổ rồi

Mẫn Tĩnh Tuyến trốn ở chỗ rẽ thu hết tất cả vào mắt. Thấy Tần Hạo bị Cung Ninh chặn ngoài cửa, hai người còn trò chuyện một lát khiến cô ta tức đến phát điên. Lại nghe thấy Tần Hạo muốn làm bạn với Cung Ninh, hơn nữa còn muốn Cung Ninh đồng ý. Tâm trạng Mẫn Tĩnh Tuyết đã không thể hình dung ra sao nữa rồi. Thấy Tần Hạo đi tới chỗ cô ta, Mẫn Tĩnh Tuyết thu cảm xúc lại, giả bộ như đi từ trên lầu xuống, kinh ngạc nói: "Tần Hạo, sao anh lại ở đây?" "Ra ngoài mua bữa khuya." "Đúng lúc tôi cũng định đi mua, anh lại đang có hai phần, có tiện mời tôi ăn một phần không?", cô ta cười nhẹ nhàng. "Không tiện.", không ngờ Tần Hạo lại cự tuyệt phũ phàng: "Dưới tầng có bày đồ ăn khuya, cô muốn ăn thì tự mình đi xuống mua, tôi và người đại diện của tôi cũng chưa ăn." Nụ cười trên mặt Mẫn Tĩnh Tuyết cứng đờ. Cô ta biết Tần Hạo luôn lạnh lùng với người khác. Nhưng Mẫn Tĩnh Tuyết vẫn cho rằng, cô ta ở trong mắt người khác đều có lệ riêng. Mặc dù Tần Hạo luôn lạnh lùng với cô ta, nhưng phong độ thân sĩ tối thiểu nhất vẫn phải có mà? Kết quả... Lại cự tuyệt! Trong phòng giải trí, đại bộ phận người diễn vai nam nữ chính sẽ luôn làm ổn định công việc bề ngoài, nhìn qua sẽ thấy vẫn chung đụng được với nhau, loại quan hệ này, ít nhất vẫn phải duy trì cho tới khi phim lên sóng. Kết quả, Tần Hạo lại trực tiếp khiến quan hệ căng thẳng ngay trong ngày đầu tiên. Mà tính tình anh ta lại vốn thế này rồi. Hai tay bên người Mẫn Tĩnh Tuyết siết chặt thành nắm đấm: "Em chỉ đùa với anh thôi, vậy em xuống lầu trước." Tần Hạo đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, rồi lên lầu. Vành mắt Mẫn Tĩnh Tuyết đỏ lên, quay đầu nhìn gian phòng Cung Ninh ở, đáy mắt hiện lên một tia hận ý. Công chúa nhỏ Cung gia không tầm thường à? Trước đó chỉ là cô ta không muốn gây chuyện thôi. Nhưng vì Cung Ninh xuất hiện khiến thái độ của Tần Hạo thành thế này. Nhìn điệu bố này, nếu cứ để Cung Ninh tiếp tục ở cùng Tần Hạo, chỉ sợ đến một cơ hội nhỏ nhoi cô ta cũng không có. "Cung Ninh, đừng trách tôi..." Những gì xảy ra ở bên ngoài, Cung Ninh chẳng hề biết gì. Cô thừa lúc Tưởng Văn đang tắm, gửi tin nhắn WeChat cho Cố Đình Thâm. [Cố tổng, đã ngủ chưa?] [Vẫn chưa.] [Có phải anh đang bận không?] [Không.] [Vậy sao anh còn chưa ngủ?] [Có chuyện.] Cung Ninh: "..." Thực sự không thể nói chuyện tiếp được. Cô liều mạng tìm chủ đề, kết quả mỗi lần Cố Đình Thâm đều cho cô hai chữ trả lời. Cung Ninh hít sâu một hơi, gõ một đoạn tin nhắn dài: [Cố tổng, anh không thể thêm mấy chứ sao? Tôi nghiêm túc cố gắng[1] tìm chủ đề để nói chuyện với anh, mỗi lần anh lại đều trả lời tôi hai chữ, đang chuẩn bị đảm nhận vai người kết thúc chủ đề hả? Anh không thể hỏi tôi đang làm gì? Hoặc hỏi tôi có chuyện gì muốn nói với anh không à?] [1] Dụng tâm lương khổ [用心良苦]: có ý là rất nghiêm túc muốn làm một điều gì đó, vô cùng chú tâm thực hiện. (chi tiết mời tìm hiểu Baike) [À, em đang làm gì? Có chuyện gì không?] Cung Ninh: "..." Cô thật sự sắp sụp đổ rồi. EQ của người này thấp đến âm luôn hả? Sao đầu óc lại chậm chạp vậy chứ! Mặc dù Cố Đình Thâm trước kia cô biết tính tình chính là như vậy. Nhưng đến khi thật sự đứng trước hình huống này, Cung Ninh vẫn không nhịn được giật khóe miệng. Có lẽ đến cả Cố Đình Thâm cũng nhân ra điều này nên khi thấy Cung Ninh hồi lâu không nhắn lại, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đầu ngón tay thon dài gõ chữ, sau khi gửi lời muốn nói đi mới đặt điện thoại xuống. Tinh... Thông báo có hai tin nhắn gửi đến. [Em cũng biết bình thường tôi rất ít khi chủ động tìm người khác nói chuyện phiếm, quen nói chuyện liên quan đến công việc. Tôi biết em nói chuyện với tôi rất mệt mỏi, tôi sẽ từ từ bỏ thói quen xấu này đi.] [Hôm nay ở đoàn phim có thuận lợi không? Có tâm sự gì em có thể nói với tôi.]