Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 27 : lời nói dối vụng về đến mức ai cũng nghe ra lại được cố đình thâm mặt không đỏ tim không đập nói ra

Không phải thật trùng hợp. Mà là Cố Đình Thâm biết rõ đồ Cung Ninh thích ăn. Từ đó biến thành mình thích ăn. Xem như có chung sở thích ở một phương diện khác với cô. Nếu như không phải suy xét thấy tình cách Cố Đình Thâm lạnh nhạt, cô thật sự sẽ hoài nghi Cố Đình Thâm từng điều tra mình. Nghĩ lại, chắc do mình tự đa tình thôi. Cố Đình Thâm trả lời chắc chắn, vô cùng ngắn gọn: [Ừ.] [Vậy được rồi, chờ mặt trời lặn tôi sẽ đi mua đồ ăn ngay.] [... Em để người khác đi mua là được.] [Vậy cũng được.] Đoạn tin nhắn kết thúc ở tin trả lời của Cung Ninh, Cố Đình Thâm nhìn điện thoại chằm chằm cả nửa ngày. Giơ cổ tay lên nhìn giờ, lẩm bẩm trong lòng, sao giờ mới giữa trưa. Vì vậy đành quay lại bàn làm việc, cầm tài liệu lên bắt đầu phê duyệt. Cố Lược đi vào nhiều lần, lần nào cũng thấy một hiện tượng rất quái dị. Là Cố Đình Thâm cứ qua mấy phút sẽ lại giơ cổ tay lên nhìn giờ. Cố Lược: "..." Hình như thiếu gia nhà anh ta thật sự rơi vào bể tình rồi? Một bữa cơm thôi mà đã vội vã đến khó nhịn thế kia kìa. Anh ta rất thức thời không tiến lên quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc. Thật vất vả mới đến bốn giờ chiều, cách lúc tan việc còn một tiếng nữa. Cố Đình Thâm ấn nút gọi điện nội bộ: "Cố Lược, đến phòng làm việc của tôi." Một phút sau, Cố Lược xuất hiện. Anh ta nhìn thấy giám đốc nhà mình đã đứng dậy đi tới giá áo, cầm áo khoác tây trang mặc lên người, ngón tay với từng khớp xương thon dài cài từng chiếc cúc áo lại, nói với anh ta: "Số tài liệu còn lại không quá quan trọng, cậu ở lại xem hết rồi ký tên thay tôi." Nội tâm Cố Lược bi thương gào thét: "Vô nhân tính!" "Thiếu gia, anh đang chuẩn bị tan làm sao?" Lời nói dối vụng về đến mức ai cũng nghe ra lại được Cố Đình Thâm mặt không đỏ tim không đập nói ra: "Nơi này quá bức bối, tôi ra ngoài một lúc." "Ồ." Anh ta thậm chí còn không thể vạch trần lời bịa đặt của Cố Đình Thâm. Nên, Cố Đình Thâm tan làm. Từ ngày đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, Cố Đình Thâm chưa bao giờ tan làm đúng giờ, nhưng hôm nay anh phá lệ. Cố Đình Thâm đi và đi, đi tới biệt uyển Phạm Cảnh. Trong phòng bếp, một bóng dáng nhỏ xinh đang khom người thái thịt. Đứng bên cạnh chính là dinh dưỡng viên được mời tới. Đáy mắt Cố Đình Thâm lướt qua sợi sợi ý cười, treo áo khoác lên giá áo, bước chân tới gần. "Cố tổng." Dinh dưỡng viên nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhận ra người đã đi tới cửa, nói: "Nơi này mùi dầu khói quá nặng, anh không tiện đi vào." "Không sao." Cung Ninh lúc này cũng nhận ra Cố Đình Thâm về rồi, cô ngẩng đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Sao anh tan làm sớm vậy?" "Công ty hết việc rồi." "À, thời gian còn sớm, anh có thể đi tắm trước sau đó ngồi chờ ở ghế sô pha." Cố Đình Thâm phất tay để dinh dưỡng viên rời khỏi đó. Anh đi tới bên cạnh cô gái, tháo cúc tay áo đâu vào đấy rồi xắn tay áo lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Có cần tôi hỗ trợ gì không?" Anh muốn ở cùng Cung Ninh. Cũng muốn cùng cô hoàn thành một chuyện nào đó. Mặc dù anh không biết làm cơm xào rau nhưng anh có thể đứng bên cạnh nhìn cô, làm cùng cô. "... Không có.", ánh mắt rơi trên ống tay áo đã xắn lên của anh, giọng nói cô có phần kinh ngạc: "Cố tổng, đừng nói anh định làm trợ thủ trong bếp cho tôi chứ?" "Không được sao?", Cố Đình Thâm rũ mắt nói: "Tôi không cao quý như trong tưởng tượng của em đâu, mặc dù tôi không biết xào rau nấu cơm nhưng hỗ trợ thì tôi vẫn biết, huống hồ chuyện khó khăn hơn cái này gấp trăm lần tôi cũng đã từng thử qua rồi." Một câu nói lại như khỏi gợi lên câu chuyện cũ trong lòng mà anh không muốn để lộ ra.