Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 26 : anh lo lắng, sau khi anh thổ lộ, cung ninh có thể sẽ cự tuyệt mình hay không
Cao tầng: "..."
Bọn họ hoài nghi mình không chỉ đang nghe lầm mà còn nhìn thấy cả ảo giác.
Cố Lược: "Khụ..."
Tiếng ho nhẹ khiến Cố Đình Thâm nhận ra mình đang ở phòng họp, sắc mặt ngay tức khắc phủ kín sương lạnh.
"Tan họp đi, cho các người thời gian một tuần, làm không được trực tiếp cút khỏi công ty!"
Người đàn ông đứng dậy, nhấc đôi chân dài bước từng nhịp ra khỏi phòng họp.
Cung Ninh nghe thấy lời nói của Cố Đình Thâm ở đầu bên kia điện thoại, biết không phải là nói với mình.
Nghe ngữ điệu hình như là đang họp?
Vậy chẳng phải cuộc điện thoại này của cô gọi không đúng lúc rồi sao?
"Cố tổng, anh cứ làm việc đi, anh nghĩ kỹ xem muốn ăn món gì, có thời gian thì gửi cho tôi."
"Ừm."
Cố Đình Thâm phiền muộn kéo cà vạt, đi vào văn phòng.
Giây phút mở cửa ra, gió lạnh phả vào mặt mới miễn cưỡng đè xuống phần khô nóng khó hiểu kia xuống.
Cố Lược theo sau lưng, hỏi: "Thiếu gia, là thiếu phu nhân gọi điện thoại tới?"
Có lẽ, cũng chỉ có Cung Ninh mới có thể khiến thiếu gia nhà anh ta thành bộ dạng này.
Nhất là trước mặt cao tầng, đây là lần đầu từ xưa tới nay.
Cố Đình Thâm trình bày đơn giản: "Ừm, nghi thức khai máy của cô ấy kết thúc, vì muốn cảm ơn tôi nên định tự mình xuống bếp, hỏi tôi thích ăn món gì."
"Vậy thiếu gia, anh đỏ mặt làm gì?"
Một cước đạp vào bắp chân Cố Lược, ngữ khí rất không tốt: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy mặt tôi đỏ?"
"... ...", Cố Lược xoay người xoa bắp chân: "Là mắt tôi mờ nên nhìn lầm."
Do anh ta hiếu kỳ, rốt cuộc Cung Ninh nói gì với Cố Đình Thâm mà có thể khiến người đàn ông chưa từng tùy tiện để lộ cảm xúc ra ngoài như vị trước mặt này bối rối ngay trước mặt đông đảo cao tầng.
Đã thế lúc anh ta nói ra còn bị phủ nhận, lại còn thêm một đá.
Cố Đình Thầm nguýt Cố Lược một cái: "Cậu rất rảnh à? Lăn ra ngoài!"
Cố Lược uất ức sùi sụt đi ra.
Người đàn ông đi tới chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, rót cho mình cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
Hầu kết gợi cảm nhấp nhô, vô cùng mê người.
Hình như uống xong một cốc vẫn thấy ít, lại rót cho mình cốc nữa.
Bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói Cung Ninh, [Chẳng lẽ thật sự muốn tôi lấy thân báo đáp sao?]
Cố Đình Thâm thừa nhận, anh thật sự có loại suy nghĩ này.
Chỉ tiếc không thể bộc lộ quá sớm.
Dù sao đời này thời gian bọn họ biết nhau cộng lại còn chưa tới mười ngày.
Thổ lộ đột ngột sẽ chỉ phá vỡ cái bình lặng vốn đang hiện hữu trong cuộc sống hiện tại thôi.
Thậm chí còn vì vậy mà dọa Cung Ninh chạy mất.
Anh vất vả lắm mới cưới được Cung Ninh, tuyệt đối không cho phép mình xuất hiện loại sai lầm cấp thấp này.
Nên, anh phải nhịn xuống.
Cố Đình Thâm thầm nghĩ, chờ thời gian bọn họ ở chung lâu hơn chút nữa, hoặc hai người cùng trải qua chuyện gì đó khó quên thì mới thổ lộ, tỷ lệ thành công có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
Mà Cố Đình Thâm cũng lo lắng, sau khi anh thổ lộ, Cung Ninh có thể sẽ cự tuyệt mình hay không.
Từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, làm việc luôn thích bày mưu tính kế, chuyện không chắc chắn anh sẽ không làm.
Nhưng chuyện tình cảm lại là thứ khó nắm chắc nhất nên anh phải càng thêm chuẩn bị thật tốt.
Cố Đình Thâm dựa vào ghế sô pha.
Lại nhớ tới mục đích Cung Ninh gọi điện thoại cho anh, trong lòng khó nhịn được xẹt qua một dòng nước ấm.
Đây là lần đầu tiên Cung Ninh nấu cơm cho anh kể từ khi bọn họ biết nhau.
Lấy điện thoại ra, dùng WeChat gửi cho Cung Ninh mấy món mình thích.
Cô gái dường như vốn đang chờ tin nhắn của Cố Đình Thâm, sau khi nhận được lập tức trả lời: [Thật trùng hợp nha, đây đúng là mấy món tôi thích ăn.]
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
1379 chương
102 chương
20 chương
143 chương
51 chương