Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 25 : cố tổng, anh đen tối

Cố thị, phòng họp. Văn kiện bị người dùng sức ném lên bàn, trên mặt người đàn ông phủ kín sự tức giận: "Tôi cho các người một tuần lễ, các người lại giao cho tôi một bản kế hoạch thế này?" Cao tầng bị dọa rụt cả cổ, cúi đầu không dám nói lời nào. "Bộp..." Tiếng vang truyền khắp mọi ngõ ngách trong phòng họp, ánh mắt ác liệt lạnh lẽo của Cố Đình Thâm lướt qua tất cả mọi người: "Nói chuyện!" "Tổng giám đốc, bản này..." Cuối cùng có người không chịu nổi áp lực nên giải thích lại bị ánh mắt lạnh giá thấu xương của Cố Đình Thâm dọa im trong nháy mắt. "Thứ tôi muốn nghe, không phải lời giảo biện của các người. Nếu các người không làm được, hôm nay lập tức đến phòng tài vụ kết toán lương tháng này rồi cút ra khỏi công ty đi, Cố Đình Thâm tôi không nuôi kẻ vô dụng!" Cao tầng bị Cố Đình Thâm dọa đến mặt mày trắng bệch, hai chân dưới bàn không ngừng run lên.Nhao nhao dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Lược. Cố Lược buông tay đứng sau Cố Đình Thâm: "..." Không khí lúc đó trở nên vô cùng ngột ngạt khó thở. Cố Đình Thâm ngồi ở chủ vị dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, âm thanh cồm cộp không nhanh không chậm như từng hồi chuông đánh vào lòng các nhân viên cao tầng khiến họ thấp thỏm bất an. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Cố Đình Thâm vang lên tiếng nhạc chuông. Mày rậm người đàn ông nhíu chặt, rõ ràng đang không vui. Thẳng đến khi lấy điện thoại ra nhìn thấy thông báo người gọi đến, không vui giữa hàng lông mày anh biến mất trong chớp mắt. Dùng ánh mắt lạnh như băng quét một vòng rồi mới nghe máy. Đại khái là lúc đó, đám người cảm thấy mình có lẽ bị Cố Đình Thâm dọa đến mức nghe nhầm rồi. Bởi vì! Bọn họ lại nghe được, sự dịu dàng trong giọng nói của Cố Đình Thâm! "Sao vậy?" "Cố tổng, nghi thức khai máy kết thúc rồi, ngày mai tôi sẽ vào đoàn quay phim, nghĩ thế nào thì chuyện này cũng là anh giúp tôi nên tôi mới có thể thuận lợi vào đoàn nên tôi dự định báo đáp anh." Cung Ninh nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, hoàn toàn không biết tâm trạng của đám người ở đầu dây bên kia sợ hãi đến mức nào. Có lẽ vì cách một chiếc điện thoại nên ngữ điệu của cô như mang theo chút nũng nịu.Cố Đình Thâm nghe vậy, run lên mấy giây. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới Cung Ninh từng nói với anh, muốn lấy thân báo đáp... Giọng nói thoát ra từ cuống họng, chứa mấy phần khàn khàn: "Không cần." Đám người cảm thấy giọng nói của Cố Đình Thâm hỏi lại thường. Có người vụng trộm nhấc mắt. Một giây sau, con ngươi anh ta phóng to. Trời ạ! Anh ta vừa nhìn thấy cái gì vậy? Mang tai tổng giám đốc đang đỏ kìa. Tổng giám đốc mặt tủ lạnh một giây trước còn đang nghiêm nghị quát nạt bọn họ vậy mà sau khi nghe điện thoại mang tai lại đỏ lên. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cái hiện tượng này đến chính Cố Đình Thẫm cũng không phát hiện ra. Mà đám cao tầng cũng đang lục tục phát hiện ra. "Sao có thể không cần được, anh thích ăn món gì, nói cho tôi, tôi đi mua, vì biểu thị tấm lòng, tối nay tôi tự mình xuống bếp." Số lần Cung Ninh xuống bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí đến cả ông Cung còn chưa được thử tài nấu nướng của cô. Nhưng lần này, cô thật sự cố gắng muốn cảm ơn Cố Đình Thâm. Phương diện vật chất cô nghĩ Cố Đình Thâm hoàn toàn không cần bởi vì anh muốn gì, chỉ cần một câu thôi là sẽ có người tranh nhau đưa tới. Nên cô đành phải xuống bếp, dùng loại phương thức không bình thường này để biểu thị lòng thành. Đương nhiên, nếu như Cung Ninh biết lúc này trong đầu Cố Đình Thâm đang nghĩ gì cô tuyệt đối sẽ không gọi cuộc điện thoại này. Cố Đình Thâm cũng không ngờ, vô thức hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao?" Cung Ninh: "... ..." "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?", khóe miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt: "Chẳng lẽ thật sự muốn tôi lấy thân báo đáp sao?" Cố Đình Thâm: "... ..." Nhận ra ý nghĩ của mình hơi đen tối, mang tai lại càng đỏ hơn.