Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 17 : cô tin tưởng tôi không?

"Vì sao anh tốt với tôi như vậy?" Đúng đó! Tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy chứ. Tính ra, đời này cô và Cố Đình Thầm mới quen có hai ngày. Không một ý kiến đã đồng ý kết hôn với cô khiến cô rất khiếp sợ. Lại còn quan tâm đến mọi chuyện thay cô, giúp cô mọi chỗ. Những chuyện này vốn không phải chuyện Cố Đình Thâm nên làm. Nhưng anh lại làm. "Chồng tốt với vợ không phải là một chuyện không thể bình thường hơn sao?", Cố Đình Thâm chỉ dừng lại một giây, môi mỏng khẽ mở: "Nếu thật sự muốn tìm một lý do, vậy đại khái là em có một khuôn mặt khiến tôi không thể nào bỏ qua được đi!" Cung Ninh: "..." Đang biến tướng khen cô đẹp đúng không? Mặc dù đúng là cô có đẹp. Cố Đình Thâm: "Còn chuyện gì nữa không?" "Không có..." "Có thể tối nay tôi sẽ về muộn, nếu em đói bụng cứ ăn trước." "Ồ." Sau khi tắt máy, Cung Ninh giơ cổ tay lên xem giờ, nhận ra còn sớm nên chuẩn bị đi shopping. Tùy ý tìm một vị trí thoải mái trong quán cà phê, gọi một cốc cà phê. Hoàn cảnh ưu nhã luôn có thể khiến người ta thả lỏng, lại thêm giai điệu thư giãn thích ý nhất, Cung Ninh tựa lưng vào ghế sô pha bấm điện thoại. Bỗng dưng, khóe mắt thoáng nhìn thấy một người đi qua ngoài cửa sổ. Cô run lên. Tưởng rằng mình nhìn lầm. Rồi thu mắt lại, đưa tay cầm cốc cà phê lên nhấp nhẹ. Có điều, không ngờ bóng lưng trước đó Cung Ninh nhìn thấy kia lại đi vào quán cà phê. Tưởng Văn. Đời trước vì bị tuôn ra tin tức đời sống cá nhân hỗn loạn, nhận tiền bẩn, còn chụp lén hình tư mật của người đại diện nên mang tiếng xấu trong ngành giải trí. Cô ấy không phải nghệ sĩ. Trước khi chưa có chuyện gì xảy ra, là người đại diện kim bài của giải trí Đỉnh Thịnh. Nhưng chỉ trong một đêm, những lời đồn kia đã khiến cô ấy mất tất cả. Tưởng Văn vì không chịu được áp lực dư luận, tự sát. Thật lâu sau, trên mạng mới có người vạch trần, Tưởng Văn bị oan. Nhưng khi đó, Tưởng Văn đã chết rồi. Cung Ninh vô tình nhìn thấy tin tức, còn thấy tiếc thay cho Tưởng Văn. Dù sao, một người không có bối cảnh hay chỗ dựa, có thể từ một người đại diện vô danh trở thành một người đại diện kim bài danh tiếng lẫy lừng, ít nhất cô ấy phải nâng được 4-5 diễn viên tuyến đầu. Cung Ninh nhớ kỹ, hiện tại Tưởng Văn vẫn chưa ký kết với Đỉnh Thịnh. Ánh mắt đi theo bóng lưng Tưởng Văn, vừa hay lại ngồi ở bàn ngay trước mặt cô. Ánh mắt cô dập dờn, như có điều suy nghĩ. Đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt vuốt miệng cốc. Giây lát sau, cô đứng dậy, bước tới đối diện Tưởng Văn, nói: "Không ngại để tôi ngồi thương lượng một chuyện với cô chứ?" Tưởng Văn nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, đáy mắt hiện lên sự dò xét, do dự nửa phút mới gật đầu: "Ngồi đi!" Khóe miệng Cung Ninh từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười. Tưởng Văn không khỏi có phần hiếu kỳ: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Bây giờ chị đang chịu tình cảnh vị vô số công ty quản lý cự tuyệt. "Tôi thấy cô đăm chiêu suy nghĩ, có phải gặp chuyện khó khăn gì không? Có tiện nói cho tôi nghe không?", Cung Ninh không nói ra mục đích của mình trước, lại lo lắng Tưởng Văn quá đề phòng mình, cười nói: "Yên tâm, tôi không phải người xấu." Tưởng Văn nhấc mắt nhìn Cung Ninh: "Người xấu xưa nay sẽ không nói mình là người xấu." Có lẽ do Cung Ninh thật sự có một khuôn mặt khiến người ta khó có thể cự tuyệt, Tưởng Văn nói đơn giản về tình cảnh của mình, tự giễu cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi cười nói: "Nói ra thật buồn cười nhỉ? Xí nghiệp công ty không muốn làm, lại mơ tưởng muốn làm một cười đại diện, đáng tiếc là bị vô số công ty quản lý cự tuyệt." "Tôi không muốn làm một nghệ sĩ nổi tiếng này kia, chỉ muốn làm một người đại diện thôi không ngờ cũng khó như vậy." Cung Ninh nhìn Tưởng Văn chằm chằm: "Cô tin tưởng tôi không?"