Bảo Bối
Chương 97
Dưới chân căn bản là không có đường, cây đuốc bị gió thổi cứ như ngay sau đó sẽ tắt. Tiểu Bảo hết sức chăm chú dựng thẳng lỗ tai, nhìn chăm chú dưới chân. Đường càng ngày càng khó đi, chân Tiểu Bảo lại bất tiện, Diệp Địch nhìn không được , tiến lên hai bước ôm lấy Tiểu Bảo, lau lau vẻ mặt đầy tro bụi nói: “Cục cưng, Hảo ca ca ôm ngươi đi.”
Tiểu Bảo ngơ ngác gật gật đầu, nhìn mọi nơi hồi lâu, chỉ một phương hướng nói: “Nơi đó.” Diệp Địch đi nhanh hướng đến bên kia. Tiếng kêu quỷ dị che giấu hết thảy động tĩnh, Phàm Cốt cùng Phương Du cũng dần dần nghe ra không đúng trong đó, này không giống như là tiếng kêu quái vật nào đó a. Đi đi, Phương Du cảm thấy máy động, hô to: “Đây không phải là đường chúng ta vừa rồi đi qua sao?”
Mấy người lập tức dừng lại, Phàm Cốt một tay che khuất ánh mắt ngăn cản tro tàn hạ xuống, đưa mắt nhìn lại, càng nhìn trong lòng càng sợ, bốn phía sao lại nhìn quen mắt thế này?
Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao cũng đã nhìn ra, Nhiếp Chính ra tiếng: “Bảo, chúng ta có phải đi nhầm hay không?”
Đã thấy Tiểu Bảo vắt hai hàng lông mày cong cong, vẫn là nhìn chăm chú đường dưới chân. Phàm Cốt đi qua nâng lên tay kia vì Tiểu Bảo ngăn trở tro tàn đang không ngừng hạ xuống, hỏi: “A Bảo a, ngươi phát hiện cái gì ?”
Tiểu Bảo vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói: “Ngô, âm thanh, kỳ quái. Trên sách nói, giữa khe đá, gió thổi qua, sẽ vang.” Tiếp theo, cậu chỉa chỉa dưới chân, “Nơi này, cũng lạ.” cậu nhóc giải thích không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng chính là cảm thấy kỳ quái.
Phàm Cốt cùng Phương Du dù sao kiến thức rộng rãi, Tiểu Bảo tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng hai người lại nghe ra thất thất bát bát. Phương Du lập tức tiếp lời hỏi: “A Bảo, ý của ngươi là không phải nói kề bên này có núi đá, sau khi gió thổi qua mới phát ra loại âm thanh này?”
“Ân!”
Phàm Cốt cả kinh nói: “Gió này quả thật rất lớn, hơn nữa nếu là núi đá bình thường khẳng định phát không ra âm thanh vang như thế.”
“Đúng!” Phương Du cẩn thận nhìn quanh bốn phía, ngữ mang kích động nói: “Có lẽ vách đá mà chúng ta muốn tìm kề ngay bên này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo nhăn lại cùng nhau, cậu cảm thấy đúng là hướng nơi này đi, thế nhưng có làm sao cũng tìm không thấy đường đi ra ngoài. Hơn nữa nơi này giống như là nơi trước đó đi qua, làm sao xử lý? Lạc đường.
Phương Du nâng cao đuốc, cùng Phàm Cốt ở chung quanh cẩn thận tìm kiếm, tìm hồi lâu sau, Phàm Cốt thì thào tự nói: “Nơi này có kỳ quái a.”
Phương Du ở bên kia gọi: “Sư huynh, ta đi tìm xem, các ngươi ở chỗ này chờ ta.”
“Ngươi mang A Đột, đừng tách ra.”
“Hảo.”
Mang theo hai A Đột, Phương Du rời đi.
Sờ sờ mặt tiểu đồ đệ, Phàm Cốt trấn an: “A Bảo a, không cần gấp, trong lòng ngươi nghĩ sao thì làm vậy. Sư phó cảm thấy vách đá này ngay tại phụ cận.”
Nhiếp Chính cũng nói: “Bảo, các ca ca không thông minh bằng ngươi, ngươi dựa theo tâm tư của mình đi làm, cho dù chúng ta tìm không thấy vách đá cũng đừng lo.”
“Ân.” Có sư phó cùng ca ca ủng hộ, Tiểu Bảo thoải mái không ít.
Lam Vô Nguyệt lấy tay che mắt ngửa đầu nhìn trời, đen tuyền, cái gì đều nhìn không thấy. Y đẩy đẩy người bên cạnh: “A Mao, con ưng kia có phải biến mất hay không?”
Những người khác vừa nghe, lập tức đều ngửa đầu nhìn bầu trời. Tro tàn hạ xuống làm mờ mắt bọn họ, mấy người đều lấy tay che khuất ánh mắt, cẩn thận xem xét. Nhận nửa ngày, Nhiếp Chính do dự nói: “Hình như là biến mất.”
Phàm Cốt cũng nói: “Có một lúc không có nghe đến con ưng kia kêu đi.”
Đáy mắt mấy người nhất thời hiện lên vui sướng, tưởng tượng như thế, tựa hồ là một lúc không có nghe thấy chim hót . Ngay khi mọi người vì cuối cùng thoát khỏi con chim này mà vui vẻ, Phương Du cùng hai A Đột đi tìm đường xuất hiện .
Nhìn thấy mọi người, hắn bật người nói: “Sư huynh, nơi này quả thực kỳ quái. Ta một đường đi hướng phía nam, tưởng rằng có thể đi thì lại đã trở về.”
Lúc trước trong lòng Phàm Cốt còn có chút không xác định, kinh qua Phương Du vừa nói như thế, hắn vỗ đùi: “Ta biết là sao rồi !”
“Sư phó? !”
Phàm Cốt chỉ cánh rừng nói: “Cánh rừng này bất quá là thủ thuật che mắt, nơi này kỳ thật có trận pháp thực sự khó lường, chúng ta ngay trong trận pháp này cho nên mới vẫn đi không ra. Theo ta thấy, vách đá xác định ở kề bên này. Chỉ cần đi ra trận pháp, chúng ta liền có thể tìm tới vách đá.”
Lời Phàm Cốt cho mấy người hy vọng, lại cho mấy người bất an.
Lam Vô Nguyệt vội la lên: “Sư phó, phải nghĩ biện pháp phá trận pháp này a.”
Phàm Cốt nghiêm túc điểm đầu nói: “Ân. Con chim kia không theo tới, chúng ta cũng không tất vội trốn nó . Cứ ở chỗ này nghỉ chân đi, gió quá lớn, trời lại đen, chờ sau khi trời sáng chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đi ra ngoài.”
“Được.”
Cũng không trải chăn , vài người ngồi trên chiếu, một đường đi tới trên người sớm đã bị tro bụi biến thành đen thui. Diệp Địch đem Tiểu Bảo giao cho A Mao hình thể lớn nhất, như vậy Tiểu Bảo sẽ không bị gió thổi tới. A Mao dùng chăn đem Tiểu Bảo bao vào trong ngực, vỗ nhẹ cậu, làm cho cậu ngủ. Oa ở trong lòng ngực ấm áp của Đại ca ca, Tiểu Bảo ở trong óc tìm kiếm sách có liên quan trận pháp trước kia xem qua. Tìm nửa ngày, Tiểu Bảo thất vọng cực kỳ, không có tìm được. Trong mỗi cái vỗ nhẹ của Đại ca ca, Tiểu Bảo vốn đã mệt chết cũng mơ mơ màng màng ngủ. Trừ cậu ra, những người khác đều không có tâm tư ngủ, Phàm Cốt cùng Phương Du luôn luôn đang cân nhắc trận pháp này, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt hiểu được chút trận pháp cũng thấp giọng cùng sư phó nói chuyện với nhau, cân nhắc đạo phá giải trận pháp này.
Trời cuối cùng sáng, khi thái dương đi ra, gió ngừng. Trong rừng vẫn là một mảnh cháy đen, bất quá tâm tình mấy người cùng hôm qua quả thật hoàn toàn bất đồng. A Mao cùng Diệp Địch không hiểu trận pháp mang Tiểu Bảo ở tại chỗ chờ, bốn người khác hướng đến bốn phương hướng đi, nghiên cứu chỗ quỷ dị của trận pháp. Ước chừng một nén nhang, Lam Vô Nguyệt bất đắc dĩ trở lại; lại đợi trong chốc lát, Nhiếp Chính cười khổ quay về. Phương Du cùng Phàm Cốt còn chưa về, mấy người kiên nhẫn chờ hai người trở lại.
Ngửa đầu nhìn hồi lâu, Lam Vô Nguyệt xoa bóp cái cổ nhức mỏi, rất vui nói: “Đại ca, con ưng kia quả thật biến mất.”
Nhiếp Chính mặt mang thoải mái gật gật đầu, hắn vừa rồi đi ra ngoài tìm đường thì phát hiện con ưng kia biến mất.
Diệp Địch kích động vỗ tay: “Thật tốt quá! Nơi này tuy rằng kỳ lạ, nhưng lại làm cho con ưng kia tìm không được chúng ta, coi như là có được có mất.”
Nhiếp Chính xoa bóp Tiểu Bảo còn buồn ngủ: “Đây đều là công lao của Bảo.”
Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch lập tức phụ họa: “Đúng vậy a đúng vậy, này đều là công lao của Tiểu Bảo ( Cục cưng ).”
Tiểu Bảo xấu hổ cúi thấp đầu, cậu mang sư phó, sư thúc cùng các ca ca lạc đường, lại tìm không thấy biện pháp đi ra ngoài. A Mao đau lòng đem đầu Tiểu Bảo ấn vào trong ngực vỗ nhẹ, làm cho cậu không cần tự trách.
Mấy người đợi hồi lâu, cũng không thấy Phàm Cốt cùng Phương Du trở về, trong lòng không khỏi lo lắng. Tiểu Bảo càng chờ càng bất an, sợ hãi sư phó cùng sư thúc tìm không thấy đường trở về, bị nhốt ở nơi khác .
“Đại ca, kêu A Đột đi tìm sư phó cùng sư thúc đi.” Ở trong rừng như mê cung này, dù là người can đảm như Lam Vô Nguyệt cũng không dám tùy tiện đi lộn xộn.
Nhiếp Chính nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta chờ một chút. Cánh rừng này quá lớn, vạn nhất A Đột cũng tìm không thấy đường trở về thì phiền toái .”
“Được.”
Lam Vô Nguyệt không ngừng hướng về phía sư phó cùng sư thúc ly khai nhìn xung quanh, Tiểu Bối cùng A Đột cũng leo lên cây, kỳ vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Phàm Cốt cùng Phương Du.
Qua ước chừng nửa canh giờ, ngay khi mấy người trông mòn con mắt, A Đột cùng Tiểu Bối kêu từ trên cây tháo chạy xuống dưới. Nhiếp Chính cùng Diệp Địch đang ngồi lập tức đứng lên, Tiểu Bảo cũng nhanh chóng từ trong ngực Đại ca ca trượt xuống. Vừa nhìn thấy sư phó cùng sư thúc tới đây, Tiểu Bảo khập khiễng chạy gấp rút qua, cậu lo lắng.
Ôm lấy tiểu đồ nhi, Phàm Cốt mặt mang vui mừng nói: “Ha ha, các ngươi sốt ruột chờ đi. Ta và sư thúc các ngươi tìm biện pháp đi ra ngoài, mau, dọn dẹp một chút chúng ta liền đi.”
“Thật tốt quá!”
Cảnh ngộ trời không tuyệt đường người ở trên người bọn họ tái hiện.
Vội vàng thu thập xong xuôi, Phàm Cốt nói: “Các ngươi theo ta, trận pháp này rất kỳ lạ, từng bước đi phải nối đuôi nhau cẩn thận.”
“Ân!”
Phàm Cốt ở phía trước dẫn đường, Phương Du đệm phía sau. Phàm Cốt đi rất chậm, mỗi lần đi vài bước sẽ quay đầu nhìn nhìn mấy người. Mọi người xếp thành một chữ hình, Diệp Địch cõng Tiểu Bảo, mỗi một bước đều đi phá lệ cẩn thận. Trận pháp này đúng là do cây khô bị đốt trọi đến bố trí, Phương Du cùng Phàm Cốt cũng là trong lúc vô ý phát hiện ảo diệu của trận pháp này. Bốn phía tuy rằng đều là một mảnh tiêu lâm, thế nhưng có mấy cây lại phá lệ cao lớn, mà đem mấy đại thụ này vây lên chính là một tuyến dài chữ “Chi” thực sự quy tắc.
Hướng đến đường lúc bọn họ đến lộn trở lại một đoạn, lại nhiễu qua mấy cây đại thụ đặc biệt theo một con đường khác mà đi, Diệp Địch chỉ cảm thấy nhiễu đến nhiễu đi nhiễu đến hắn choáng váng đầu. Uỷ thác cho người bám sát phía sau, Diệp Địch ngẩng đầu, nghĩ thầm khi nào mới có thể đi ra cánh rừng này? Lam Vô Nguyệt phía trước dìu Nhiếp Chính thoáng ngừng lại, Diệp Địch choáng váng đầu suýt nữa đánh vào trên lưng y. Hắn đang muốn hỏi sao không đi ? Chợt nghe Tam đệ phía trước kinh hô: “Sư phó! Người xem!” Diệp Địch nghiêng người, nhìn về phía trước, nhất thời thở hốc vì kinh ngạc, chỉ thấy phía trước đúng là một vách núi tọa cao ngất trong mây, nhìn không thấy cuối. Vách núi trụi lủi, không có một ngọn cỏ, góc cạnh bén nhọn nhìn mà Diệp Địch chỉ cảm thấy thịt đau.
“Chính là nơi này …” Phàm Cốt khâm phục phát ra một tiếng, trong mắt Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính có thủy quang, bọn họ tìm được rồi, bọn họ tìm được rồi!
Nhiếp Chính xoay người, tính cả Tiểu Bảo và Diệp Địch cùng nhau ôm chặt lấy, kích động nói: “Bảo, ngươi mau nhìn, chúng ta tìm được rồi! Chúng ta tìm được vách đá !”
Khóe miệng Tiểu Bảo giật giật, đưa tay ôm lấy Quỷ ca ca cúi đầu khóc lên: “Đào nguyên, đào nguyên.” Cậu rất cao hứng , tưởng mình đã đoán sai, không nghĩ tới thật sự có vách đá, bọn họ thật sự tìm được vách đá . Diệp Địch cũng kích động lên, một tay ôm lấy đại ca cũng ngăn không được mà rơi lệ.
Phàm Cốt đồng dạng hốc mắt ướt át, hắn ngửa đầu nhìn đỉnh núi biến mất ở trong mây mù, xúc động: ” Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(*). Ai có thể nghĩ đến tại đây tiêu trong rừng sẽ có như vậy một phen thiên địa?” (Trích Du sơn tây thôn: Núi sông ngỡ chẳng đường vô.Qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có làng)
Trong mắt Lam Vô Nguyệt rưng rưng cười nói: “Đào nguyên thánh địa há có thể làm cho người ta dễ dàng tìm được? Không phế một chút công phu sẽ không là Đào nguyên .”
“Cũng không phải vậy sao, ha hả.” Phàm Cốt tâm tình vô cùng tốt, lớn tiếng nói: “Đi, đi vào tìm Đào nguyên đi.”
“Đi!”
Lúc này không ai sẽ hoài nghi Đào nguyên tồn tại hay không. Đào nguyên nhất định tồn tại! Cao hứng nhất không ngoài Tiểu Bảo, cậu ngửa đầu nhìn trời, bầu trời trừ bỏ cành lá cháy đen, một con chim đều không có. Trái tim đập bịch bịch, nghĩ đến bọn họ thoát khỏi người xấu, sắp tìm được đào nguyên, Tiểu Bảo vòng qua cổ Hảo ca đích, bọn họ không phải đã có thể bắt đầu hạnh phúc sinh sống?
Hai vị lão giả tóc trắng xóa mang mấy vị đồ đệ nhận hết cực khổ bước vào đường nhỏ tràn đầy núi đá, tiêu lâm hắc ám dần dần biến mất ở phía sau bọn họ. Xuyên qua một con đường nhỏ hẹp dài, tiền phương rộng mở sáng rọi, hoa cỏ mọc thành bụi, cây cối tươi tốt. Sờ vách đá trơn bóng như đao bổ ra, Phàm Cốt lại gặp nan đề. Nơi này sẽ là Đào nguyên mà bọn hắn muốn tìm sao? Phía trước tựa hồ vẫn là con đường không có cuối, hay là nói một mảnh thiên địa khác mà vách núi này giấu đi chính là Đào nguyên mà bọn họ muốn tìm?
Sâu hút mấy ngụm khí, Phàm Cốt hạ lệnh: “Chúng ta vừa đi vừa tìm, đến ở chỗ sâu xem.”
“Hảo!”
Mặc kệ ở chỗ sâu bên trong chờ bọn hắn chính là cái gì, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi. Khiêng bọc hành lý, lưng cõng Tiểu Bảo, mang theo bằng hữu của mình, bọn họ hướng đến chỗ càng sâu.
Ghé vào trên lưng Hảo ca ca, Tiểu Bảo mang theo tò mò nhìn hai bên, trong lòng thoải mái không ít. Cho dù tìm không thấy Đào nguyên, nơi này cũng có thể thành chỗ ẩn thân của bọn họ. Lại ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, khóe miệng Tiểu Bảo lộ ra lúm đồng tiền, điểu đã không có ni.
>>Hết
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
91 chương
89 chương
86 chương
117 chương
25 chương
72 chương
21 chương
45 chương