Ôm Yunho, Jaejoong thầm cảm tạ nam nhân này, cảm tạ nam nhân đã mang đến hạnh phúc cho mình. Cho dù mình không để ý đến Yunho nhiều hôm như vậy, trước khi đi anh vẫn đến nơi đây, nơi hai người thề nguyện. Mấy ngày nay mình mặc dù có hẹn với bạn, nhưng chủ yếu là vì vội vàng chuẩn bị chuyện hôn lễ, cố ý không về nhà, cố ý không tiếp điện thoại, muốn khiến cho Yunho kinh hỉ. Yunho ôm lại Jaejoong, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác này. Dường như đã một thế kỷ không gặp bảo bối, dùng sức ôm Jaejoong. Trong giáo đường thần thánh, hai người ôm nhau, hạnh phúc như thể vừa nhận được chúc phúc của mọi người. “Jaejoong…” Đột nhiên, nhạc kết hôn vang lên, từng bông hồng hạ xuống từ trên giáo đường, đó là tình yêu nhiệt liệt của Jaejoong với Yunho. Jaejoong buông Yunho ra, thanh âm mục sư vang lên. “Hai con hãy tiến lên phía trước.” Jaejoong biết vị mục sư này đã 10 năm, cậu phi thường tôn kính ông, cho nên chuyện tình quan trọng như vậy, cậu muốn nhờ ông giúp. Jaejoong dắt tay Yunho đi lên phía trước, Yunho vẫn mơ mơ màng màng, để cho Jaejoong dắt. Jaejoong mặc áo vest, Yunho lại nhìn rất trẻ trung cá tính, áo trong màu lam, áo gió khoác bên ngoài, quần đen tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, nhưng hai người thoạt nhìn rất xứng đôi. Cùng nhau đứng một chỗ, nhận chúc phúc của mục sư. “Con nguyện ý lấy người bên cạnh con không? Yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, vô luận cậu ấy nghèo khó, bị bệnh hay tàn phế, tận đến khi tử vong chia lìa hai con.” Yunho nhìn khuôn mặt hiền lành của mục sư, lại nhìn về phía Jaejoong, gật gật đầu. “Con nguyện ý.” “Con nguyện ý gả cho người bên cạnh con không? Thương cậu ấy, trung thành với cậu ấy, vô luận cậu ấy nghèo khó, bị bệnh hay tàn phế, tận đến khi tử vong chia lìa hai con.” Jaejoong không chút do dự. “Con nguyện ý.” Mục sư mỉm cười hoà ái, nhìn hai người trước mặt. “Hai con hãy trao đổi tín vật.” Jaejoong cười cười, lấy trong người hai chiếc vòng đã chuẩn bị tốt. Một cái đeo lên cổ Yunho, còn một cái đặt trên tay Yunho, trừng mắt nhìn, ý bảo Yunho đeo cho mình. Yunho nghe lời đeo cho Jaejoong, còn chưa kịp ngắm, thanh âm mục sư liền vang lên. “Hai con có thể hôn nhau.” Thanh âm vừa kết thúc, Jaejoong liền lập tức ôm lấy cổ Yunho, hôn Yunho thật sâu. Yunho ngây ra một lúc, nhưng lập tức đoạt lại quyền chủ động, mút lên môi trên Jaejoong, đảo qua răng Jaejoong, chạm vào đầu lưỡi cậu. Mục sư cười. “Chúc các con hạnh phúc!” Hai người lúc này mới lưu luyến tách ra, cười nói cảm ơn với mục sư, mục sư đi rồi, hai người lại nhìn nhau. Jaejoong giơ tay trái mình lên, trên ngón áp út có chiếc nhẫn mà Yunho đeo cho khắc chữ “Yun”, Yunho cũng nâng tay mình lên, trên ngón áp út là chiếc nhẫn khắc chữ “Jae”. Ngắm nghía hồi lâu, Jaejoong đặt vòng cổ vừa rồi lên tay mình. Yunho cũng tháo vòng cổ Jaejoong vừa đeo cho, là một chiếc vòng bạc trắng, thiết kế phi thường đơn giản, chỉ có một chốt cố định. Duy nhất đặc biệt là vì làm bằng nguyên liệu riêng, dù là ban ngày hay đêm tối đèu toả sáng. “Jaejoong, anh yêu em.” Yunho rất cảm động, bảo bối vì mình làm nhiều thứ như vậy, mình lại không có tài cán làm cho bảo bối cái gì… “Từ trước tới nay đều là anh chuẩn bị các thứ, lần này đến lượt em. Yunho à, em yêu anh.” Nước mắt Yunho cứ vậy chảy ra, mình rõ ràng không làm được cái gì, vậy mà miệng còn không ngừng nói yêu Jaejoong, nhưng bảo bối xem nhẹ chuyện không vui này. Thật sự, Jaejoong, cảm ơn em. Còn có, anh yêu em. Yunho ôm chặt Jaejoong vào trong lòng, cảm thụ hơi thở của bảo bối. Hai người cứ vậy ôm nhau trước mặt Jesus, chân chính trở thành một cá thể.