Đoàn người mau chóng có mặt đông đủ ở gara xe của Thiên Long bang.
Hắc Ảnh thấy Băng Tâm định bước lên chiếc xe khác thì vội vàng ngăn cản :
" Huyết lão đại xin dừng bước, lão đại nhà chúng tôi nói mời ngài ngồi cùng xe để tiện cho việc thương thảo lộ trình cũng như phương pháp giải quyết khi gặp vấn đề.
" Băng Tâm nghe thì có đôi chút bực mình nhưng thôi thì “nhịn”.
Người ta là chủ nhà cô là khách thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh.
Băng Tâm chuyển xe theo sát có hai thuộc hạ thân cận là Huyết Lang và Huyết Phượng, sau khi yên vị trên xe thì đoàn xe cũng đã xuất phát.
Kể từ khi ba người họ lên xe Hắc Ảnh luôn nhìn chằm chằm cô gái đi theo bên cạnh Băng Tâm cậu cảm thấy cô gái này rất quen mắt.
Hơn nửa ngày đường cuối cùng họ cũng đã đến được địa điểm khu rừng ấy, Băng Tâm quay sang phía anh nói :
" Nam Cung lão đại cảm ơn anh đã giúp đỡ, chuyện còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết.
"
Lãnh Ngạo : " Nếu đã đến, tay không ra về không phải là phong cách của tôi.
" Nói rồi anh đưa tay mở cửa xe bước xuống, Băng Tâm cũng mau chóng theo sau, đưa mắt quan sát xung quanh Lãnh Ngạo phân phó :
‘’ Nghỉ ngơi tại chỗ chuẩn bị đồ đạc đầy đủ tối nay hành động.
" Màn đêm như cũng ủng hộ hành động của họ nên cũng buông rèm rất nhanh, Chẳng mấy chốc khung cảnh đã trở nên lờ mờ vì màn sương đêm.
Hắc Ảnh, Lam Ảnh, Huyết Lang, Huyết Phượng cả bốn người tiến đến phía anh và cô đang đứng, trên tay Hắc Ảnh là tấm địa đò của khu rừng, Hắc Ảnh nhìn anh và cô báo cáo :
" Hai vị lão đại đây là bản địa đồ mà thuộc hạ điều tra được.
Xuyên qua khu rừng này đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy một hang động bên trong hang động chính là nơi cất dấu lô hàng mà Huyết lão đại cần.
"
Nhìn hang động được đánh dấu đỏ trên tấm địa đồ, Băng Tâm đưa lại đưa mắt nhìn vào cánh rừng trước mắt rồi lên tiếng :
" Xuất phát đi "
Sau khi mệnh lệnh được ban hành nhóm người mau chóng lấy đồ đạc cần thiết tiến vào trong khu rừng.
Trên tấm địa đồ khu rừng này chỉ là một chấm bé nhỏ như đi vào rồi mới biết nó rất rộng lớn và đầy rẫy nguy hiểm.
Khu rừng này là ranh giới giữa hai bang phái Thiên Long và Quỷ Đêm nên có rất nhiều cãm bẫy chết người được bài trí nhằm đề phòng sự đánh lén của đối phương.
Ban ngày đi rừng đã rất nguy hiểm huống chi lại là ban đêm? hơn nữa nơi này lại không giống những khu rừng bình thường khác nó ân chứa vô vàn nguy cơ.
Lãnh Ngạo nâng tầm mắt của mình quan sát xung quanh và cũng là đang quan sát nhất cửa nhất động của cô, anh không hề biết rằng mình đang vô thức quan tâm đến một người.
Thấy bóng dáng bé nhỏ ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ anh chỉ muốn dang rộng vòng tay đưa cô vào trong bao bọc, che chở cho cô.
Dường như Băng Tâm cảm nhận được ánh mắt của anh nên quay người lại hỏi.
" Nam Cung Lãnh lão đại anh phát hiện ra chuyện gì bất thường sao? ".
Lãnh Ngạo : " Không có "
Lãnh Ngạo vừa dứt lời âm thanh sột soạt vang lên tứ phía , đoàn người nâng cao cảnh giác tiếp tục tiến về phía trước.
" A…" Tiếng hét vang lên giữa không gian yên tĩnh, là một thuộc hạ của Thiên Long đã bị thương.
Hắc Ảnh mau chóng tiến lại xem xét, vết thương là do rắn cắn hơ nữa là rắn độc Huyết Phượng cũng mau chóng đi lại đó để xem.
Người bị thương kia đang kêu la oai oái nhưng chỉ vài giây sau đã im bặt cơ thể sưng phù lên, thất khướu chảy máu mà chết, mau chóng quay lại Huyết Phượng báo cáo tình hình vừa mới xảy ra Đại tỷ là Hắc Liên Xà gây ra thật không thể tin nổi là trong khu rừng này lại tồn tại Hắc Liên Xà, nhưng theo em thấy độc tính chưa đủ mạnh hẳn là con nhỏ."
Hắc Ảnh khó hiểu hỏi lại :
" Hắc Liên Xà?, là rắn gì?" Huyết Phượng nhìn sự ngốc nghếch của cậu mà mở ‘lòng tốt’ giải thích
" Hắc Liên Xà là một loại rắn kịch độc cơ thể nó mau đen, trên đầu có hình một bông hoa sen nên mới có tên là Hắc Liên Xà, nọc độc của nó mạng gấp 10 lần so với rắn hổ mang, khi bị nó cắn phải nọc độc sẽ xâm nhập vào hệ thần kinh làm tê liệt nó, sau đó gây dãn, vỡ mạch máu, cơ thể sưng vù, thất khướu chảy máu mà chết. nhưng theo tôi thấy con rắn căn người vừa rồi chỉ là con nhỏ.
Vẫn chưa thấy xuất hiện tình trạng cơ thể tím tái và máu chảy ra là màu đen…"
Hắc Ảnh : " Nếu nó nguy hiểm như vậy tại sao tôi thấy cô có vẻ vui khi gặp được nó? "
" Tôi đã tìm nó rất lâu mà không tìm được, giờ tìm thấy mà chẳng mất tí sức lực nào anh nói xem tôi có nên vui không? " Cảm thấy nhức đầu vì hai người này Băng Tâm lên tiếng :
" Đủ rồi, Huyết Phượng dặn dò mọi người phải cẩn thận một chút.
" Nói xong cô đưa tay vào túi áo lấy ra một viên thuốc màu vàng kim, bóp nát nó rải bột lên người mình và cả anh.
Lãnh Ngạo : " Đây là gì? "
" Độc Vương Xà " Lãnh Ngạo hỏi đơn giản Băng Tâm đáp lại cũng rất đơn giản.
Đây là loại thuốc mà cô tự điều chế từ những loại rắn độc nhất khắc chế độc tính của nó tránh làm hại tới người sử dụng mà chỉ để phòng thân và tránh những xà độc khác.
Mới đi chưa được bao lâu đoàn người lại bị sự tấn công của đám rắn.
Thuộc hạ của anh và cô đều rút súng hướng về đến đám bò sát kia.
Nhưng dường như chúng không hề biết sợ mà cứ tiến thẳng về phía trước, dường như mùi máu của đồng loại đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng.
Huyết Phượng tiến lên phía trước trong trong tay là mấy quả mìn khói cô bảo mọi người bịt mũi nín thở sau đó châm ngòi ném về phía đám rắn.
Đây là loại mìn khói mà Độc Môn làm ra để gϊếŧ những loại trùng độc không dùng tới nữa.
Sau khi làn khói lan ra thì đám rắn cũng chết dần Huyết Phượng đưa mắt tìm xem tàn dư trên mặt đất liệu có Hắc Liên Xà hay không, nhưng không có, Nên đã dặn dò vài thuộc hạ ở lại tìm kiếm tung tích.
Đoàn người bỏ lại đám rắn ấy tiếp tục lên đường..
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
49 chương
8 chương
66 chương
11 chương
159 chương
108 chương
59 chương