Tối đến Lãnh Ngạo trở về Nam Cung Viên.
Khi bước vào phòng khách Lãnh Ngạo vẫn như mọi khi chào hỏi hai ông cụ.
" Ông nội, Ông nội Doãn con về rồi.
"
Hôm nay khác với mọi lần, hai ông cụ không còn niềm nở chào đón anh nữa, mà thay vào đó là ánh mắt hình viên đạn, Lãnh Ngạo tự hỏi trong lòng rằng mình có làm gì đắc tội với hai ông hay không?
Bác Phúc thấy anh đã về thì từ trong bếp đi ra đỡ lấy áo khoác cho anh.
Lãnh Ngạo : " Bác Phúc, sao nhà lại yên tĩnh như vậy? Ba nuôi đâu? Băng Tâm đâu.? "
" Lâm lão gia thì ở trên phòng.
Còn… còn thiếu phu nhân…Cô ấy… "
Thấy bác Phúc cứ ấp úng Lãnh Ngạo lo lắng quát :
" Băng Tâm thế nào? "
" Mày còn dám to tiếng à? Đó không phải là lỗi của mày sao? Lãnh Ngạo ơi Lãnh Ngạo mày đã làm gì con bé để nó tức giận bỏ đi hả? " Nam Cung lão tức giận quát.
Khi thấy đứa cháu dâu mà ông yêu quý bỏ đi ông đã đoán được người khiến con bé giận không ai khác chính là tên tiểu quỷ này.
Lãnh Ngạo sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại : " Ông nội nói gì vậy? Bỏ đi? Cô ấy đi đâu.
? ‘’
Nam Cung lão : " Phải.
Mày không nghe nhầm đâu.
Con bé thực sự bỏ đi rồi.
Mày đã làm gì nó hả? Nếu mày khẽ đưa được Linh Nhi về thì mày đừng mong ông sẽ nhận đứa cháu như mày.
" Lãnh Ngạo không còn nghe được những gì mà Nam Cung lão nói, tức tốc chạy lên phòng.
Cánh cửa phòng được mở ra một khoảng tối đen.
Lãnh Ngạo thấy được hình ảnh Băng Tâm đanh đứng ở cửa sổ nhìn anh cười, Lãnh Ngạo chạy vội tới hướng đó nhưng chưa lại gần được hình ảnh đó đã biến mất.
Lãnh Ngạo đi tới bên tủ đồ mở ra những thứ anh mua cho cô đều còn nguyên, Băng Tâm chỉ lấy những thứ của cô đi.
Lãnh Ngạo nghĩ lại những gì Băng Tâm nói sáng nay…
" Nam Cung Lãnh Ngạo, Huyết Long này chưa từng hạ mình xin lỗi ai mà hôm nay, tôi đã cố tình tới tận đây xin lỗi anh mà anh lại không để ý.
Được nếu anh đã không muốn nhìn thấy tôi nữa tôi cho anh toại nguyện vậy.
"
Lãnh Ngạo lấy điện thoại ra ấn một dãy số, đầu dây bên kia kêu lên hai tiếng mau chóng có người nhận điện thoại :
" Lão đại, có chuyện gì vậy ạ? " Hắc Ảnh lên tiếng hỏi
Lãnh Ngạo : " Chuẩn bị đi chúng ta tới tổng bộ Huyết Long ngay bây giờ.
"
Hắc Ảnh " Vâng ‘’ một tiếng liền tắt máy.
Lãnh Ngạo mở cửa phòng định ra ngoài thì gặp Lâm lão gia ở cửa.
Lãnh Ngạo gọi một tiếng " Ba.
"
" Hôm nay con đã làm gì vậy? "
Lãnh Ngạo : " Con xin lỗi là lỗi của con.
Con nhất định sẽ đưa cô ấy về.
"
Lâm lão gia thở dài một cái rồi nói :.
" Ta tin con sẽ không làm gì có lỗi với con bé.
Hãy đưa nó về một cách thật an toàn.
Đây là lần đầu và cũng là lần cuối, nếu còn xảy ra chuyện này một lần nữa ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng giao con bé cho con đâu.
"
Lãnh Ngạo : " Con biết rồi thưa ba.’’
30 phút sau Lãnh Ngạo đã có mặt trên máy bay.
Anh hạ lệnh cho người liên lạc với Huyết Lang, sau khi liên lạc được anh dặn dò cậu ấy không được nói cho Băng Tâm nghe về chuyện anh sẽ sang.
Sáng ngày hôm sau Băng Tâm đã có mặt tại tổng bộ.
Băng Tâm đưa mắt nhìn về phía của Tần Tử Kiệt hỏi :
" Tử Kiệt, anh có suy nghĩ gì về việc tại sao LEO lại muốn gặp tôi không? "
" Theo thuộc hạ thấy chỉ có hai khả năng thứ nhất là hắn tin mình có đủ khả năng để đánh bại tiểu thư, trả thù cho bang Đại Bàng.
Thứ hai là hắn ta ngu dốt.
"
Băng Tâm : " Haha vậy anh nghiêng về phía nào hơn.
"
" Thuộc hạ nghiêng về điều Thứ hai.
Nhưng mà tiểu thư LEO tuy là một kẻ hữu dũng vô mưu, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng "
Doãn Tuyết : " Đại tỷ, LEO tới đây có khi nào liên quan tới chuyện chúng ta đánh bại bang Đại Bàng không? "
Băng Tâm : " Ý em là hắn ta muốn báo thù sao? " Doãn Tuyết gật đầu.
Tại một căn biệt thự tại ngoại ô thành phố, Ở phòng khách của căn biệt thự, một người đàn ông, đang rót trà cho một người khác tầm 50-60 tuổi.
" Ba nuôi ba uống trà đi.
" Người đàn ông trẻ này không ai khác chính là LEO, người muốn gặp Băng Tâm.
" Ừm… " Người được gọi là ba nuôi đưa tay ra nhận lấy tách trà LEO đưa tới.
Ông ta mặc chiếc áo choàng đen có mũ đội nên không thể thấy mặt.
" Con đã chuẩn bị tới đâu rồi.
" Người đàn ông kia hỏi
LEO : " Ba nuôi yên tâm, chỉ cần Huyết Long tới con nhất định sẽ tiễn cô ta xuống địa ngục.
" Người đàn ông kia nghe vậy thì khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác.
Ông ta đáp :
" Rất tốt, rất tốt.
".
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
23 chương
23 chương
54 chương
10 chương
67 chương
56 chương
23 chương