Bảo bối nhỏ ! em chạy đằng trời
Chương 28 : Chap 28 : tôi muốn lâm minh
Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, cô quay sang nhìn thì thấy Tống Hành Tư đang ngủ gật. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Hành Tư mở mắt ra, nhìn cô, gọi:
\- Dược Nhi.
Cô vẫn không quay đầu, vẫn nhìn ngắm ánh nắng ngoài trời kia. Tống Hành Tư vuốt tóc cô, cô giật mình nhìn Tống Hành Tư, rồi rụt đầu lại. Tống Hành Tư cau mày nhìn cô, hỏi :
\- Em sợ tôi sao ?
Cô lắc đầu, Tống Hành Tư kéo cô lại, nói :
\- Thật chứ ?
Cô gật đầu. Tống Hành Tư ôm cô, nói :
\- Mở mồm ra nói chuyện, đừng có mà chỉ gật rồi lắc.
Cô nói :
\- Lâm Minh đâu ?
Tống Hành Tư tức giận, nắm chặt cổ tay nói :
\- Em hãy quên thằng ranh đó đi, bây giờ em đang ở nhà tôi và em là người của tôi.
Cô hét lên :
\- Không. Tôi muốn về với Lâm Minh.
Tống Hành Tư thả tay cô ra, nói :
\- Lâm Minh chết rồi. Cậu ta vì tìm em nên chết rồi. Tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, trước khi tôi cho em vào nhà kho.
Cô bịt tay lắc đầu nói :
\- Không, Lâm Minh chưa chết. Lâm Minh của tôi chưa chết. Anh ấy là siêu nhân, sẽ không chết được. Anh ấy chưa chết, anh lừa tôi. Tôi không tin anh đâu. Mau thả tôi ra để tôi tìm Lâm Minh.
Cô nói xong liền đi xuống giường, chạy ra mở cửa, nhưng cửa đã khóa. Cô chạy lại kéo tay áo của Tống Hành Tư nói :
\- Mau thả tôi ra. Tôi .... Tôi phải tìm Lâm Minh. Anh ấy chưa chết đúng không ? Đúng không ? Anh ấy giỏi như thế làm sao mà chết được ?
Tống Hành Tư giựt tay lại, nói :
\- Cậu ta chết rồi, vì tìm em nên chết, tất cả là vì em nên chết.
Cô bịt tai lại nói :
\- Không, anh mau câm mồm, anh nói láo, anh ấy không vì tôi mà chết. Mà anh ấy chưa có chết. Anh nói láo. Tôi không tim anh đâu. Anh đừng nói nữa.
Nước mắt cô thi nhau rơi, cô hối hận rồi, hối hận vì không nghe lời hắn. Cô chỉ muốn trốn hắn đi khám phá thế giới bên ngoài mà mọi người thường kể, nhưng không ngờ lại đến bước này, cô không tin là Lâm Minh của mình đã chết. Cô không tin đâu. Lâm Minh của cô là siêu nhân làm sao mà chết được. Hắn thực sự chết chưa ? Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng cô. Ở bên hắn cô thấy hắn rất đáng sợ và phiền phức. Nhưng khi xa hắn, cô nhớ hắn lắm, cô nhớ cái ôm ấm áp, mùi hương nam tính, và cái giọng tràm thấp của hắn. Nếu hắn chết, cô phải làm sao đây ? Cô bây giờ muốn được hắn ôm, muốn được cái hôn dịu dàng. Cô bây giờ muốn xà vào lòng hắn để hắn an ủi, và vuốt ve cô. Cô thực sự nhớ hắn đến sắp điên rồi. Đã hai ngàu cô không gặp hắn. Cô cảm giác như hai thê kỷ trôi qua vậy.
Tống Hành Tư nhìn người con gái trước mặt. Cô khóc vì thằng đàn ông khác sao ? anh cũng yêu cô mà ? anh cô gần chục năm rồi. Anh muốn cô là của riêng mình. Muốn người con gái anh đặt trong quả tim của mình ngoan ngoãn nghe lời. Anh không muốn làm cô tổn thương, nhưng anh yêu cô lắm. Yêu cô đến mức quên luôn lí trí của mình. Anh luôn cho cô những thứ tốt đẹp nhất, cho cô một cái nơi để về, cho mọi thứ mà cô muốn, anh hình như đã lỡ cho cô cả trái tim rồi. Người ta bảo :" Hãy kiên trì, chúng ta sẽ có tất cả ! " Vậy anh kiên trì cho cô tình cảm 8 năm vẫn chưa đủ sao ? Cô ở bên hắn thì được 4 năm còn bên anh thì được 8 năm. Nhưng người cô yêu tai sao là hắn chứ không phải là anh ? Anh yêu cô, nhưng sao cô không mở lòng với anh ? Anh thực sự đang cảm thấy mệt với tình cảm này, nhưng anh không tin là cô sẽ không mở lòng cho anh thử một lần.
Anh khẽ nói :
\- Cậu ta chết rồi. Thế nên em đừng mong có ai đến cứu em. Hãy ở đây và nghĩ lại đi.
Tống Hành Tư đi ra, rồi khóa lại cửa. Cô vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo ôm đầu, khóc, Cô nói nhỏ :
\- Lâm Minh, em yêu anh rồi. Làm ơn đừng có chết. Anh mà chết thì ai nuôi em đây ?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mình sợ đến ngày mai thì các bạn chờ mỏi, nên cho ra sớm một tí. Hãy like và vote 5 sao cho mình nhé ♡
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
187 chương
73 chương
54 chương
19 chương
7 chương
53 chương
72 chương