Nàng thương tâm chạy lạc vô cánh rừng,là nàng quá đa tình ư,tịa sao lại đối xử như thế với nàng,nàng bất ngờ cất tiếng hát,tiếng hát trong màn đêm âm u vừa thương tâm lại khiến nơi trái tim người nghe đau đớn. Như hoa, như mộng Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta Mưa bụi triền miên... Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng Chìm vào giấc mộng cuồng si... Kiếp này đã không còn tìm kiếm Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi Là tự em vẫn đa tình... Tâm tình không hiểu được, người tiều tuỵ Tan biến trong làn mưa mờ khuất... Tiếng hát trong veo lại thê lương ấy cuối cúng cũng giúp hắn tìm thấy nàng nhưng khi hắn cách nàng một khoảng không xa thì tiếng hát ấy lại im bặt,chuyện gì xảy ra,tim hắn co rút bất ngờ khiến hắn lo lắng chạy nhanh tới nhưng chính mắt hắn lại thấy ở nơi đó,ám vệ của hắn cầm thanh kiến dính đầy máu tươi đứng đó,còn bóng dáng nàng lại nằm bất động nơi đó,sự sống mỏng như tơ lụa dần xa nàng.