Nhược Ca kinh sợ bắt lấy tay của Liễu Yến, nhanh chóng kéo lại cổ áo chỉnh tề, ngộ nhỡ lộ ra lớp vải cuốn ngực nàng làm sao để giải thích đây. Đưa tay chắn trước mặt Liễu Yến, lại ta lùi ngươi tiến. Liễu Yến nhíu mày nhìn nàng, nét mặt hiện rõ vẻ bất mãn. " Thời gian còn nhiều, bổn cung sẽ từ từ thu phục ngươi. Trước, đỡ ta đứng lên" Nhược Ca không vội đỡ Liễu Yến , nàng cất khối gỗ vào trong tay áo, tiến lại đem giày của Liễu Yến cởi ra. Liễu Yến kinh ngạc đến bất động thanh sắc, mắt chăm chăm nhìn người đối diện miệng nói không nên lời. Dung nhan kinh tài tuyệt diễm* người đồn đại không còn, thay vào đó là gương mặt ưng ửng đỏ hồng của thiếu nữ e thẹn, có chút mất tự nhiên mà rụt chân ngọc lại. Nàng có thể câu dẫn hắn nhưng chính mình bị động lại mau chóng ngượng ngùng. (*) Đẹp khiến người khác phải kinh sợ Vừa mới trước đây một lúc hắn cự tuyệt nàng, hiện tại lại muốn làm gì? Nhược Ca để vụt mất khoảnh khắc khác lạ trên gương mặt của Liễu Yến, chỉ lo lắng mà bắt lấy chân bị thương của nàng. " Ngươi ở yên một chút, rất nhanh sẽ xong" Nhược Ca cẩn thận từng chút một đem chân của Liễu Yến đặt lên đùi nàng, vết thương hôm qua ở cổ chân lại không có dấu hiệu giảm sưng. Nhíu hai mắt nhìn người trước mặt, tay trái không thương tiếc ấn vào vết sưng. Liễu Yến bất ngờ không tự chủ được mà phát ra tiếng, hai mắt đã bao phủ một tầng mây mỏng. " A! Ngươi làm cái gì ! " " Biết đau sao không ở yên trong cung để dưỡng thương, ngươi chạy đến đây làm gì?" Liễu Yến bặm môi đem con người đáng ghét trước mặt ghim sâu vào trong lòng. Bắt lấy cánh tay trái cắn thật mạnh. " Công chúa...t..a ta sai rồi! Đừng cắn nữa! Mau mau thả người a! " Không phải do ta lo lắng cho người nên mới chạy đi tìm a? Ngộ nhỡ ngươi bỏ trốn hay đắc tội với phụ hoàng, ta biết phải làm thế nào? Từng giờ từng khắc trôi qua, ngồi yên trong phòng đối với nàng như một cực hình, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy mặt hắn. Từ lúc chưa gặp lại hắn, ngồi trong phòng đọc sách ung dung thưởng thức trà cùng điểm tâm là thú vui của nàng, hiện tại nàng lại xem như là cực hình? Ngồi được một hồi lại mơ tưởng đến hắn, hắn nháo đến chạy khắp nơi trong đầu nàng. Sai người đi tìm hắn cũng chưa thấy một chút tin tức, nàng đành để hai cung nữ dìu nàng đến phòng của hắn đợi, nàng vội vàng muốn nhìn thấy hắn. Nàng buông tha cánh tay của Nhược Ca, bất mãn quay mặt đi chỗ khác. Nhược Ca xoa xoa vết cắn đã rỉ máu ở cánh tay, cũng không trách cứ Liễu Yến, tiếp tục xem xét vết thương ở mắt cá chân nàng. Nhược Ca nhận ra một điều chính là " Trêu ong ong đốt. Trêu Bụt Bụt đâm" hậu quả là do nàng tự mình chuốc lấy, biện pháp tốt nhất là không trêu chọc đến Liễu Yến. " Ngươi đứng dậy được không?" Liễu Yến lắc đầu Nhược Ca quay lưng lại ngồi thấp xuống, hai tay hướng ra sau . " Mau lên, trước khi ta đổi ý" Liễu Yếu cười đến vui vẻ, hai tay choàng qua cổ Nhược Ca ôm cứng ngắc. " Thả lỏng một chút, ta tắc thở " " Bổn cung cho ngươi tắc thở chết, đáng ghét" Cái nữ nhân gì đây a, thật là. Nhược Ca cõng cũng không thấy Liễu Yến có bao nhiêu trọng lượng, cái nàng cảm nhận được hai cái áp lực mềm mềm sau lưng nàng, nàng chỉ biết tự mình an ủi  " nàng cũng có ngực nha!" Nguyên chủ hẳn đã phải cực nhọc che giấu khi biết ngực của bản thân đang dần nở nang trong thời kì dạy thì, nếu cứ liên tục lấy vải áp chế thì ngực sẽ không thể phát triển theo tự nhiên được. " Liễu Yến, ngươi kén ăn ? " " ..." " Ta nói ngươi nếu gặp gió lớn cũng bị thổi đi mất, phải ăn uống điều độ biết không? " " Ngươi quan tâm ta? Có phải ngươi thích bổn cung rồi không? " Nhược Ca lắc đầu " Ta không tham lam đến thích cả ngươi" Liễu Yến khó chịu dụi dụi vào cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của Nhược Ca. " Ta ích kỷ đem ngươi trở thành của một mình ta được không?" ------------- " Chỉ Nhi, vẫn chưa tìm thấy một chút tin tức nào của Chiêu Nhi ?" Giọng nói tràn đầy lo lắng cùng thất vọng gặng hỏi nữ nhân đang trải tóc cho mình. " Mẫu hoàng, Chỉ Nhi lực bất tòng tâm" Nước Nguyên là một trong những nước thiểu số có người trị vì là nữ nhân. Nguyên U Vy xưng đế là Uyên Vương từng phải lòng một nam nhân nước Liễu. Hai người tình cờ gặp nhau trong lễ hội hoa đăng, khi đó Nguyên U Vy là đại công chúa Nguyên triều. Tò mò lễ hội hoa đăng nàng đã bí mật xuất cung gặp được nam nhân tài hoa cùng nàng đối thơ. Từ đó, Nguyên U Vy phải lòng nam nhân họ Liễu. Liễu Nam là thứ hoàng tử của Liễu Bằng cũng là nhị đệ của Liễu Mạch, hai bên muôn đăng hộ đối kết giao hôn sự. Tưởng chừng Nguyên U Vy nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian nhưng sau khi nàng mang song thai hai nữ hài, mọi sự cố liền ập tới.  Liễu Bằng đột ngột qua đời để lại ngôi vị cho Liễu Mạch, Liễu Nam sinh ra đố kị muốn mau chóng chiếm lấy Nguyên triều để lật đổ Liễu Mạch. Qua ba lần muốn tự mình thu thập quân lật đổ Nguyên triều để xưng vương không thành công bị Nguyên Vương hạ lệnh chém đầu, Nguyên U Vy chính là thương tiếc phu quân hướng Nguyên Vương cầu tha mạng cho hắn. Liễu Nam không những không cảm kích ngược lại còn đem một nữ hài mới lên hai làm vật thí mạng trốn thoát khỏi Đại Nguyên. Nguyên U Vy biết Liễu Nam bị đẩy đến vực thẳm liền không chịu giao ra nữ hài mà ôm cả nữ hài cùng nhảy xuống vực. Hắn đã chết, nữ hài được xem là muội muội tưởng chừng như đã chết lại không tìm thấy xác. Qua mười năm năm, Nguyên U Vy vẫn luôn hy vọng tìm lại được nữ hài thứ hai, tin tưởng rằng Nguyên Chiêu - nữ hài của bà vẫn chưa chết.