Du Tử Vân vuốt lên vuốt xuống hạ thể của Dạ Trầm Nguyệt, thỉnh thoảng lại dùng sức làm cho Dạ Trầm Nguyệt đau đến giãy dụa. “Còn có nơi này.” Du Tử Vân nhẹ nhàng lấy ngón tay đánh vòng lên hai khỏa anh đào trước ngực cậu. “Ưm...”Dạ Trầm Nguyệt không kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình. “Sao hả, cảm giác như thế nào?” Du Tử Vân lạnh lùng cười. Thừa dịp Dạ Trầm Nguyệt thả lỏng thân thể, tàn nhẫn dùng sức vặn nụ hoa kiều diễm kia một cái. Dạ Trầm Nguyệt thống khổ thở dốc. “Không cần lo lắng, thời gian còn dài ngươi cứ từ từ hưởng thụ.” “Không….đừng mà….van cầu ngươi….” Dạ Trầm Nguyệt khóc không thành tiếng. Cậu không hiểu sao mọi thứ đang tốt đẹp lại biến thành như vậy. Với lại, điều làm cậu lo lắng hơn là an toàn của người nhà. “A không... Ngươi lấy ra…Ư…” Dạ Trầm Nguyệt bị cơn đau từ phía sau truyền đến làm cho hoàn hồn, thống khổ giãy dụa. Cậu không nghĩ tới Du Tử Vân lại trực tiếp cắm ngón tay vào cúc huyệt của cậu mà không dùng tới cái gì để bôi trơn. Du Tử Vân đè lên người Dạ Trầm Nguyệt để cậu không tiếp tục dãy giụa nữa, ngón tay cũng không ngừng lại, rút ra rồi lại đẩy vào ngày càng nhanh “A....” Cái địa phương chưa từng bị khai thác qua của cậu bị sáp nhập đến mức chảy máu. “Thế nào, thoải mái không?” “Không…. ngươi đi ra.” Dạ Trầm Nguyệt giãy dụa chỉ hy vọng có thể sớm kết thúc cái sự đau đớn thống khổ này, nếu không thoát khỏi, cậu chỉ còn cách tự sát mà thôi. Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Dạ Trầm Nguyệt. Du Tử Vân hừ lạnh. “Nếu như ngươi muốn tự sát, tất nhiên là có thể a. Nhưng mà ta sẽ cho nam nhân đến chơi cả nhà ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt mở to mắt trừng Du Tử Vân. “Ta hận ngươi. Hận ngươi cả đời này.” “Vậy sao” Du Tử Vân dừng động tác lại, cúi đầu nhìn Dạ Trầm Nguyệt. Cho dù hắn có giận người trước mắt đến thấu xương, nhưng khi nghe cậu nói câu này, tâm tựa hồ như rất đau, rất đau. Nhưng hắn không thể thả cậu đi. Thả cậu đi hắn sẽ càng hối hận hơn. Du Tử Vân hoàn hồn rút ngón tay ra. Dạ Trầm Nguyệt đã không còn sức lực giãy dụa, mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường thở dốc. Du Tử Vân đem quần áo trên người mình cởi sạch, sau đó lật Dạ Trầm Nguyệt lại. Buộc cậu phải đối mặt với ánh mắt của hắn. “Ngươi có từng nghe qua loại hình phạt này không? Đó là lột sạch quần áo trên người đối phương, sau đó úp một cái nồi hoặc là ***g sắt lên trên bụng người đó, bên trong có mấy con chuột. Tiếp theo sẽ đun nóng nồi hoặc ***g sắt. Lũ chuột vì không muốn bị thiêu chết nên chúng sẽ cắn rách bụng và sẽ xâm nhập vào nội tạng của họ. Ha ha, đây là hình phạt ta dùng cho những kẻ dám phản bội ta. Bất quá ngươi thì khác... ” Dạ Trầm Nguyệt bị những lời Du Tử Vân khủng bố cả người run rẩy. “Nhưng mà, cơ thể ngươi rất xinh đẹp, ta thực sự không nỡ. Để ta nghĩ xem nên làm thế nào để trừng phạt ngươi” “Nha....” Dạ Trầm Nguyệt ngửa đầu rên rỉ. “Bộ dạng này của ngươi thật là hấp dẫn.” Du Tử Vân dùng đầu lưỡi liếm lên nụ hoa mê người của Dạ Trầm Nguyệt. “Không……. không muốn....” Dạ Trầm Nguyệt chỉ cảm thấy phía dưới có gì đó nóng rực ma sát cửa huyệt của mình. “Nơi này cảm thấy như thế nào?.” Du Tử Vân nhẹ nhàng bên tai nói nhỏ cậu.