“Mặc kệ người khác có nói cái gì thì ta vẫn chỉ yêu ngươi. Cho dù bất kì ai ngăn cản, trong lòng ta vẫn chỉ có mình ngươi.” Du Tử Vân đem Dạ Trầm Nguyệt ôm ngày càng chặt hơn.
“Nếu như người nhà ta không đồng ý thì ta nên làm gì đây.” Dạ Trầm Nguyệt im lặng gật đầu, lại bắt đầu lâm vào suy nghĩ của mình.
“Chủ nhân, Dịch Tư tiên sinh mang theo một người, ở trong đại sảnh chờ ngươi.” Lúc Du Tử Vân và Dạ Trầm Nguyệt vừa xuống xe, quản gia vội vã đi tới bên người Du Tử Vân.
“Hắn tới đây làm gì?”
“Cái này thuộc hạ không rõ?”
“Được rồi, ngươi đi trước đi. Ta lập tức tới ngay.” Du Tử Vân gật đầu ý nói đã biết. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt, Du Tử Vân kéo cậu lại, nắm tay cậu đi vào trong nhà.
“Dịch Tư tiên sinh, đã lâu không gặp.” Du Tử Vân đi tới trước mặt Dịch Tư.
“Phải a, đã lâu không gặp.” Nhìn thấy hai người nắm tay.”Vị này là?” Lúc hai người mới tiến vào Dịch Tư đã chú ý đến Dạ Trầm Nguyệt đi bên cạnh Du Tử Vân.
“Cậu ấy là...” Du Tử Vân đưa mắt nhìn người ở bên cạnh. “Vợ của ta.”
“Cái gì?” Du Tử Vân vừa nói xong câu đó, nhất thời trong đại sảnh xuất hiện ba tiếng vang cao vút.
“Ta nói, đây là người yêu của ta. Sao hả, có ý kiến gì?” Du Tử Vân ngẩng đầu nhìn Dịch Tư.
“A, không có không có.” Dịch Tư lúng túng lắc đầu.
“Vậy người bên cạnh ngươi là?.” Du Tử Vân nhìn bên người Dịch Tư có một nam nhân. Đúng là cực phẩm nha! Nhưng mà Du Tử Vân vẫn là có ý định từ chối.
“Hắn tên là Dạ Tuyết, vốn là muốn giới thiệu cho ngươi, nhưng lại không nghĩ tới ngươi đã có rồi.”
“Ngươi đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?” Du Tử Vân hơi thay đổi sắc mặt.
“Không phải, ta đến đây để mong ngài có thể bỏ qua chuyện kia, khoan dung cho chúng ta.”
“Quản gia, tiễn khách.” Chuyện kia Du Tử Vân tuyệt đối không thể nhượng bộ. Hắn không thay đổi sắc mặt kéo Dạ Trầm Nguyệt đi lên lầu. Dịch Tư kinh ngạc nhìn Du Tử Vân rời đi.
“Có chuyện gì vậy a, tại sao ngươi lại cự tuyệt hắn.” Đi vào thư phòng, Dạ Trầm Nguyệt hỏi Du Tử Vân
“Không có chuyện gì đâu.” Du Tử Vân đột nhiên đóng cửa phòng lại. Từ phía sau ôm lấy Dạ Trầm Nguyệt.
“Trầm Nguyệt chúng ta bên nhau cả đời được không. Ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời” Dạ Trầm Nguyệt không trả lời. Chỉ lẳng lặng nghe.
“Hiện tại ta đang đem các thế lực của mình rút khỏi xã hội đen.”
“Ngươi ——” Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn Du Tử Vân
“Không cần phải nói gì cả, ta đã nói rồi, ta yêu ngươi, nên ta sẽ làm tất cả vì ngươi.” Du Tử Vân ôm Dạ Trầm Nguyệt.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
13 chương
73 chương
74 chương
501 chương
1145 chương
33 chương
55 chương
22 chương
83 chương