Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Chương 68 : Phong Ba(6)
"Cút!"
Lạnh lùng ném ra một chữ, anh vẫn truy tìm cao triều của mình.
Tại sao anh ta lại hung dữ như vậy. Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe thấy giọng nói ngoan độc và dữ dội của Mộ Dung Trần, Lam Chỉ Nông đứng ở bên ngoài, hít vào một hơi khí lạnh. Anh với người phụ nữ đó làm gì ở trong phòng họp công ty?
Mặc dù hiệu quả cách âm của cửa gỗ rất tốt, thế nhưng lần đầu gõ cửa cô không nghe tiếng trả lời, nên áp tai lại gần cánh cửa, lại nghe được âm thanh chỉ có khi nam nữ hoan ái mới phát ra, làm cô nhất thời vừa đỏ mặt vừa tức giận.
Nếu như không phải Mộ Dung Nghiễn từ trên lầu đi xuống nói tìm anh có việc để cô đi thông báo một tiếng, cô căn bản không biết sẽ đụng phải trường hợp như vậy.
Suy nghĩ đến nụ cười khả nghi vừa rồi của Mộ Dung Nghiễn, Lam Chỉ Nông nghi ngờ anh ta đã sớm biết trường hợp bên trong phòng họp rồi.
Tại sao anh ta có thể không biết? Anh ta chính là phó tổng bộ phận an toàn của tập đoàn, mỗi góc ngách trong công ty anh đều có thể theo dõi thông qua hệ thống trong phòng làm việc của mình. Vậy anh ta nói đến có chuyện tìm Mộ Dung Trần chẳng lẽ là giả? Vì để xem kịch vui sao?
Nhưng, màn kịch như vậy khiến cô ghen ghét không thôi, cô vào tập đoàn Mộ Dung làm việc chính là vì Mộ Dung Trần. Mặc dù biết anh đối với cô chưa từng có tình yêu nam nữ, cũng chưa từng có tình cảm qua lại lén lút.
Cô luôn nghĩ, chỉ cần một ngày anh không kết hôn, một ngày nào đó anh sẽ chú ý đến điểm ưu tú của cô. Nhưng cô sai rồi, đồng thoại chim sẻ biến thành phượng hoàng đều là gạt người.
Anh kết hôn. Hơn nữa lại cùng một thiên kim tiểu thư vô dụng kết hôn. Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng. Chẳng lẽ, cô chỉ thua về gia thế, bối cảnh thôi ư?
“Phó tổng, Mộ Dung phó tổng bộ phận an toàn có việc gấp tìm ngài”
Mặc dù biết nghe chuyện riêng tư của người ta như vậy rất không tốt, nhưng, cô chưa muốn đi như vậy.
“Mộ Dung Trần, anh mau dừng lại ngay….”
Tình Tình bị đâm đến choáng váng, ai biết người đàn ông đột nhiên bị tinh trùng xông lên não này cư nhiên lại không chịu dừng lại, điều này làm cho cô…..
“Đều cút xa một chút cho tôi”
Tâm tình anh vốn đang không tốt, còn bị một đám đến gây phiền phức, lòng anh tràn đầy tức giận cùng bất bình….
Mây mưa hoan ái qua đi, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Anh ôm cô gái nhỏ vì hoan ái kịch liệt mà bất tỉnh, cái trán tì lên trán của cô ôm cả người đè nằm ở trên bàn.
Sau hồi lâu, anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của cô vì kích tình mà đỏ ửng, nước mắt vẫn còn chưa khô, anh cắn răng….
Hôm nay, bọn họ thật sự rất giống dã thú, điên cuồng mất đi lý trí…. Nhìn toàn thân cô nhếch nhác, trong lòng anh chỉ biết im lặng cười khổ. Cõi đời này, chỉ có cô mới có thể khiến anh kích động mất hết lý trí, thậm chí ngay cả quần áo của cô cũng không cởi ra, chỉ bỏ quần của cô……
Mà quần áo trên người anh cũng không kịp cởi ra, hoàn toàn mặc chỉnh tề trên người, ảnh hưởng của cô đối với anh, thật sâu.
Tiết Tình Tình, em biết không, có nhiều lúc em rất biết làm tổn thương người khác, nói không yêu sẽ không yêu, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho. Đối tốt với cô, làm nhiều chuyện vì cô, nhưng cô không hề cảm động.
Rốt cuộc phải làm sao mới đúng? Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có được lòng em?
**
“Lam thư ký, sao cô vẫn còn ở đây?” Mộ Dung Trần ôm Tình Tình đi ra khỏi phòng họp, lại thấy Lam Chỉ Nông mới vừa rồi đến quấy rầy anh, lại đứng cách cửa phòng không tới một mét, giống như đang đợi anh ra ngoài.
“Phó tổng, Phó tổng bộ phận an toàn đang ở phòng làm việc chờ ngài lâu rồi”
Đôi tay của Lam Chỉ Nông nắm chặt thành quyền, nhìn người phụ nữ quần áo xốc xếch ở trong ngực Mộ Dung Trần, cũng biết mới vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì. Rõ ràng Mộ Dung Trần còn dùng áo khoác quấn lấy eo và đùi của cô, có thể biết tình huống kịch liệt đến cỡ nào.
“Lam thư ký, giúp tôi chuẩn bị một bộ váy mang đến phòng làm việc của tôi”
Mộ Dung Trần nhàn nhạt phân phó, Lam Chỉ Nông này càng ngày càng to gan, dám quấy rầy anh không nói, còn dám đứng ở ngoài cửa chờ. Cô ta cho là cô ta lộ ra dáng vẻ bắt gian muốn cho ai xem? Anh ghét nhất chính là loại phụ nữ không phân biệt được việc chung, việc riêng. Trong công ty, bao nhiêu phụ nữ nhìn anh lom lom nhưng không có người nào giống như cô ta.
Trước kia, anh không kết hôn, không có người yêu, anh không ngại ánh mắt ái mộ của phụ nữ. Nếu như không phải năng lực làm việc của cô ta không tệ, anh lập tức đã bảo cô ta thu dọn đồ đạc ra khỏi đây rồi.
“Dạ, tổng giám đốc, còn có chuyện gì khác không?”
Nhìn thấy bất mãn trong mắt Mộ Dung Trần, Lam Chỉ Nông thu lại cảm xúc lộ ra ngoài quá nhiều, khôi phục lại dáng vẻ thư ký có năng lực. Dù sao, cuộc sống sau này còn rất dài, chỉ cần có thể tiếp tục làm việc bên cạnh anh, cô cũng không tin, thiên kim tiểu thư vô dụng đó đấu thắng được cô.
“Còn nữa, Lam thư ký, sau này khi phu nhân tới tìm tôi, tôi không hy vọng bị bất luận kẻ nào quấy rầy vì bất cứ chuyện gì” Sau khi nhàn nhạt để lại lời cảnh cáo, Mộ Dung Trần trực tiếp trở về phòng làm việc của mình.
"Dạ, phó tổng” Cắn răng, Lam Chỉ Nông nhìn bóng lưng người đàn ông cô ái mộ ôm người phụ nữ khác biến mất trước mặt cô.
Không ngoài ý muốn, Mộ dung Nghiễn đang ở trong phòng làm việc của anh nhàn nhạt uống cà phê, thấy Mộ Dung Trần ôm Tình Tình đi vào, trên mặt duy trì nụ cười đáng hận, khiến người ta muốn một đấm đánh vỡ mặt hắn.
“Chú tư, làm việc xong rồi?” Nửa tỉnh nửa mê, Tình Tình nghe được thanh âm của một người đàn ông khác, mắc cỡ khiến cô không dám mở mắt ra. Dáng vẻ này của cô thật xấu hổ chết đi được, vô thức vùi mặt vào trong ngực của Mộ Dung Trần.
Mặc dù người đàn ông này dùng phương thức cường bạo muốn cô trong phòng hội nghị, nhưng nếu so khi đối mặt với người khác, Tình Tình thà ở trong ngực của anh.
Không để ý đến Mộ Dung Nghiễn đến xem trò vui. Mộ Dung Trần trực tiếp ôm người đẹp đi vào phòng phía sau của anh nghỉ ngơi.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
19 chương
11 chương
17 chương
62 chương