Bảo bối! đời này hãy ở cạnh tôi

Chương 4 : Mua bút giúp lâm tuệ nghi

Lâm Tuệ Nghi cả ngày bận rộn với công việc mà quản gia Trình dặn dò. Cô từ nhỏ đã không phải đại tiểu thư quyền quí đã quen với những việc như dọn dẹp hay nấu bếp chỉ là cảm thấy đi đi lại lại trong ngôi nhà rộng lớn thế này rất mỏi. Ngã lưng xuống giường chưa được lâu Lâm Tuệ Nghi chợt nhớ đến một việc đối với cô rất quan trọng. Là do lần trước khi còn đi học ở trường, Hàn Chỉ Diên - cậu bạn thân của Lâm Tuệ Nghi có nhắc đến cuộc thi thiết kế do The Sun một công ty đứng đầu trong lĩnh vực thời trang tổ chức. Đó là cơ hội rất lớn cho Lâm Tuệ Nghi vì nếu mẫu thiết kế của cô đứng trong top mười thì sau khi học xong sẽ được tuyển thẳng vào công ty. Tính không nhằm thì Lâm Tuệ Nghi còn đúng một tuần để nộp bài dự thi. Lâm Tuệ Nghi khẽ thở dài trong lòng thầm chữi Vương Khôi Vĩ, anh ta không cho cô ra ngoài thử hỏi làm cách nào mang bài đi thi đây. Trước tiên phải có mẫu vẽ xong sẽ tìm cách sau, nghĩ đến đây Lâm Tuệ Nghi động tác nhanh nhẹn ngồi bật dậy lục lội trong ngăn kéo dưới bàn làm việc đặt cạnh giường nhưng mãi không thấy giấy vẽ, bút thước. Chợt nhớ đến Trình quản gia, ở chỗ anh ấy chắc chắn có những thứ cô cần. Lâm Tuệ Nghi liền đẩy cửa, nhanh chân bước đi. Ngang qua sân vườn không ý tứ đụng trúng ai đó, biết là mình sai Lâm Tuệ Nghi liền ôm lấy đầu, miệng nhỏ không quên vờ khóc. - Đau quá đi mất! Giữa lúc Vương Khôi Vĩ đứng nhìn vườn hoa đang vươn mình đón sương đêm, trong lòng miên man hoài niệm về một thời xưa cũ mơ hồ. Phía sau lưng truyền đến một lực đạo không quá mạnh đủ làm Vương Khôi Vĩ giật mình xoay người lại trùng hợp nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi đang xoa đầu, mặt nhăn nhó đến khó coi. - Buổi tối không được ra khỏi phòng, Trình Nghiêm không nói với cô điều này? Chất giọng này, sự lạnh lùng trong từng câu chữ này chỉ có thể là đại thiếu gia Vương Khôi Vĩ cao ngạo, khó gần nói theo cách của Triệu Vĩnh là tính tình cổ quái, lập dị. Lâm Tuệ Nghi trong lòng không ngừng khóc than, cô thật không may mắn buổi tối không biết chọn giờ, chạy ra ngoài liền đâm phải người cô không yêu thích. Lâm Tuệ Nghi chậm rãi ngẫn đầu ngước nhìn Vương Khôi Vĩ, khoé môi cố nặng ra nụ cười tự nhiên nhất. - Việc này... thật ra tôi đã nghe quản gia Trình nói qua nhưng đúng lúc cần một ích đồ tôi nghĩ quản gia Trình có chúng. Nên... đánh liều chạy đến tìm anh ấy không mai đâm phải anh. Thật xin lỗi! Khuôn mài khẽ chau Vương Khôi Vĩ rất không hài lòng, luật anh ban ra người sống ở đây từ trước giờ không dám làm trái. Hôm nay, trong nhà xuất hiện con gấu nhỏ Lâm Tuệ Nghi với lá gan to dám trái ý Vương Khôi Vĩ, buổi trưa cũng rất biết cách trừng mắt nhìn anh. Vương Khôi Vĩ phải giáo huấn Lâm Tuệ Nghi nếu không sau này trong nhà sẽ loạn lên mất. Anh hắng giọng có chút nghiêm nghị. - Biết mà vẫn làm? - Thưa đại thiếu gia, anh không thể cứng nhắc như thế. Chúng tôi ở nhà anh tuy không phải khách quí nhưng không là tù bình, anh không thể áp đặt, cấm đoán chúng tôi, bắt chúng tôi phải nhất nhất theo anh. - Hít một ngụm khí, Lâm Tuệ Nghi từng câu từng chữ đều nói rất rõ ràng. Nhìn thấy gương mặt Vương Khôi Vĩ biểu hiện có chút tức giận Lâm Tuệ Nghi nhanh miệng đối đáp sau đó cấm cổ chạy đến phòng Trình Nghiêm, miệng nhỏ còn không quên viện lí do. - Tôi nghĩ mình nên nhanh chóng đến tìm quản gia Trình nếu không anh ấy sẽ đi ngủ mất. Tôi hứa vừa nhận được đồ liền nhanh chân trở về phòng, tuyệt đối không phiền đến thiếu gia đây. Nhìn theo bóng lưng nhỏ, Vương Khôi Vĩ không một biểu cảm, ghi thêm cô một tội bỏ trốn. Đợi đến khi bóng dáng Lâm Tuệ Nghi chỉ còn một ánh nhỏ lờ mờ in tạc dưới nền cỏ. Vương Khôi Vĩ mới ung dung bước ngước hướng quay trở về phòng mình. Mặt trời còn chưa vươn nắng Vương Khôi Vĩ đã quần áo chỉnh tề bước xuống sảnh lớn. Ở công ty có cuộc họp quan trọng nên anh phải đến sớm. Ngồi trên xe chỉ có Vương Khôi Vĩ và quản gia Trình Nghiêm, không khí vô cùng yên ắng. Mắt nhìn tập tài liệu trên tay Vương Khôi Vĩ hỏi băng quơ. - Hôm qua Lâm Tuệ Nghi đến tìm cậu có việc gì? Quản gia Trình ngồi ở ghế lái, mắt khẽ liếc nhìn trên kính chiếu hậu cố xem Vương Khôi Vĩ có đang biểu hiện thái độ gì không. Trình Nghiêm theo Vương Khôi Vĩ đã lâu, tính tình anh thế nào Trình Nghiêm hiểu rất rõ. Vương Khôi Vĩ từ những ngày còn bé đã chẳng mãi mai đến việc người, trước nay luôn việc ta ta làm hôm nay lại cố ý nhắc đến Lâm Tuệ Nghi thật khiến Trình Nghiêm đây một phen kinh ngạc. - Cô ấy mượn giấy vẽ và bút còn nhờ tôi mua bút màu giúp. - Cô ta định tập tô sao? - Vương Khôi Vĩ đóng tập văn kiện, đưa mắt hổ phách nhìn ra cửa kính. - Việc này tôi có hỏi nhưng cô ấy không nói lại còn tỏ vẻ thần bí. - Trình Nghiêm khẽ cười khi nhớ đến dáng vẻ của Lâm Tuệ Nghi. Đêm qua vừa lên giường đấp chăn còn chưa kịp chợp mắt Trình Nghiêm đã bị Lâm Tuệ Nghi đến làm phiền, cô đứng bên ngoài còn không ngại gọi to tên của Trình Nghiêm. Đẩy cửa ra đã thấy Lâm Tuệ Nghi thở không ra hơi, tay không ngừng vuốt vuốt ngực, Trình Nghiêm trong lòng có chút thắc mắc. - Tối thế này cô tìm tôi có việc gì sao? Lâm Tuệ Nghi sau khi điều chỉnh nhịp thở, nhìn Trình Nghiêm cười rất chi thân thiện khiến anh không thể không đề phòng. - Trình Nghiêm ca! Anh có thể cho em mượn giấy vẽ và bút được không? Trình Nghiêm được một phen đã kích chỉ biết lùi vào trong lục tìm giấy, viết nhanh chóng đưa cho Lâm Tuệ Nghi. Cái dáng vẻ này của Lâm Tuệ Nghi, Trình Nghiêm nhấc thời không kịp thích ứng. - Xem ra hai người rất thân. - Vương Khôi Vĩ ngồi ở phía sau, không nhanh không chậm phán đoán. - Cô ấy rất biết cách khiến tâm tình người khác trở nên vui vẻ. - Trình Nghiêm không trực tiếp mà trả lời theo một cách nói khác. Trong lời nói mang theo thập phần yêu thích. Vương Khôi Vĩ biểu hiện không quan tâm, an tĩnh ngồi trên xe. **** Vương Khôi Vĩ trong suốt cuộc họp đều làm ra vẻ đang chuyên tâm xem báo cáo nhưng trong lòng là đang mong lung nghĩ đến Lâm Tuệ Nghi mua những thứ linh tinh đó để làm gì. Cuộc họp vừa kết thúc Vương Khôi Vĩ lạnh lùng bước khỏi phòng hướng đến cổng chính của công ty sau đó rời khỏi. - Thiếu gia... anh không phiền chờ tôi vào mua đồ cho cô Tuệ Nghi chứ? - Quản gia Trình láy xe đến siêu thi có chút ngập ngừng hỏi Vương Khôi Vĩ ngồi ở phía sau. Vương Khôi Vĩ không trả lời, quản gia Trình hiểu ý đẩy cửa bước xuống xe. *** Vừa nghe thấy tiếng còi xe ở ngoài cổng lớn Lâm Tuệ Nghi đã chạy nhanh ra mở trong lòng mong đợi. Trình Nghiêm còn chưa kịp bước ra khỏi xe Lâm Tuệ Nghi đã vỗ vỗ vào kính xe, miệng nhỏ cười tươi. - Anh có mua cho em không? Trình Nghiêm còn chưa cất lời đã thấy Vương Khôi Vĩ băng lãnh ném gói đồ vào người Lâm Tuệ Nghi. Theo quán tính Lâm Tuệ Nghi đưa tay đỡ lấy, vẻ mặt rất không hài lòng, cao giọng. - Sao anh có thể tuỳ tiện ném đồ vào người khác như thế? - Đó là đồ em cần, thiếu gia đã đích thân đi chọn giúp em. Trình Nghiêm đứng bên cạnh lên tiếng. Vừa rồi khi Trình Nghiêm chuẩn bị bước xuống xe thì bên tai nghe tiếng Vương Khôi Vĩ âm lãnh bảo sẽ vào mua giúp Lâm Tuệ Nghi. - Anh ta tốt đến thế sao? - Lâm Tuệ Nghi bĩu môi gương mặt còn thể hiện vẻ khó tin nhìn theo bóng lưng cao lớn của Vương Khôi Vĩ đang thong dong bước đi. - Tôi cũng rất khó tin nhưng đây là thật. - Trong lời nói của Trình Nghiêm có ý cười. Vị thiếu gia này của anh từ khi cô gái mang tên Lâm Tuệ Nghi này xuất hiện đã có quá nhiều thay đổi. Ngày trước nếu có người dám đứng trước mặt lớn tiếng chóng đối lời Vương Khôi Vĩ thì người đó nhấc định không yên, người giúp việc trong nhà nếu làm trái qui tắc ngay lập tức sẽ bị đuổi đi. Lâm Tuệ Nghi từ khi khoẻ lại chưa đến ba ngày đã vi phạm tất cả những điều trên nhưng Vương Khôi Vĩ có chăng cũng chỉ là tức giận bỏ lên phòng. - Cảm ơn. Nghe thấy lời này từ Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ không quay đầu nhìn lại chỉ một đường hướng đến phía trước, khoé môi vô thức vẻ cong một nụ cười tuyệt mĩ.